Chapter 7
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ phơi đồ, Minh trở vào căn phòng trọ ngột ngạt. Cái nắng gay gắt bên ngoài tương phản hoàn toàn với bầu không khí ảm đạm, nặng nề bên trong. Cậu gọi một suất cơm hộp rẻ tiền, cố gắng nuốt trôi từng miếng một cách khó khăn. Dạ dày cậu vẫn còn quặn thắt vì ghê tởm và căng thẳng, thức ăn vào miệng chẳng khác nào nhai sáp. Cảm giác bàn chân trần sạch sẽ, khô ráo là niềm an ủi duy nhất, dù cậu biết nó chỉ là tạm thời. Mệnh lệnh phải mang đôi vớ xanh dương của Hoàng khi đi ngủ vẫn lơ lửng như một đám mây đen.
Sau bữa tối nuốt không trôi, Minh tìm đến chiếc điện thoại như một cứu cánh mong manh, một lối thoát tạm thời khỏi thực tại nghiệt ngã. Cậu chìm vào thế giới của những trận cầu đỉnh cao, những pha bóng kỹ thuật làm nức lòng người hâm mộ. Bóng đá, niềm đam mê thuần khiết từng là lẽ sống của cậu, giờ đây trở thành liều thuốc giảm đau yếu ớt trước nỗi sợ hãi và nhục nhã đang gặm nhấm tâm hồn.
Khi đang xem lại highlight một trận đấu cũ, phần bình luận quen thuộc với cái tên HoangLaoDai_U19 và những lời lẽ ngạo mạn lại đập vào mắt cậu. Lần này, một sự tò mò bệnh hoạn, pha lẫn nỗi sợ hãi và khao khát muốn hiểu rõ kẻ đang hủy hoại đời mình, đã thôi thúc Minh làm điều mà cậu chưa từng dám nghĩ tới. Cậu bắt đầu tìm kiếm những biến thể khác của cái tên Hoàng trên mạng xã hội.
Và rồi, cậu tìm thấy nó. HoangKing_Alpha.
Ảnh đại diện là một Hoàng hoàn toàn khác. Không phải trong màu áo đấu, không phải nụ cười hềnh hệch trên sân tập. Đó là một bức ảnh đen trắng nghệ thuật, Hoàng mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng màu tối, ôm sát lấy thân hình vạm vỡ, vài cúc trên cùng mở hờ hững để lộ phần cơ ngực rắn chắc. Anh ta không nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt sắc lẹm hướng xuống dưới, cằm hơi nhếch lên tạo thành một vẻ kiêu bạc, thống trị. Một thứ hào quang quyền lực đầy nguy hiểm toát ra từ bức ảnh, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh một cầu thủ trẻ đơn thuần.
Tim Minh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu run rẩy nhấn vào trang cá nhân, linh cảm mách bảo một sự thật khủng khiếp đang chờ đợi mình.
Trang cá nhân của HoangKing_Alpha là một thế giới hoàn toàn khác. Không hề có dấu vết của bóng đá thông thường. Thay vào đó là sự tôn thờ sức mạnh thể chất và sự khẳng định quyền lực tuyệt đối. Những bức ảnh và video trong phòng gym chiếm phần lớn, nhưng được thực hiện với dụng ý rõ ràng: khoe khoang từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, sự gắng sức tột độ khi nâng những khối tạ khổng lồ, mồ hôi chảy dài trên làn da rám nắng như một biểu tượng của sức mạnh được tôi luyện. Chú thích đi kèm là những tuyên ngôn ngắn gọn, lạnh lùng về kỷ luật, sự thống trị, và việc kẻ mạnh nghiền nát kẻ yếu.
Minh lướt xuống, dạ dày bắt đầu quặn lại. Hoàng trong thế giới này không chỉ là một kẻ thích thể hiện cơ bắp. Anh ta xây dựng một hình tượng "Alpha King", một kẻ thống trị bẩm sinh. Và rồi, cậu nhìn thấy những bức ảnh ám chỉ rõ ràng hơn về cái "vương quốc" mà Hoàng tự tạo ra.
