Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1

Tiếng ồn ào trong phòng thay đồ sau buổi tập như một bản giao hưởng hỗn loạn của những tiếng cười nói, tiếng xả nước và cả tiếng than thở mệt nhoài. Mùi mồ hôi quyện với mùi dầu nóng đặc trưng của sân cỏ, một thứ mùi mà Minh đã quá quen thuộc, nhưng hôm nay, nó lại có một sức hút khác lạ.

Trong khi các đồng đội hối hả tắm rửa, thay đồ, Minh lại cố tình nán lại, ánh mắt cậu trai trẻ lặng lẽ lướt qua sàn nhà. Không phải để tìm vật gì đánh rơi, mà là để quan sát. Trái tim cậu đập nhanh hơn một chút khi Hoàng, tiền vệ trụ mạnh mẽ của đội, thô bạo lột phăng đôi vớ sũng mồ hôi, vứt bừa xuống cạnh chiếc túi thể thao. Đôi vớ trắng ngà giờ đã chuyển màu cháo lòng, bám đầy đất và cỏ vụn, căng phồng ẩm ướt. Chỉ cách đó vài bước chân, đôi giày đinh của Quân, tiền đạo nhanh nhẹn, nằm chỏng chơ, đế giày vẫn còn hằn nguyên dấu bùn của sân tập buổi chiều mưa.

Minh nuốt nước bọt, cảm giác lén lút và cả một niềm mê hoặc kỳ lạ xâm chiếm lấy tâm trí. Cậu không hiểu nổi tại sao mình lại bị cuốn hút bởi những vật dụng đã qua sử dụng, thấm đẫm mồ hôi và dấu vết của sự gắng sức từ những người đồng đội. Chúng không chỉ là những đôi tất hay đôi giày bình thường. Đối với Minh, chúng là minh chứng hữu hình cho những bước chạy, những pha tranh chấp, cho dòng năng lượng cuồn cuộn mà các cầu thủ đã đổ dồn vào trái bóng tròn.

Mùi nồng đặc trưng từ đôi tất của Hoàng, hay vẻ ngoài bụi bặm, mệt nhoài của đôi giày của Quân, chúng như kể lại câu chuyện của buổi tập luyện khắc nghiệt vừa kết thúc. Minh thấy mình như kẻ đứng bên lề, lặng lẽ thu nhặt những mảnh ghép cảm xúc qua những đồ vật tầm thường mà người khác chẳng mấy để tâm. Cậu giả vờ cúi xuống buộc lại dây giày đã buộc chặt của mình, chỉ để có thêm vài giây được nhìn gần hơn, được cảm nhận rõ hơn cái không khí đặc quánh ấy.

Trong khi những người khác chỉ mong thoát khỏi bộ đồ tập bết dính, Minh lại thấy lòng mình dâng lên một sự tò mò khó tả, một nỗi ám ảnh thầm kín với những dấu ấn riêng biệt mà từng người đồng đội để lại trên đôi giày, đôi vớ của họ sau mỗi trận cầu, mỗi buổi đổ mồ hôi trên sân cỏ.

Tiếng cửa phòng tắm đóng sầm một cái, kéo Minh ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Phần lớn đồng đội đã cuốn gói vào đó, để lại một khoảng lặng tương đối trong căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi đặc trưng. Đây rồi, cơ hội của cậu. Trái tim Minh bắt đầu đập một nhịp mạnh mẽ hơn, dồn máu lên hai má nóng ran. Cậu giả vờ lúi húi sắp xếp lại đồ đạc trong túi, mắt liếc nhanh qua vị trí của những "báu vật" mà cậu thầm ao ước.

Đôi vớ của Hoàng vẫn nằm sõng soài ngay đó, cạnh chiếc túi da sờn cũ. Trắng tinh khiết nguyên bản, giờ chúng là một bức tranh trừu tượng của sự vất vả. Màu trắng gần như biến mất hoàn toàn dưới lớp bùn đất khô và ẩm xen kẽ. Phần cổ tất, nơi tiếp xúc nhiều với vành giày, ố vàng một cách rõ rệt, thấm đẫm mồ hôi đã khô lại thành vệt. Phần ống loang lổ màu nâu của đất, màu xanh rì của cỏ bị nghiền nát, và cả những vệt đen bí ẩn mà Minh đoán là từ mặt sân cỏ nhân tạo đã cũ. Nhưng nơi thu hút ánh nhìn của Minh nhất chính là phần đế và mũi tất. Chúng không chỉ đổi màu mà còn biến dạng. Lớp vải dày chuyên dụng cho thể thao giờ đây bẹp dí, ẩm ướt và căng phồng lên một cách nặng nề, như thể đã hấp thụ toàn bộ lượng mồ hôi khổng lồ từ lòng bàn chân Hoàng sau hơn hai giờ đồng hồ quần thảo không ngừng nghỉ. Minh có thể tưởng tượng ra sức nặng của nó, cái cảm giác ẩm mốc, đặc quánh khi chạm vào. Vài sợi chỉ bắt đầu bung ra ở phần gót, dấu hiệu của sự ma sát liên tục, của những cú xoay trụ, những pha tranh chấp quyết liệt mà Hoàng nổi tiếng.

