Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: NHỮNG NGÀY BÌNH YÊN TRƯỚC LỄ HỘI HANGY (Phần 2)

Chương 14: NHỮNG NGÀY BÌNH YÊN TRƯỚC LỄ HỘI HANGRY (Phần 2)


Tuyết trắng khẽ vươn trên từng cành đào, màu trắng của nó hòa cùng sắc hồng phấn của hoa trông thật đẹp. Đi lang thang dọc hành lang ngắm cảnh nên tôi quên mất cả đường về, cứ đứng ngó trước ngó sau mà lòng thầm tê tái. Đúng là trường này có kiến trúc chẳng khác gì mê cung mấy, đường đi chi chít, phòng óc thì nhiều vô số kể làm tôi rối cả mắt. Từ khi bước chân vào trường đến giờ hình như rất hiếm khi tôi đi một đường thẳng mà đến được nơi, hầu hết tôi toàn đi lòng vòng giết thời gian đến mỏi cả chân. Bệnh mù đường bẩm sinh của tôi kể từ khi nào đã nghiêm trọng đáng báo động như thế, học sinh có trí nhớ siêu phàm, toàn thi đứng đầu trường mà đến tìm đường đi cũng khó có nói ra chắc Sasa cười đến mỏi miệng mất. Mỗi lần đi tìm đường là tôi lại nhớ nhỏ, khi xưa lúc mới quen nhỏ cũng là do tôi đi lạc đường nên mới tình cờ gặp nhỏ hỏi. Giờ thì mỗi lúc rơi vào hoàn cảnh thế này người tôi nhớ lại là thiên thần. Vì Sasa ở xa tôi quá, hiện tại ở ngôi trường này anh Raio là người mà tôi trân quý nhất, nên lúc nào gặp khó khăn tôi cũng nhớ về anh đầu tiên.


Khẽ thở dài ngáo ngán tôi mỏi chân nên ngồi xuống gốc cây đào gần nhất để nghỉ ngơi, mặc cho tuyết có vô tình rơi xuống người lạnh buốt, tôi mệt mỏi xoa xoa tay mình ngồi thẩn thờ suy nghĩ, do cử động mạnh nên vết thương lại bị động mà rướm máu, cả người tôi lúc này đầy đốm đỏ trông đến tội. Khó nhọc đứng dậy tôi định toan bước đi, chợt trong đầu lại nghĩ ra một ý khá hay nhưng có phần dạy dột nên tôi còn nán lại, phân vân chưa dám manh động. Đưa một ngón tay lên miệng tôi hơi do dự,  trong chốc lát khi lí trí mách bảo tôi hành động, tôi đã làm theo nó. Máu từ tay tôi chảy ra do lực cắn hơi mạnh, một vài giọt rơi xuống nền tuyết trắng. Tôi đưa tay quệt lên thân cây gần đó làm dấu, lòng tự nghĩ chắc không ai lại có hành động khác người như mình, không phải tôi dư máu lắm, chẳng phải tôi mới bị thương mất rất nhiều nhiều còn gì. Chỉ là không biết sao tôi lại nghĩ, nếu mình làm dậy sau này sẽ không bị lạc nữa.

- Ngốc.


Đang đứng ngẩn ra nhìn một vết đỏ trên thân cây do tôi tạo nên, bỗng ở đâu đó có một từ vang lên làm tôi giật cả mình. Cứ tưởng có ma xuất hiện tôi vội xoay người tìm, lạ thay không có ai cả, bốn bên chỉ một màu tuyết trắng xóa làm nên cho cảnh vật, nhưng khi tôi vừa đưa ánh nhìn lên trên ngọn cây, thì đập vào mắt tôi là một tên hắc y nhân có vẻ mặt như hoa đang nằm thiêm thiếp ngủ. Không ai xa lạ hắn ta chính là tên tảng băng oan gia của tôi. Vội lấy lại bình tĩnh tôi cất giọng ôn tồn nói.

- Chào anh, thời tiết hôm nay tốt nhỉ. Có phải anh vừa mới mắng tôi không? hì hì.

- ...

Đáp lại câu hỏi đầy thiện chí, cùng nụ cười đáng yêu của tôi hắn ta vẫn lặng im như khúc gỗ khiến lòng tôi không khỏi bực tức, cái tên này lần nào gặp tôi cũng chẳng màn nói chuyện, có chăng chỉ phát ta một hai từ khô khóc. Tôi tự nghĩ hắn ta trong đẹp thế kia mà bất hạnh vì bị chứng rối loạn ngôn ngữ, tôi đây đại nhân không thèm chấp hắn làm gì. Chợt đang đứng suy nghĩ vẩn vơ một làn hàn khí bỗng ở đâu phả vào từ sau lưng tôi. Xoay mặt lại, tôi sút nữa thoát tim, đứng trước mặt tôi là tên tảng băng đáng ghét ấy, với đôi mắt hổ phách cùng vẻ mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc hắn ta đang nhìn tôi "trìu mến". Nhận ra sự nguy hiểm đang gần kề tôi vội nhít người ra xa tí, rồi tôi nở một nụ cười thiên thần nhất có thể với tảng băng.