Một bức ảnh đặc biệt khiến Minh nín thở. Bức ảnh chụp Hoàng đang ngồi trên một chiếc ghế bành bọc da trông cực kỳ sang trọng, có lẽ trong một căn phòng được bài trí cầu kỳ chứ không phải phòng trọ sinh viên hay nhà ở bình thường. Điều gây sốc nhất là trang phục của Hoàng. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen tuyền, phom dáng tinh tế, chất liệu vải bóng mịn ôm vừa vặn lấy bờ vai và bắp tay rắn chắc. Bên dưới là một chiếc quần tây màu tối, ống côn, được đóng thùng gọn gàng. Nhưng điểm nhấn thực sự nằm ở đôi chân. Hoàng đang đi một đôi boots cưỡi ngựa cao cổ đến gần sát dưới đầu gối. Đôi boots được làm từ da thật, màu đen bóng loáng, kiểu dáng cứng cáp, mạnh mẽ, ôm sát lấy phần bắp chân, toát lên một vẻ quyền lực và có phần áp đảo. Chúng không giống bất kỳ loại giày nào Minh từng thấy Hoàng mang, kể cả giày đá banh hay giày thể thao thông thường. Chúng mang một phong cách khác biệt, sang trọng nhưng cũng đầy uy nghiêm, thậm chí là đe dọa.
Nhưng chi tiết khiến Minh chết đứng không chỉ là trang phục khác lạ đó. Bức ảnh còn cho thấy một người khác – chỉ nhìn thấy cánh tay và một phần vai – đang quỳ hoặc ngồi ở vị trí rất thấp ngay dưới chân Hoàng. Người này đang dùng cả hai tay, thực hiện thao tác cẩn thận trên một chiếc boots của Hoàng, có vẻ như đang giúp Hoàng cởi nó ra sau một ngày dài hoặc chuẩn bị cho một việc gì đó. Tay của người kia chạm vào đôi boots một cách gần như kính cẩn, trong khi Hoàng ngồi đó, chân duỗi thẳng, vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ, thậm chí có chút khinh mạn, như thể việc được người khác quỳ gối phục vụ như vậy là điều hiển nhiên. Bố cục bức ảnh, sự tương phản về vị thế, trang phục và thái độ đã nói lên tất cả mà không cần một lời giải thích.
Đoạn video ngay sau đó cũng ghi lại cảnh người che mặt đó từ từ hạ thấp người, để Hoàng dùng chân ra sức dẫm lên đầu, chân còn lại ép chặt vào mặt của họ, bắt họ hửi đôi vớ màu xanh công an không biết vì sao anh ta lại có được nó, vừa hửi, tên nô lệ kia vừa rên rỉ thèm thuồng khiến Minh giật bắn cả mình.
Minh cảm thấy không khí như bị rút cạn khỏi phổi. Bức ảnh này, đoạn video kia cùng với những hình ảnh ám chỉ khác như cảnh có người mát-xa chân, hay lau giày đắt tiền, thậm chí hửi và liếm giày của Hoàng cùng những chú thích về "sự phục tùng", "kẻ thống trị", đã vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh, khủng khiếp về con người thật của Hoàng. Anh ta không chỉ là một kẻ bắt nạt ở trường học. Anh ta là một kẻ sống hai mặt, một "King" tự phong trong một thế giới ngầm nào đó, nơi anh ta tận hưởng việc người khác phải quỳ gối phục tùng, phải thực hiện những hành động phục vụ mang tính cá nhân và hạ mình.
Cậu kéo xuống phần bình luận và nỗi kinh hoàng càng tăng lên. Những tài khoản ẩn danh thi nhau tung hô: "King luôn quyền lực!", "Được phục vụ King là vinh hạnh lớn nhất.", "Xin được ở dưới chân Ngài.", "Thật ghen tị với người được phép chạm vào đôi boots của Ngài."