Cách đó không xa, đôi giày đinh của Quân lại kể một câu chuyện khác, dữ dội và gai góc hơn. Đôi giày màu xanh chuối vốn nổi bật giờ đây trông như vừa được lôi lên từ một đầm lầy. Bùn đất không chỉ bám ở đế mà còn phủ kín gần nửa phần thân giày. Lớp bùn đặc sệt, vẫn còn ẩm, ken đặc vào từng kẽ nhỏ giữa các chiếc đinh hình mũi tên. Minh có thể hình dung ra tiếng "phựt phựt" khi Quân dẫm lên mặt sân sũng nước, và lớp bùn đất quái ác kia đã bám riết lấy đôi giày của cậu ta như thế nào. Vài cọng cỏ dài quấn quanh cổ giày, vài chiếc lá nhỏ xíu dính chặt vào phần lưỡi gà. Dây giày màu trắng giờ chuyển sang màu nâu bẩn thỉu, một bên gần như tuột hẳn ra khỏi lỗ xỏ cuối cùng. Bề mặt da tổng hợp của chiếc giày có vài vết xước dọc ngang, minh chứng cho những pha vào bóng không khoan nhượng của hậu vệ đối phương, hoặc cả những cú tắc bóng mà chính Quân thực hiện. Ngay cả logo của hãng thể thao danh tiếng cũng bị lớp bùn che phủ một phần, trông thật tội nghiệp.

Minh nuốt khan. Cậu biết mình không còn nhiều thời gian. Tiếng nước xối xả trong phòng tắm có thể ngừng bất cứ lúc nào. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu lồng ngực đang phập phồng. Phải hành động thôi.

Liếc nhanh một lượt cuối cùng để chắc chắn không có ai để ý, Minh khom người xuống, vờ như đánh rơi thứ gì đó gần chỗ đôi tất của Hoàng. Bàn tay cậu run run khi chạm vào lớp vải ẩm lạnh. Nó nặng hơn Minh tưởng tượng rất nhiều, cảm giác như cầm một miếng giẻ lau sũng nước. Lớp vải thô ráp vì bụi đất cọ vào lòng bàn tay cậu, mang theo cả sự ẩm ướt và hơi ấm còn sót lại từ cơ thể Hoàng. Minh nhắm mắt lại một giây, cố gắng ghi nhớ cảm giác này.

Rồi, cũng với vẻ lén lút đó, cậu đưa đôi vớ lên gần mặt. Không dám áp sát ngay lập tức, cậu giữ một khoảng cách nhỏ, để luồng không khí mang theo mùi hương đặc trưng từ từ tiến đến khứu giác của mình.

Thoạt đầu, đó là một mùi nồng rất mạnh, mùi mồ hôi đặc trưng của đàn ông sau khi vận động cường độ cao. Nó không hoàn toàn khó chịu như người ta vẫn nghĩ, mà có gì đó... nguyên thủy, hoang dã. Nó xộc thẳng vào mũi Minh, một cú tấn công trực diện làm các tế bào thần kinh của cậu như căng ra. Rồi từ từ, các lớp hương khác bắt đầu tách bạch. Mùi ngai ngái của đất ẩm sau cơn mưa. Mùi hăng hăng, hơi đắng của cỏ bị dập nát. Và lẫn trong đó, là mùi chua nhẹ, đặc trưng của mồ hôi tích tụ sau quá trình hoạt động cơ bắp kéo dài. Tất cả hòa quyện lại thành một thứ mùi phức tạp, đậm đặc, một thứ mùi nói lên sự gắng hết sức mình, sự mệt nhoài đến tận cùng.

