1.
Câu chuyện ấy đã quá xưa cũ lại chẳng mấy ai biết. Lẳng lặng nằm yên một góc phủ bụi ở trong miền ký ức mơ hồ của người ở lại. Kẻ ấy thường lúc rảnh rỗi nhàn hơi mà hay lật đi lật lại những kỷ niệm cũ, nhớ đến mức cũ mèm bấy nát rồi chỉ có thể thở dài một hơi hoài niệm âu sầu, đung đưa chén trà mạn ngạn đắng, lẩm bà lẩm bẩm những tiếng khàn khàn: " Lão thiên bất công, tạo hoá trêu đùa...."
Hoa đương nở là hoa sắp rụng. Rốt cuộc là bắt đầu từ năm nào, gốc đại thụ trong hậu viện của Trác phủ lại chẳng còn nảy thêm mầm non nữa?
Lão nhân gia ngẩn người, lơ đãng nhìn ánh sao sáng rọi trên đỉnh trời hôm ấy.
Phải chăng là một năm kia, gió đông mới ghé ngang, ngọn cờ tang rũ xuống, tạo hoá bắt đầu xoay vần.....
Định sẵn một đời người phiêu bạt vô an....
———————————————————
Từ đường Trác gia. Lễ tang Đại phu nhân Cố thị - Trác đại phu nhân.
Quá nửa đêm, từ đường Trác phủ đã không còn ai lui tới thăm viếng nữa. Bên cạnh quan tài đen bóng đã đóng chặt nắp quan đặt ở chính phòng, màu gỗ đen hắt lên một ánh lửa bập bùng chậm chạp cháy. Cờ phướn siêu độ lật phật theo chiều gió ngụ cầu bình an, không biết thật sự có thể phòng ngừa ma quỷ hay chỉ là một cái lá chắn tự an ủi lòng người.
Một tên gia đinh rón rén bước vào điện tang mang theo vẻ mặt lo lắng, hắn tiến đến gần tiểu thiếu niên mặc áo gai đội khăn tang ngà trắng đang lẳng lặng đốt tiền giấy trong chậu đồng, nhỏ giọng khuyên nhủ: " Đại công tử, đã quá canh ba. Chỗ này để bọn thuộc hạ ở lại canh chừng, ngài vẫn nên trở về nghỉ ngơi thôi."
Trác Dực Hiên ậm ừ một tiếng đáp cho có lệ, bàn tay thiếu niên vẫn đều đặn thêm tiền giấy vào chậu lửa. Bóng lưng cậu quỳ thẳng tắp chiếu xuống nền đất, hai bờ vai chưa đủ cao lớn nhưng vẫn gắng gượng gồng gánh đại sự trong nhà.....
Tên gia đinh bị thần sắc bình tĩnh của đại công từ làm cho bối rối, chân tay hắn đông cứng nhất thời không biết phải làm sao, liền dè dặt quỳ xuống cùng chủ tử đốt tiền mã.
Năm ấy, đại công tử mới đâu ngót nghét mười ba mười bốn tuổi.....
Trác Dực Hiên vẫn chuyên chú đốt tiền giấy. Cậu nghe tiếng gió bên ngoài hú rít qua khe cửa, đem theo cái lạnh sởn gai ốc chạy dọc sống lưng. Tiểu thiếu niên chợt nhớ tới đệ đệ đã khóc đến khàn giọng từ khi mẫu thân nhập quan sáng nay. Bàn tay thiếu niên thoáng ngưng lại, quay sang gia đinh hỏi: " Tiểu Thần thế nào rồi?"
Tiểu hài tử còn chưa kịp hiểu chuyện đã mất mẹ. Sáng nay khi nhập quan cho mẫu thân, đệ ấy đã chịu không nổi thương tâm mà gào khóc một trận. Phụ thân chỉ có thể sai người đưa Trác Dực Thần về phòng cho nhũ nương dỗ dành. Tới bây giờ cậu vẫn chưa kịp đi nhìn tình trạng của đệ đệ.
Gia đinh ủ rũ cúi mặt, lẳng lặng đón lấy xấp tiền giấy trong tay đại công tử rồi thay người đốt, khấn bái cho đại phu nhân. Hắn nhớ tới cảnh tượng lộn xộn trong phòng nhị công tử sáng nay, trong lòng không khỏi nhói đau, dè dặt đáp: " Nhị công tử ngủ không được bao lâu đã giật mình tỉnh, cứ khóc mãi không dứt. Hạ nhân đã cho người đi bẩm báo lão gia rồi...."