Những lời lẽ sùng bái bệnh hoạn đó xác nhận điều tồi tệ nhất. Hoàng thực sự có một đám đông "nô lệ" ngoài kia. Việc anh ta bắt nạt, hạ nhục và buộc Minh phải phục tùng không phải là ngẫu nhiên. Minh chỉ đơn giản là "con mồi" mới nhất rơi vào mạng lưới của hắn. Sự việc ở phòng thay đồ không phải là đỉnh điểm, nó chỉ là màn "tuyển chọn" Minh vào "vương quốc" của Hoàng.
Minh ném mạnh chiếc điện thoại xuống giường, mặt tái mét. Cậu ôm lấy đầu, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng. Sự thật này quá sức chịu đựng. Hoàng không phải là một tên du côn bình thường. Hắn là một kẻ có hệ thống, có kinh nghiệm trong việc thao túng và bẻ gãy ý chí của người khác. Hắn tận hưởng quyền lực đó. Chuyến đi thi đấu một tuần tới, phải ở chung phòng với một kẻ như vậy, giờ đây hiện lên như một bản án tử hình treo lơ lửng. Minh cảm thấy mình hoàn toàn đơn độc và tuyệt vọng, bị mắc kẹt trong cái bẫy của một con quái vật đội lốt người.
Màn đêm buông xuống, bao trùm căn phòng trọ nhỏ bằng một lớp tĩnh lặng ngột ngạt, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng ù ù đều đều của chiếc điều hòa cũ kỹ đang cố gắng chống chọi với cái nóng bên ngoài. Minh nằm trên giường, luồng khí lạnh từ điều hòa phả vào người mang lại cảm giác dễ chịu tạm thời cho cơ thể mệt mỏi, nhưng tâm trí cậu vẫn như một mớ tơ vò, rối bời bởi những khám phá kinh hoàng về HoangKing_Alpha và những mệnh lệnh tai quái.
Hình ảnh Hoàng với trang phục đắt tiền, đôi boots quyền lực và kẻ phục vụ quỳ dưới chân cứ ám ảnh cậu. Những danh xưng "King", "Chủ nhân", những lời tung hô bệnh hoạn... tất cả xác nhận một sự thật đáng sợ: cậu đã rơi vào tay một kẻ sống hai mặt, một kẻ coi việc hạ nhục người khác là thú vui, là cách khẳng định bản thân. Viễn cảnh phải ở chung phòng với hắn suốt một tuần thi đấu sắp tới khiến Minh lạnh sống lưng.
Cậu cố nhắm mắt, tìm kiếm giấc ngủ trong hơi lạnh của điều hòa, mong quên đi thực tại phũ phàng. Đôi chân trần sạch sẽ mang lại chút thoải mái hiếm hoi.
Nhưng tiếng rung của điện thoại bên cạnh giường lại vang lên, như thường lệ, đúng lúc cậu bắt đầu lơ mơ. Hoàng không bao giờ để cậu yên.
Run rẩy, cậu cầm máy lên. Tin nhắn của Hoàng Lão Đại:
Trong phòng điều hòa mát rượi chắc ngủ ngon lắm nhỉ? Đã sẵn sàng thực hiện "nghi lễ" trước khi ngủ chưa, cún con?
Nghi lễ? Minh khựng lại, rồi chợt nhớ ra. Đôi vớ xanh dương của Hoàng! Cậu phải mang nó trước khi ngủ. Suýt nữa thì quên!
Hoảng hốt, cậu bật dậy khỏi giường, lao ra ban công giật vội đôi vớ đã khô cong xuống. Trở vào phòng, hơi lạnh từ điều hòa phả vào khiến cậu rùng mình khi ngồi xuống mép giường, nhìn đôi vớ trong tay. Nó đã sạch, chỉ còn mùi thơm nhẹ của nước xả và mùi nắng. Không còn ghê tởm, chỉ còn sự bối rối và cảm giác bị xâm phạm.
