Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 25

Cánh cửa phòng thay đồ đóng lại sau lưng ba kẻ khốn khổ vừa nếm trải mùi vị đầu tiên của sự trả thù. Sự im lặng bao trùm, nặng nề và đặc quánh, chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Minh và tiếng đế giày của Hoàng khẽ ma sát trên sàn khi anh ta bước tới gần hơn. Mùi khai nồng của nước tiểu trên sàn (dù đã khô đi phần nào) và mùi mồ hôi từ chiếc vớ bẩn vẫn còn phảng phất, trộn lẫn với mùi ẩm mốc đặc trưng của phòng thay đồ vắng người, tạo thành một bầu không khí khó tả.

Minh vẫn đứng đó, người hơi run rẩy, tâm trí quay cuồng với những gì vừa xảy ra. Cảm giác quyền lực méo mó, sự hả hê đen tối khi thấy kẻ thù bị hạ nhục, và cả nỗi ghê tởm chính bản thân mình vì đã thực hiện những hành động đó, tất cả tạo thành một mớ hỗn độn trong lòng cậu. Cậu không dám nhìn Hoàng, sợ hãi phản ứng tiếp theo của anh ta. Liệu "bài tập" đã kết thúc chưa? Liệu có hình phạt nào đang chờ đợi cậu vì sự ngập ngừng ban đầu không?

Hoàng im lặng quan sát Minh vài giây. Anh ta thấy được sự mệt mỏi, sự bối rối và cả một chút gì đó giống như sự "trưởng thành" lệch lạc trong ánh mắt cậu trai trẻ sau khi thực thi quyền lực. Kế hoạch của hắn đang tiến triển tốt đẹp, Minh đang dần bị cuốn vào vòng xoáy mà hắn tạo ra. Sự hài lòng của kẻ điều khiển dâng lên, nhưng nó lại không hoàn toàn lạnh lẽo như hắn nghĩ. Nhìn thấy Minh, người đã cùng hắn thực hiện màn trả thù này, người đang đứng đó run rẩy và lạc lối, một cảm xúc khác lại len lỏi vào.

"Sao thế?" Giọng Hoàng bất ngờ vang lên, không còn gay gắt hay lạnh lùng ra lệnh, mà có chút gì đó... gần như là quan tâm thực sự. "Mệt à?"

Minh giật mình ngẩng lên, đối diện với ánh mắt phức tạp của Hoàng. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Sự dịu dàng bất ngờ này còn đáng sợ hơn cả những lời quát mắng.

Và rồi, trong khoảnh khắc yếu lòng đó, sau khi đã phải khoác lên mình chiếc áo "Chủ nhân" bất đắc dĩ, Minh lần đầu tiên chủ động xoay người sang, đối diện hoàn toàn với Hoàng. Nỗi sợ hãi dường như đã bị bào mòn đi phần nào sau khi cùng Hoàng "chiến đấu" chống lại kẻ thù chung. Giờ đây, cậu chỉ cảm thấy một sự trống rỗng, mệt mỏi và một nhu cầu được xác nhận, được biết rằng mình đã làm đúng ý của kẻ đang kiểm soát mình.

"Chủ nhân..." Minh bắt đầu, giọng nói vẫn còn hơi run nhưng đã bớt đi sự sợ hãi thuần túy. "Con... con đã làm tốt chưa ạ?" Cậu ngước lên nhìn Hoàng, ánh mắt chứa đựng một sự chờ đợi gần như trẻ con, một khao khát muốn được công nhận từ Hoàng, muốn biết rằng mình đã hoàn thành "nhiệm vụ", rằng mình đã làm hài lòng anh ta.

Sự chủ động tìm kiếm sự công nhận này của Minh khiến Hoàng hơi bất ngờ, nhưng cũng vô cùng hài lòng. Nó cho thấy Minh đã bắt đầu chấp nhận vai trò mới, bắt đầu tìm kiếm sự chấp thuận từ "Chủ nhân".

"Con..." Minh ngập ngừng, rồi lí nhí nói tiếp, một yêu cầu còn táo bạo hơn cả câu hỏi vừa rồi, một yêu cầu xuất phát từ sâu thẳm tiềm thức về sự phục tùng và khao khát được che chở méo mó. "Con muốn... cậu xoa đầu con."