Trác Dực Hiên nghe hai câu cũng loáng thoáng hiểu tình cảnh bên đệ đệ chật vật thế nào. Cậu không kiềm được ho khan một trận. Thân thể không có sức lực rũ người uể oải, sợ rằng túc trực ở đây cả một ngày đã bị trúng gió lạnh rồi.
Gia đinh lo lắng kêu nhỏ: " Đại công tử, người đừng gắng gượng quá."
Trác Dực Hiên nhận lấy chén nước ấm người hầu đưa qua, chậm chạm uống cạn.
Trong ánh đèn dầu ảm đạm, tên gia đinh nhận thấy sắc mặt đại công tử bợt nhạt đi nhiều. Ngài ấy chung quy vẫn chưa trưởng thành nhưng đã cùng phụ thân cáng đáng hậu sự của mẫu thân. Cả một toà phủ rộng lớn này chuyện nhỏ chuyện to từng việc không thể bớt lo. Ngày trước còn đại phu nhân quán xuyến thì còn tốt. Hiện tại, chỉ có hai cha con thay nhau xử lý từng chuyện từ tiền sảnh tới hậu viện.
Ở bên kia, nhị công tử khóc cả một ngày, ai cũng chẳng dỗ nổi. Cơm không ăn, nước không uống. Nếu cứ tiếp tục dày vò chính mình, sợ rằng nhị công tử sẽ sớm đi theo bước chân đại phu nhân mà quy tiên mất.
Nghĩ tới Tiểu Thần chưa thể hiểu chuyện sinh tử vô thường, Trác Dực Hiên chẳng thể ở yên được nữa. Cậu nhìn quan tài bên cạnh mình, nặng nề chống người đứng dậy, trầm giọng tưởng niệm: " Phụ thân đâu biết dỗ dành trẻ con. Chỉ có mẫu thân mới có thể dỗ đệ ấy....."
Hương nhang trên bàn thờ chậm rãi nhả từng sợi khói như con tằm nhả tơ, nặng mùi trầm mộc khuếch tán tứ hướng. Bài vị mới tinh bày nơi đó, nét sơn khắc lên nghiêm cẩn lại chẳng làm phai nổi tang thương bao trùm cả toà phủ này.
" Mẫu thân không còn nữa.....thì còn có ta." Trác Dực Hiên nhẹ nói một câu tựa gió nhưng ánh mắt nhìn lên bài vị lại chứa biết bao quyết tâm nghị cường. Mái nhà mất đi một trụ, tuy rằng mất đi vững chãi nhưng vẫn đủ kiên cường chống chọi gió mưa.
Gia đinh hầu cận sững sờ, dường như nhận ra ngày đại công tử trưởng thành là chính thời điểm ấy.
Hắn vội vàng đứng lên. Trác Dực Hiên nhận lấy áo choàng gia đinh đưa tới khoác lên thân mình. Một thân thiếu niên như trúc lan, vững vàng lao vào gió đêm buốt lạnh.
———————————————————-
Ở viện tử của Trác Dực Thần, đám thị hầu đứng trực bên ngoài phòng đã tựa cửa trộm nghỉ một lúc sau một ngày chật vật. Trong phòng lúc bấy giờ đã không còn nghe tiếng hài tử khóc nữa. Lão gia đang ngồi bên trong giữ nhị công tử mà kiên nhẫn vỗ về. Khi Trác Dực Hiên bước vào phòng, thấy phụ thân ngồi ôm đệ đệ ở bên giường mà thiếp đi, Tiểu Thần ngồi trong lòng ông vẫn giương con mắt tròn vành vạnh nhìn mông lung, gương mặt đẫm ướt nước. Chẳng ai còn sức lực cất thêm một lời nào nữa.
" Tiểu Thần, lại đây với caca." Trác Dực Hiên vẫy tay gọi nhỏ đệ đệ. Trác Dực Thần nhìn thấy caca tới, lập tức tách ra khỏi phụ thân mà nhào người sang chỗ caca. Động đến Trác đại nhân cũng choàng tỉnh.
Trác Dực Hiên đón hài tử ôm vào lòng, quay sang phụ thân đang mệt mỏi xoa thái dương, nhẹ nói: " Phụ thân mau trở về nghỉ ngơi thôi. Con sẽ ngủ cùng Tiểu Thần."