Miễn cưỡng xỏ chân vào đôi vớ cao cổ. Lớp vải mềm mại, khô ráo không gây khó chịu dưới luồng khí lạnh của điều hòa, nhưng nó vẫn là một biểu tượng của sự kiểm soát. Vừa xong, điện thoại lại rung lên – cuộc gọi video. Hoàng muốn kiểm tra.
Minh hít sâu, chấp nhận cuộc gọi. Gương mặt Hoàng hiện ra, dò xét.
"Phòng mát nhỉ? Xem 'quà' tao tặng nào." Hoàng ra lệnh.
Minh giơ chân lên, cho Hoàng thấy đôi vớ xanh dương. Hoàng nhìn kỹ, cười hài lòng. "Ngoan."
Rồi giọng Hoàng đột ngột trở nên nghiêm nghị. "Minh, có điều này, mày phải nhớ thật kỹ. Cách xưng hô." Anh ta dừng lại, nhìn thẳng vào Minh qua màn hình. "Từ bây giờ, đừng gọi tao là 'anh' nữa."
"Vậy... em phải gọi...?" Minh hoang mang.
Hoàng nhếch môi, một nụ cười đầy quyền lực và ẩn ý. "Gọi tao là Chủ nhân."
Từ đó vang lên trong căn phòng mát lạnh khiến Minh chết lặng. Đó là danh xưng Hoàng được gọi trong thế giới ngầm kia.
"NHƯNG..." Hoàng nhấn mạnh, giọng đầy tính toán và giả tạo. "Chỉ khi có hai đứa mình thôi, hiểu chưa? Khi ở riêng, như thế này, hoặc khi chỉ có hai ta trong phòng thay đồ, phòng khách sạn... thì mày phải gọi tao là Chủ nhân. Phải thể hiện sự phục tùng tuyệt đối."
Anh ta ngừng lại, đảm bảo Minh đã thấm lời. "Còn ra ngoài, trước mặt mọi người, trước mặt ban huấn luyện, đồng đội, lúc tập luyện hay thi đấu... mày vẫn phải gọi tao là 'anh Hoàng', vẫn phải giữ thái độ bình thường như trước đây. Anh em thân thiết. Tuyệt đối không được để lộ bất cứ sơ hở nào."
Sự giả tạo trắng trợn này khiến Minh bối rối tột độ. Hoàng không chỉ tàn nhẫn, hắn còn cực kỳ tính toán và đạo đức giả. Hắn muốn duy trì vỏ bọc hoàn hảo của mình trước mặt mọi người, trong khi lại tận hưởng sự phục tùng tuyệt đối của Minh trong bóng tối.
"Mày mà dám lẫn lộn, dám gọi sai chỗ, dù chỉ một lần..." Hoàng gằn giọng, ánh mắt lạnh băng. "...thì hậu quả không chỉ dừng lại ở cái video kia đâu. Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết. Nghe rõ chưa?"
Minh chỉ biết gật đầu lia lịa trong câm lặng, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Sự kiểm soát của Hoàng còn tinh vi và đáng sợ hơn cậu tưởng. Cậu không chỉ phải phục tùng, mà còn phải diễn kịch, phải sống trong nỗi lo sợ thường trực về việc nhầm lẫn giữa hai vai diễn mà Hoàng đã áp đặt.
"Tốt." Hoàng nói, giọng thỏa mãn. "Vậy đi ngủ đi, nô lệ của tao. Nhớ đấy, ở nơi công cộng, tao là 'anh Hoàng' của mày. Nhưng khi chỉ có hai ta..." Anh ta cười khẩy. "...mày biết mình là ai rồi đấy."