Yêu cầu đó, rất nhỏ nhoi, rất ngây ngô, lại chạm đúng vào điểm mềm yếu bất ngờ trong lòng Hoàng. Minh không đòi hỏi vật chất, không đòi hỏi quyền lực thực sự, chỉ đơn giản là muốn một cử chỉ trấn an, một sự công nhận mang tính gần gũi mà cậu vô thức liên kết với Hoàng qua những lần "ban ơn" hiếm hoi trước đây.

Hoàng nhìn sâu vào đôi mắt trong veo nhưng đầy phức tạp của Minh. Anh ta có thể dễ dàng thực hiện yêu cầu đó – xoa đầu Minh như một ông chủ khen ngợi thú cưng ngoan ngoãn. Đó là cử chỉ hoàn toàn phù hợp với vai diễn "Chủ nhân" của anh ta.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Hoàng lại không làm vậy. Có lẽ vì sự mệt mỏi sau trận đấu, có lẽ vì cảm giác "đồng đội" bất ngờ trỗi dậy sau màn trả thù chung, hay có lẽ vì thứ tình cảm phức tạp dành cho Minh đã trở nên quá mạnh mẽ để có thể tiếp tục diễn tròn vai một cách hoàn hảo. Thay vì đưa tay lên xoa đầu Minh, Hoàng lại bước tới một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Và rồi, hoàn toàn bất ngờ, Hoàng đã chọn nhẹ nhàng dang tay ra, ôm chầm lấy Minh.

Cả người Minh cứng đờ trong vòng tay đột ngột của Hoàng. Cái ôm này không hề thô bạo hay mang tính chiếm hữu như những lần tiếp xúc trước. Nó ấm áp, vững chãi, gần như là... dịu dàng. Hoàng vòng tay quanh lưng Minh, kéo cậu sát hơn vào lồng ngực rắn chắc của mình, một tay khẽ đặt lên sau đầu cậu, những ngón tay lùa nhẹ vào mái tóc mềm.

Minh hoàn toàn sững sờ, đầu óc trống rỗng. Tại sao? Tại sao Hoàng lại ôm cậu? Cái ôm này có ý nghĩa gì?

Ngay lúc Minh đang cố gắng định thần, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu nghe thấy giọng Hoàng khẽ thì thầm vào tai mình, giọng nói trầm ấm, không còn chút nào lạnh lùng hay chế nhạo, chỉ còn lại một sự chân thành đến khó tin:

"Em làm tốt lắm..." Hoàng nói, lại dùng cách xưng hô "anh - em" đầy thân mật. "Bé tiền vệ đáng yêu của anh."

Lời khen trực tiếp, sự công nhận mà Minh khao khát, lại được đi kèm với những từ ngữ dịu dàng và đầy tình cảm như vậy – "bé", "đáng yêu", "của anh" – tất cả thốt ra từ miệng "Chủ nhân" tàn nhẫn, tạo thành một sự mâu thuẫn cực độ, một cú sốc tâm lý còn mạnh hơn cả những màn tra tấn thể xác.

Minh đứng im trong vòng ôm của Hoàng, không biết phải làm gì, không biết phải cảm thấy thế nào. Nước mắt lại bắt đầu trào ra, nhưng lần này không phải vì sợ hãi hay nhục nhã, mà là vì sự hoang mang tột độ, vì sự hỗn loạn của những cảm xúc trái ngược đang giày xéo tâm can. Hoàng đang thực sự có tình cảm với cậu ư? Hay đây chỉ là đỉnh cao của sự thao túng, một màn kịch hoàn hảo để khiến cậu hoàn toàn sụp đổ và phụ thuộc vào hắn?

Hoàng vẫn ôm chặt Minh, dường như cũng đang chìm trong những cảm xúc phức tạp của riêng mình. Anh ta cảm nhận được sự run rẩy của cậu trai trẻ trong lòng, cảm nhận được sự yếu đuối và tổn thương ẩn sau vẻ ngoài vừa mới thể hiện quyền lực non nớt kia. Và trong khoảnh khắc đó, có lẽ lần đầu tiên, Hoàng cảm thấy việc "sở hữu" Minh không chỉ đơn thuần là thỏa mãn dục vọng thống trị, mà còn là một trách nhiệm, một sự gắn kết nguy hiểm mà chính anh ta cũng không lường trước được.