- Cũng không còn sớm tôi về trước đây, không làm phiền cậu nữa.


Tôi nói xong không kịp chờ phản ứng của hắn liền xoay người bước cho nhanh, đi cũng được một đoạn khá xa bỗng tai tôi nghe câu nói từ phía sau vọng lại.

- Đi thẳng rồi quẹo trái.

Âm vực ngang không một chút lên xuống cùng sự lãnh đạm của câu nói làm tôi hơi rùng người. Khi tôi quay đầu lại nhìn thì không có ai cả, tên tảng băng đã biến đâu mất dạng, nhưng không  phải hắn nói thì ai vào đây chứ, chẳng lẽ là ma chăng, vô lí. Nếu là hắn ta thì càng lạ, vừa rồi hắn vừa chỉ đường tôi đấy, lại thốt nên một câu nói tới hẳn năm từ, đúng là kì tích, coi ra hắn ta cũng không đến nổi vô cảm, vậy là tôi đỡ phải tốn máu làm chuyện khác người.

 Nghĩ đoạn tôi tiếp túc bước đi theo hướng tảng băng chỉ, tuyết mỗi lúc càng dày làm đôi chân tôi nặng hẳn và có phần đau nhức. Đang dừng lại xoa xoa tay giữ ấm, thì bỗng mắt tôi nhìn thấy một cảnh tượng rất ghê gợn đang diễn ra phía trước không xa.

 Một đôi trai gái với vẻ ngoài đẹp thoát tục đang tay trong tay, môi kề môi trao nhau một nụ hôn nồng cháy, tôi không nhìn thấy rõ mặt cô gái, vì cô ấy đang xoay lưng về phía tôi. Chỉ có tên con trai là tôi nhìn khá rõ, hắn có mái tóc xanh màu biển cuốn hút, làn da trắng hơn tuyết và một đôi mắt nâu huyền bí. Nhưng hiện tại tôi đang bị chết lặng người không bước đi tiếp được, không phải tôi bị cảnh nóng bỏng trước mắt hay vẻ đẹp của ai kia làm chân đóng băng tại chỗ. Mà cảnh tượng tôi đang thấy đây còn đáng để nói hơn.Tên con trai đang thoát khỏi đôi môi mềm mại của cô gái mà lần tiến xuống chiếc cổ trắng nõn nà đầy quyến rủ của cô, trong chốt lát hai cái ranh nanh nhọn hoắc mọc ra từ miệng anh, và nó chậm rãi cắm sâu vào cổ cô gái ấy. Đây chẳng phải là cảnh tượng hút máu mà trong các phim nói về Vampire thường hay chiếu sao. 

Omg, hắn ta đích thị là một tên sát nhân không hơn không kém, tôi dám chắc chỉ ít phút sau cô gái sẽ không còn một giọt máu mà ngã ra chết tươi. Nghĩ đến đây một ngọn đèn cảnh báo chợt sáng lên trong đầu tôi, nó thôi thúc tôi không được đứng đây thêm giây phút nào nữa nếu không muốn làm nạn nhân tiếp theo của tên kia. Nghĩ là làm, tôi xoay người chạy thật nhanh, nhưng chưa đi được bao xa thì tôi phải dừng lại bởi trước mặt tôi bây giờ tên sát nhân ấy đang ngược hướng tôi mà thong thả bước tới. Quái lạ thật,  rõ ràng tôi mới thấy anh ta ở kia mà, đúng là không phải người.

- Cô bé đã nhìn thấy tất cả? 

Tôi chưa kịp phản ứng gì, chỉ vừa mới nghĩ xong thì tên sát nhân ấy đã đứng sát bên rồi. Hắn ta còn phát ra một câu nói lãnh đạm không một tí cảm xúc, bàn tay mềm mại kia thì đang vuốt ve cái cổ đáng thương của tôi, làm tôi rùng cả người vội né sang một bên lấy tay mình che cổ lại. Khi đã yên vị ở nơi khá an toàn, tôi lúc này mới dám tịnh tâm nhìn hắn cất lời. 

- Anh muốn gì? 

- Cô biết rồi còn hỏi ta nữa, hình như ta vẫn chưa no bụng lắm thì phải. 