Hoàng cúp máy. Minh ngồi bất động trên giường, trong căn phòng điều hòa mát lạnh, đôi chân mang đôi vớ của kẻ vừa tự xưng là "Chủ nhân" trong bí mật. Sự giả tạo của Hoàng khiến cậu cảm thấy ghê tởm hơn cả những hành động hạ nhục trước đó. Cậu biết mình đang bị kéo sâu hơn vào một trò chơi bệnh hoạn, nơi cậu chỉ là một con rối bị điều khiển hoàn toàn, buộc phải nhảy múa theo điệu nhạc mà Hoàng muốn, cả trên sân khấu lẫn sau bức màn nhung.
Minh cố gắng thiếp đi trên chiếc giường trong căn phòng điều hòa mát lạnh, đôi chân vẫn mang đôi vớ xanh dương của "Chủ nhân" như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Nhưng giấc ngủ không mang lại sự bình yên. Thay vào đó là những cơn ác mộng chập chờn, hỗn loạn. Cậu mơ thấy mình đang quỳ gối trong phòng thay đồ, mùi hôi thối nồng nặc xộc lên mũi. Cậu thấy Hoàng đứng đó, cao lớn và đầy quyền lực, khuôn mặt biến đổi liên tục giữa nụ cười hềnh hệch thường ngày và cái nhếch mép lạnh lùng của HoangKing_Alpha. Cậu mơ thấy mình bị ép phải hít thở đôi vớ bẩn, mơ thấy bàn chân Hoàng dí thẳng vào mặt, mơ thấy mình đang dùng lưỡi liếm sạch bùn đất trên đôi giày đinh... Rồi khung cảnh lại chuyển sang tài khoản mạng xã hội bí mật, những hình ảnh về sức mạnh cơ bắp, những bóng người quỳ gối phục tùng, và từ "Chủ nhân" vang vọng như sấm bên tai. Giấc mơ là một chuỗi những sự kiện điên rồ, nhục nhã mà cậu đã và đang phải trải qua, lặp đi lặp lại, khiến cậu không ngừng giãy giụa và ú ớ trong vô thức.
Ác mộng về Hoàng và những yêu cầu nhục nhã vẫn ám ảnh tâm trí Minh khi cậu giật mình tỉnh giấc trong căn phòng điều hòa mát lạnh. 7 giờ sáng. Đôi vớ xanh dương trên chân cậu là bằng chứng nghiệt ngã cho thực tại.
Cậu vội vã rời giường, làm vệ sinh cá nhân, và cẩn thận cởi đôi vớ của "Chủ nhân", gấp gọn cất vào góc ba lô. Công việc chuẩn bị quần áo và tư trang cho chuyến đi dài một tuần diễn ra trong im lặng, mỗi món đồ liên quan đến bóng đá giờ đây lại gợi lên nỗi sợ hãi mơ hồ về những gì sắp tới khi ở chung phòng với Hoàng.
Khoác ba lô lên vai, Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại cảm giác bất an. Cậu mở cửa, kiểm tra lại mọi thứ rồi khóa cửa trọ lại. Ngay lúc đó, cánh cửa phòng kế bên cũng mở ra. Một cậu thiếu niên tầm 15 tuổi, dáng người dong dỏng, gương mặt sáng, trông rất vui vẻ và hòa đồng bước ra, tay cầm quả bóng đá nhỏ. Đó là Nam, cậu nhóc ở trọ cùng dãy, rất mê bóng đá và thỉnh thoảng vẫn tìm Minh để hỏi han về kỹ thuật.
Thấy Minh với ba lô và túi đồ, Nam ngạc nhiên hỏi: "Ủa, anh Minh? Anh đi đâu sớm thế? Trông như đi xa ấy?"
Minh cố nở một nụ cười, dù trong lòng nặng trĩu. "Ừ, anh chuẩn bị đi thi đấu xa một tuần."
Mắt Nam sáng lên đầy hứng khởi. Khác với vẻ ngưỡng mộ đơn thuần của một đứa trẻ, sự hứng thú của một thiếu niên đam mê bóng đá hiện rõ trong ánh mắt cậu. "Thi đấu á? Giải gì thế anh? Giải Vô địch U19 toàn quốc phải không? Em nghe nói sắp đá rồi!"