Bầu không khí trong phòng thay đồ vẫn còn phảng phất mùi của sự nhục nhã và trả thù, nhưng giữa trung tâm của nó, một cái ôm bất ngờ và những lời thì thầm đầy mâu thuẫn lại đang gieo vào lòng Minh và có lẽ cả Hoàng những hạt mầm cảm xúc mới, phức tạp và khó lường hơn bao giờ hết, báo hiệu một chặng đường phía trước còn nhiều giông bão hơn nữa.

Hoàng lùi lại, nhẹ nhàng đưa tay lên, không phải xoa đầu, mà dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Minh. Cái chạm nhẹ nhàng, ấm áp trên làn da nóng bừng của cậu khiến Minh sững sờ, run rẩy hơn nữa.

"Em sợ lắm không?" Hoàng hỏi, giọng trầm ấm khác thường, lần đầu tiên anh ta thực sự hỏi han về cảm xúc của Minh sau khi cậu bị tấn công, không còn là sự tra khảo hay đe dọa. Anh ta lại dùng đại từ "anh - em", xóa bỏ hoàn toàn khoảng cách chủ - tớ vừa mới được thiết lập.

Minh chỉ biết lắc đầu trong im lặng, nước mắt lại càng tuôn rơi nhiều hơn vì sự dịu dàng bất ngờ này.

Hoàng nhìn sâu vào mắt Minh, ánh mắt tràn đầy những cảm xúc phức tạp – có sự xót xa, có sự hối hận thoáng qua, và trên hết là một sự trìu mến không thể che giấu. Anh ta dùng cả hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt Minh lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

"Em giỏi lắm, Minh ạ." Hoàng nói, giọng chân thành đến khó tin. "Em đã rất dũng cảm. Không phải ai cũng dám đối mặt với nỗi sợ hãi của mình như em đâu." Lời khen này không còn là sự công nhận một con rối biết nghe lời, mà là sự ghi nhận sức mạnh nội tâm, dù là méo mó, mà Minh vừa thể hiện.

Và rồi, không thể kìm nén được nữa, Hoàng lại kéo Minh vào lòng. Anh nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu, một cái ôm thật sự, không còn là sự chiếm hữu đơn thuần hay hành động trong lúc ngủ mê. Anh ôm Minh thật chặt, nhưng không hề thô bạo, như muốn truyền hơi ấm, muốn bao bọc, muốn bảo vệ cậu khỏi tất cả những tổn thương, dù chính anh là người gây ra phần lớn trong số đó. Anh vùi mặt vào mái tóc mềm của Minh, hít hà mùi hương quen thuộc.

Trong khoảnh khắc đó, Hoàng biết rằng tình cảm anh dành cho Minh không còn đơn thuần là sự chiếm hữu bệnh hoạn nữa. Nó đã trở thành một thứ gì đó sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn, một tình yêu thầm kín nhưng đang trỗi dậy mạnh mẽ, dù nó méo mó và đầy mâu thuẫn. Anh nhận ra rằng, anh không chỉ muốn sở hữu Minh, anh còn muốn bảo vệ Minh khỏi tất cả những kẻ khác, muốn giữ cậu an toàn trong vòng tay mình – dù chính vòng tay đó cũng đầy gai góc.

Anh siết nhẹ vòng ôm, khẽ thì thầm vào tai Minh, giọng nói chứa đựng sự chân thành đau đớn mà có lẽ chính anh cũng không ngờ mình có thể thốt ra: "Anh xin lỗi... vì đã để em phải trải qua những chuyện này..." Một lời xin lỗi muộn màng, nhưng lại là thật lòng.

Anh ngập ngừng giây lát, rồi nói tiếp, giọng nói chứa đựng cả khát khao và sự quyết tâm: "Anh muốn cùng em giành chiến thắng. Anh muốn cùng em nâng chiếc cúp vô địch đó. Không phải với tư cách chủ - tớ, mà là đồng đội, là... người anh muốn cùng chia sẻ vinh quang."

Và rồi, một lời thì thầm cuối cùng, gần như không thành tiếng, một ước mơ sâu kín mà Hoàng chưa bao giờ dám thừa nhận với bất kỳ ai, kể cả chính mình: "Anh muốn... cùng em ở chung một mái nhà."