Hắn ta thong thả đáp lại tôi, lại còn đưa tay quệt vệt máu còn vươn trên miệng rồi đưa lưỡi ra liếm, xong hắn còn không quên nở một nụ cười chết chóc làm tôi khẽ rợn người mà rung lên bằn bật. Hắn ta lại tiến rất gần tôi, cầm lấy bàn tay còn tươm máu của tôi mà đưa lên mũi ngửi. Hành động của hắn làm tôi sợ xanh mặt, cảm nhận cái chết đang đến rất gần tôi nhắm nghiền mắt lại chờ đợi. 

Sau bao lần thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, tôi không ngờ bây giờ mình lại phải chết trong đau đớn thế này, thật sự tôi có chút không cam tâm. Nhưng quái lạ thay, một phút rồi hai phút trôi qua tôi vẫn không cảm nhận được chút đau đớn nào. Thế là tôi toan mở mắt ra, đập vào ánh nhìn đầu tiên của tôi vẫn là tên sát nhân đang đứng ấy, vội lấy lại bình tĩnh tôi buông một câu hỏi ngô nghê.

 - Anh không hút máu tôi sa?

 - Mùi vị máu cô bé không ngon lắm, không hợp khẩu vị ta, với lại ta hết hứng thú rồi... Nhưng nếu cô bé muốn ta sẽ toại nguyện cho.

Hắn ta trả lời tôi một cách rất lãnh đạm, trong lời nói còn ẩn chứa sự nguy hiểm làm tôi cứ ngơ ra đứng hình, giọng nói cũng trở nên bối rối. 

- À không, tôi không muốn thế đâu. Bị cắn sẽ đau lắm, hẹn anh dịp khác vậy. Giờ tôi xin phép về trước,  chào anh nha.

Sau khi nói một tràn với hắn tôi vội vã bước đi cho lẹ, nếu không nhanh chân lỡ hắn đổi ý thì tôi có mà tiêu mất. Bước đi trên con đường hướng về khu kí trúc xá dãy Đông lòng tôi đầy hoang man, có một nổi bất an đang dần xâm chiếm tâm trí tôi...

Trong màn tuyết trắng tinh khôi, một chàng trai đang đứng hướng nhìn theo bóng cô gái đang bước đi phía xa kia, đôi tay cậu đang vuốt ve một con quạ vừa mới bay xà xuống. Mái tóc xanh vươn vấn lại một vài hạt tuyết, Kora nở một nụ cười tà mị đầy ác khí, lần đầu tiên cậu gặp một cô gái kì lạ như thế nên có chút thú vị trong lòng. Nhưng trong chốtc lát vẻ mặt cậu lại trở về vẻ vô cảm vốn có, đôi mày thanh tú khẽ chau lại suy nghĩ.

Lúc đưa tay cô bé lên ngửi, cậu cảm nhận được có một mùi vị rất lạ nhưng không rõ là gì, khi thấy cô bé đó bị hành hạ cậu cũng ngửi thấy nhưng không để ý lắm. Rốt cuộc cô gái ấy là ai chứ, có thân phận gì khác ngoài dáng vẻ tầm thường kia, có biết bao điều lạ kì xung quanh cô khiên cậu không khỏi thắc mắc. Đứng suy tư một hồi lâu đôi mắt nâu của Kora chợt dao động, khóe môi cậu nở một đường cong ủy mị rồi phát ra một câu nói đầy ẩn ý. 

- Có lẽ phải nhờ ngươi đi một chuyến thôi Kie. Ta muốn biết rõ trong hồ lô cô ta đang bán thuốc gì?

Tiếng cậu vừa dứt thì con quạ đen khẽ gật đầu xong dang đôi cánh bay đi, trong thoáng chốc nó đã mất dạng trên nền trời đã xế chiều. Hướng nhìn theo bóng con quạ giây lát, xông Kora xoay người bước đi ngay sau đó, cậu cần về nghỉ ngơi sau khi đã đánh chén no nê. Tuyết vẫn cứ thế nhẹ rơi, như vô tình mang sự lạnh lẽo ban phát khắp mọi nơi. Màn đêm dần buôn xuống, một ngày nữa lại sắp trôi qua như thế.

Trên con đường dài kia hai bóng người đang bước đi về hướng đối ngược nhau, trong lòng ai cũng mang nhiều suy nghĩ.

 Nằm yên vị trên gốc anh đào gần đó, một chàng trai đang thả hồn mơ màng ngủ, mái tóc vàng của cậu bay trong làn gió chiều yên ả, làm không gian xung quanh như bừng sáng hẳn. Đôi mày thanh tú kia đang khẽ chau lại, trong cơn mơ màn cậu đã gặp được người con gái mà mình rất mực yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com