Trác đại nhân nặng nề đứng dậy, vỗ nhẹ bả vai trưởng tử động viên rồi trầm mặc lê thân bước ra ngoài.
Nha hoàn bên ngoài bưng chậu nước tiến vào. Trác Dực Hiên thay ngoại y ra, giúp đệ đệ rửa mặt chườm mắt. Lục tục bận bịu một phen, mãi sau hai huynh đệ mới nằm yên ổn trên giường.
Đêm khuya vắng lặng, chỉ nghe được tiếng gió bên ngoài dạo chơi qua tán lá.
Trác Dực Thần nhìn caca mệt mỏi cả một ngày đã nhắm mắt lịm đi, cậu bé không dám làm phiền người, nhưng bản thân cậu cũng không ngủ được. Trác Dực Thần lẳng lặng níu lấy góc áo của caca, trầm mình vào màn đêm u quạnh không lối thoát. Trong nội phòng có đốt thêm hương thuỷ mộc giúp an thần, là Trác đại lão gia sai người đốt lên để giúp hai hài tử dễ ngủ. Nhưng hương này dù có ý tốt, lại chẳng có tác dụng với nhị công tử.
" Tiểu Thần cứ mãi không chịu ngủ, vì thương nhớ a nương sao?".
Trác Dực Thần còn nghĩ caca đã ngủ, không ngờ huynh ấy vẫn còn tỉnh. Trác Dực Hiên xoay người sang ôm đệ đệ vỗ về, nghe tiếng trẻ con bên tai thì thào: " Mẫu thân đi rồi, không còn ai giúp đệ đuổi yêu quái nữa...."
" Yêu quái nào hù doạ Tiểu Thần?....". Mi mắt Trác Dực Hiên khẽ mở, thanh âm trầm trầm ôn dịu nghe có vẻ lười biếng nhưng vẫn đủ quan tâm. Trác Dực Thần nắm chặt áo caca, nghẹn ngào hồi tưởng: " Một con giao long rất lớn, đệ sợ....."
Một tiểu hài tử đứng giữa biển lớn trời cao, đơn độc đối diện với một đại giao long đầu lớn mình dài, ánh mắt xanh thẳm lạnh lẽo mà uy nghi nhìn cậu bé chòng chọc như muốn nuốt chửng con mồi vào bụng. Trác Dực Thần làm sao biết được đó là thần thánh quỷ ma phương nào, giao long chỉ cần động đậy một chút đã khiến cậu bé sợ hãi. Dù rằng chỉ là trong giấc mơ nhưng cơn mơ lại chân thực đến nỗi có thể cảm nhận được từng đợt khí lạnh mà đại giao long thở ra phả vào mặt. Chỉ cần nghĩ tới cũng thấy quá kinh hoàng.
" Không sợ, caca ở đây. Ta bảo hộ đệ.".
Một lời nói ra, cứ như vậy trở thành tấm khiên của Trác Dực Thần trong gần chục năm về sau. Tiểu Thần khi ấy còn quá nhỏ, mơ mơ màng màng tiếp nhận sự ra đi của mẫu thân, ngốc nghếch dựa vào huynh trưởng để tiếp tục lớn. Cả một thời niên thiếu sau này của người cũng tựa như nhành hoa trong viện phủ này, được cẩn thận chăm bón mà sinh trưởng đơm hoa. Chưa từng nghĩ gió lớn cành đổ, hoa vùi trong tuyết dù không tàn úa thì cũng đã lìa cành.....
Trác Dực Hiên nắm lấy tay đệ đệ ấp vào trong lồng ngực mình, khẽ áp trán mình tựa cùng trán đệ ấy, từ từ dẫn dắt Trác Dực Thần cùng ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Trác lão gia đi đến tận giường tìm hai hài tử, nhìn thấy một lớn một nhỏ tựa đầu nằm cạnh nhau yên ngủ. Đứa con trai nhỏ khiến ông sầu não tối qua nằm gọn trong lòng con trai lớn giống như một con chim non ấp trong tổ, ngoan ngoãn vô hại.
Trác đại nhân cẩn thận rời đi, phân phó với đám thị hầu: " Châm thêm chút hương đi. Hôm nay đừng để A Hiên tới canh linh cữu nữa. Ngày mai hạ táng, để bọn chúng dưỡng sức thôi."
————————————————————
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com