Minh hít vào sâu hơn một chút, và lần này, cậu cảm nhận rõ hơn. Cái mùi nồng ấy như len lỏi vào từng ngóc ngách trong khoang mũi, làm đầu óc cậu hơi lâng lâng, quay cuồng. Nó không hẳn là "thơm", cũng chẳng phải là "thối" theo cách hiểu thông thường. Nó là một mùi của sự sống, của năng lượng đã được đốt cháy, của nỗ lực thể chất đến cực hạn. Mũi cậu hơi cay sè, và có một cảm giác kích thích kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Minh mân mê lớp vải giữa các ngón tay, cảm nhận sự ẩm ướt thấm qua da thịt mình. Càng mân mê, mùi hương dường như càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, quyện với mùi bùn đất, tạo thành một hợp hương vừa thô ráp, vừa mê hoặc một cách kỳ lạ.

Đặt vội đôi vớ về chỗ cũ, cố gắng sắp xếp sao cho giống với vị trí ban đầu nhất có thể, tim Minh vẫn đập loạn xạ. Cậu liếm môi, cảm giác khô khốc. Ánh mắt cậu lại chuyển sang đôi giày của Quân. Món này còn "nặng đô" hơn.

Minh di chuyển tới gần, lại dùng chiêu cũ, cúi xuống vờ chỉnh lại dây giày của mình. Bàn tay cậu lần này không chạm vào lớp vải mềm nữa, mà là bề mặt cứng và lạnh của chiếc giày thể thao. Lớp bùn khô ở vài chỗ cọ vào tay cậu như giấy nhám loại nhẹ, còn lớp bùn ẩm thì mềm và dính. Cậu nhấc nhẹ một chiếc giày lên. Nó nặng trịch vì bùn đất bám đầy đế.

Lần này, Minh còn do dự hơn. Mùi từ giày thường khác với mùi từ vớ. Nó thường gắt hơn, bí hơn, và có thêm mùi của vật liệu làm giày. Cậu đưa chiếc giày lên cách mũi một khoảng xa hơn.

Một luồng khí nặng nề và phức tạp hơn cả mùi tất ập đến. Vẫn là mùi mồ hôi cốt lõi, nhưng lần này nó bị nhốt trong không gian kín của chiếc giày lâu hơn, trở nên cô đặc và có phần hăng hắc hơn. Xen lẫn vào đó là mùi đặc trưng của da tổng hợp, mùi keo dán, mùi nhựa của đế giày. Và tất nhiên, mùi bùn đất ẩm thống trị tất cả, mang theo hơi thở của đất, của rễ cây, của vi sinh vật trong lòng đất. Tất cả tạo thành một "bản giao hưởng" mùi hương có phần hỗn loạn, mạnh bạo, đập thẳng vào khứu giác của Minh.

Cậu thử hít một hơi mạnh hơn. Lần này, cảm giác khác hẳn. Cái mùi nồng và bí đó không chỉ dừng lại ở khoang mũi mà như muốn xộc thẳng lên não. Nó làm Minh hơi nhíu mày, một cảm giác cay nhẹ lan tỏa trong mũi, giống như khi bạn ngửi phải amoniac nồng độ thấp. Nó không gây choáng váng như mùi vớ, nhưng lại có sức ám ảnh dai dẳng hơn. Mũi cậu như bị bao phủ bởi lớp mùi dày đặc đó, và dù đã hạ chiếc giày xuống, Minh vẫn cảm thấy nó còn phảng phất đâu đây. Cậu dùng ngón tay miết nhẹ lên vết bùn còn ẩm trên thân giày, cảm nhận sự mềm mại, lạnh lẽo và cả cái mùi đất rất thật.

Tiếng cười nói bắt đầu vọng ra từ phòng tắm. Hoàng và Quân sắp ra. Minh giật mình, vội vàng đặt chiếc giày xuống, cố gắng chỉnh lại góc độ y như cũ. Cậu đứng thẳng dậy, tim đập như trống trận, mặt nóng bừng. Cậu hy vọng không ai nhận ra sự bối rối và hơi thở gấp gáp của mình. Cậu vội vã thu dọn nốt đồ đạc, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.

Nhưng bàn tay cậu vẫn còn cảm nhận rõ sự ẩm ướt của đôi vớ, sự thô ráp của bùn đất trên chiếc giày. Và trong khoang mũi, cái mùi hỗn tạp, nồng nàn của mồ hôi, đất, cỏ và sự gắng sức của những người đồng đội vẫn còn đeo bám, vừa khiến cậu xấu hổ, lại vừa mang đến một sự thỏa mãn bí mật, một nỗi ám ảnh ngày càng lớn dần, len lỏi vào từng góc tối trong tâm trí cậu trai trẻ. Cậu bước nhanh ra khỏi phòng thay đồ, nhưng một phần hồn của cậu dường như vẫn còn nán lại nơi sàn nhà lấm bẩn, bên cạnh những đôi giày, đôi vớ thấm đẫm mồ hôi và bí mật.

End chapter 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com