Minh đứng bất động trong vòng ôm của Hoàng, lắng nghe những lời thì thầm không thể tin nổi đó. Lời xin lỗi? Khao khát cùng chiến thắng như đồng đội? Ước mơ về một mái nhà chung? Tất cả hoàn toàn đối lập với hình ảnh "Chủ nhân" tàn nhẫn, với kế hoạch trả thù vừa diễn ra. Cậu hoàn toàn lạc lối trong mớ cảm xúc hỗn độn, không biết đâu là thật, đâu là giả. Sự dịu dàng và những lời thổ lộ này quá bất ngờ, quá mãnh liệt, khiến bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng cậu dường như đang lung lay dữ dội. Cậu chỉ biết đứng im, mặc cho Hoàng ôm chặt, nước mắt vẫn lăn dài, nhưng giờ đây không chỉ còn là nước mắt của sự sợ hãi và nhục nhã, mà còn là nước mắt của sự hoang mang, bối rối trước một tình cảm quá đỗi phức tạp và nguy hiểm vừa được hé lộ.

Cậu khẽ cựa mình trong vòng tay Hoàng, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào gương mặt người đang ôm mình. Khuôn mặt Hoàng lúc này không còn vẻ lạnh lùng hay tàn nhẫn, chỉ còn lại sự phức tạp của những cảm xúc đang giằng xé. Minh lấy hết can đảm, gặng hỏi lại, giọng nói run rẩy nhưng chứa đựng một sự quyết tâm muốn biết sự thật:

"Tại sao...?" Cậu bắt đầu, cổ họng nghẹn lại. "Tại sao ngay từ đầu... cậu lại phải làm những chuyện như vậy với con? Hạ nhục con, chà đạp lên lòng tự trọng của con... Bắt con làm những điều kinh khủng đó? Con... con đã làm gì sai?"

Nỗi uất nghẹn dồn nén bấy lâu nay như vỡ òa. Cậu thực sự muốn biết. Cậu cần một lời giải thích, dù nó có đau đớn đến đâu. "Rốt cuộc... con hiện giờ... là gì trong mắt cậu?" Có phải chỉ là một nô lệ, một món đồ chơi, hay còn là gì khác sau những lời thổ lộ vừa rồi?

Đối mặt với câu hỏi trực diện và nỗi đau hiện rõ trong đôi mắt Minh, Hoàng có chút bối rối. Lớp vỏ bọc lạnh lùng của anh ta dường như nứt vỡ thêm một mảng nữa. Anh ta không né tránh ánh mắt Minh, mà nhìn thẳng vào cậu, một sự thành thật đau đớn hiện lên trong đáy mắt. Anh ta từ tốn trả lời tất cả, giọng nói trầm khàn, không còn là lời thì thầm mà là sự thú nhận rõ ràng.

"Là lỗi của anh, Minh à," Hoàng bắt đầu, lại quay về cách xưng hô "anh - em" một cách tự nhiên. Anh ta thở dài, một hơi thở nặng nề như trút bỏ gánh nặng. "Anh thừa nhận... anh đã để cái nhân cách 'Alpha King' đó chiếm lấy mình. Cái hình tượng mạnh mẽ, thống trị, không thể bị tổn thương... nó đã trở thành một phần của anh, một cách để anh tồn tại, để che giấu những thứ khác..."

Anh ta ngập ngừng, như đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp. "Anh biết những gì anh làm với em là sai trái, là tàn nhẫn... nhưng ban đầu..." Ánh mắt Hoàng nhìn Minh trở nên phức tạp hơn. "Anh chỉ muốn em quan tâm anh hơn mà thôi."

Minh sững sờ. Quan tâm?

"Đúng vậy," Hoàng gật đầu, gần như là tự cười nhạo bản thân. "Từ ngày đội bóng mới thành lập, em lúc nào cũng chỉ mải mê với trái bóng, với việc tập luyện, với việc chứng tỏ bản thân. Em tài năng, em nổi bật, ai cũng thấy điều đó. Nhưng em... hoàn toàn quên mất người 'lão đại' này đang âm thầm ở bên cạnh. Anh luôn ở đó, quan sát em, dõi theo em... nhưng em dường như chẳng bao giờ để ý đến anh, ngoài việc xem anh như một đội phó, một đồng đội bình thường."