"Ừ, đúng rồi đó," Minh đáp, cố gắng giữ giọng bình thường, nhưng hình ảnh Hoàng và căn phòng khách sạn sắp tới lại hiện về khiến cậu khó chịu.
"Wow, đỉnh vậy anh!" Nam reo lên, sự ngưỡng mộ không hề che giấu. Cậu thiếu niên vui vẻ, hòa đồng tiến lại gần hơn, vẻ mặt đầy phấn khích. "Vậy là sắp được xem anh trên TV rồi! Giải này chắc chắn chiếu trực tiếp đúng không anh? Em sẽ canh xem hết các trận của đội mình!"
Nam giơ quả bóng lên một cách tự hào. "Chúc anh Minh thi đấu bùng nổ nha! Ghi thật nhiều bàn vào, mang cúp về cho thành phố mình!"
Lời chúc đầy nhiệt huyết và chân thành của cậu thiếu niên mê bóng đá như một dòng nước mát lành nhưng lại xối vào vết thương đang âm ỉ của Minh. Xem trên TV? Thi đấu bùng nổ? Mang cúp về? Đó từng là khát khao cháy bỏng, là mục tiêu cậu phấn đấu không ngừng. Nhưng giờ đây, tất cả bị phủ bóng đen bởi sự kiểm soát của Hoàng. Liệu cậu có thể tập trung chơi bóng khi tâm trí luôn bị đè nặng bởi nỗi sợ hãi và nhục nhã? Liệu Hoàng có "tạo điều kiện" cho cậu tỏa sáng, hay sẽ tìm cách dìm cậu xuống bùn? Ánh mắt háo hức của Nam khiến cậu cảm thấy mình thật tệ hại khi đang phải che giấu một sự thật kinh khủng.
Cố nén cảm xúc hỗn loạn, Minh gượng cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Nam thay vì xoa đầu như với đứa trẻ. "Ừ, cảm ơn Nam nhiều nhé. Anh sẽ cố hết sức."
Giọng cậu có chút khàn đi. Cậu không muốn nán lại, sợ rằng vẻ mặt mình sẽ phản bội cảm xúc thật. "Anh phải đi đây, sắp đến giờ tập trung rồi."
"Vâng ạ! Anh đi nhé! Cố lên anh Minh!" Nam giơ tay chào tạm biệt, ánh mắt vẫn lấp lánh niềm hy vọng và sự ngưỡng mộ.
Minh quay lưng bước nhanh, lên đường di chuyển đến sân vận động. Sự tương phản giữa niềm tin trong sáng của Nam và thực tại đen tối của bản thân khiến lòng cậu càng thêm trĩu nặng. Ước mơ sân cỏ của cậu giờ đây gắn liền với một cơn ác mộng, và cậu không biết liệu mình có đủ sức mạnh để vượt qua hay không, nhất là khi phải đối mặt với nó một mình, trong sự giám sát chặt chẽ của kẻ tự xưng là "Chủ nhân".
Minh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, chào hỏi vài đồng đội. Cậu thấy Hoàng đứng ở một góc, đang nói chuyện điện thoại với vẻ mặt khá nghiêm túc – có lẽ là bộ mặt "Hoàng Lão Đại" trước đám đông. Ánh mắt Hoàng lướt qua Minh trong giây lát, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, hoàn toàn giống như một đội phó bình thường nhìn đồng đội. Sự giả tạo hoàn hảo đó khiến Minh càng thêm ớn lạnh.
Xe của đội đã chờ sẵn. Mọi người lục tục xếp hành lý lên xe, chuẩn bị di chuyển ra sân bay. Chuyến bay đến thành phố X sắp cất cánh, mang theo hy vọng về chức vô địch của cả đội, nhưng đối với Minh, đó là chuyến bay đến một tuần lễ địa ngục, nơi cậu sẽ phải đối mặt với "Chủ nhân" trong bóng tối, phía sau cánh cửa phòng khách sạn.
End chapter 7
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com