Hoàng nói tiếp, giọng nói có chút cay đắng: "Anh ghen tị với trái bóng, ghen tị với sự tập trung tuyệt đối em dành cho nó. Anh muốn em phải chú ý đến anh, dù là bằng cách nào đi chăng nữa."

Anh ta nhìn thẳng vào mắt Minh, ánh mắt đầy hối lỗi. "Cái ngày mà em bị phát hiện... khi em hửi vớ của anh... Thực lòng mà nói, nó không hề khiến anh tức giận vì hành động đó. Ngược lại... nó gần như là một sự xác nhận méo mó rằng em để ý đến anh, dù là theo một cách rất khác thường. Nhưng thay vì nhìn nhận nó một cách bình thường, cái tôi 'Alpha King' trong anh đã trỗi dậy. Anh đã lợi dụng nó, biến nó thành công cụ để kiểm soát em, để ép buộc sự chú ý của em, như thể để bắt em phải tập trung hơn vào anh, phải nhìn nhận sự tồn tại của anh."

Nghe những lời thú nhận đó, sự thật đằng sau chuỗi ngày địa ngục mà cậu phải trải qua, Minh không thể kìm nén được nữa. Cậu bật khóc nức nở, những tiếng khóc vỡ òa, giải tỏa tất cả sự sợ hãi, uất nghẹn, đau đớn và cả sự bối rối tột cùng. Tại sao lại là một lý do trẻ con và ích kỷ đến vậy? Tại sao lại dùng cách tàn nhẫn như thế chỉ vì muốn được quan tâm?

Thấy Minh khóc nấc lên trong lòng mình, Hoàng luống cuống. Anh ta ôm chặt cậu hơn, nhanh chóng an ủi, bàn tay vụng về lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cậu. "Nín đi Minh, nín đi... Anh xin lỗi... Tất cả là lỗi của anh... Đừng khóc nữa..." Giọng Hoàng đầy hối lỗi và có phần hoảng hốt, hoàn toàn mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày.

Anh ta ôm Minh vào lòng, xoa nhẹ lưng cậu, vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ. "Anh hứa... anh sẽ bù đắp tất cả cho em. Từ giờ trở đi, sẽ không còn ai bắt nạt em nữa, kể cả anh. Anh không muốn em phải chịu thiệt thòi nữa. Anh sai rồi, thật sự sai rồi." Lời hứa được thốt ra đầy chân thành, dù nó đến quá muộn màng.

Hoàng nhìn Minh vẫn còn đang nức nở trong lòng mình, ánh mắt tràn ngập sự áy náy và một quyết tâm sửa chữa. Anh ta muốn bù đắp, muốn Minh tha thứ, muốn giữ Minh lại bên cạnh mình theo một cách khác, không phải bằng sự sợ hãi và phục tùng nữa.

"Nếu... nếu điều đó làm em thấy khá hơn," Hoàng nói tiếp, giọng ngập ngừng nhưng kiên quyết, "thì em cứ ra lệnh cho anh đi. Bất cứ điều gì em muốn anh làm, giống như những ngày qua, hoặc hơn thế nữa. Em cứ mặc sức mà làm. Coi như là cách anh chuộc lỗi, coi như là cách để em lấy lại những gì đã mất. Anh sẽ chấp nhận tất cả."

Lời đề nghị cuối cùng này lại một lần nữa khiến Minh ngỡ ngàng. Hoàng sẵn sàng để cậu "trả thù" ngược lại ư? Sẵn sàng phục tùng cậu một cách thực sự, không còn là diễn kịch? Sự chân thành trong lời nói và hành động của Hoàng lúc này dường như không thể giả dối được nữa. Nhưng liệu cậu có thể tin được không? Liệu sự thay đổi này có bền vững? Và liệu cậu có thực sự muốn "trả thù" theo cách đó không? Minh vẫn còn chìm trong nước mắt và sự bối rối, nhưng lời thú tội và lời hứa của Hoàng đã gieo vào lòng cậu một hy vọng mong manh, một khả năng về một tương lai khác, dù con đường phía trước vẫn còn đầy chông gai và không chắc chắn.

End chapter 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com