Chương 14: NỤ HÔN TRẮNG (Phần 2)
Chương 14: NỤ HÔN TRẮNG (Phần 2)
Dưới làn gió đông lạnh buốt đang vô tình thổi bay những cánh hoa đào hồng
nhạt, một thân ảnh tuyệt sắc đang lướt đi giữa khuôn viên trường Quenci. Trên
con đường chính duy nhất dẫn về phía lễ điện, cả người nàng toát lên một nét
vương giả bất phàm làm hoa nhìn thấy phải e lệ cuối chào, gió thoáng lướt qua
phải nép mình vì không nỡ làm tơ rối mái tóc vàng óng ánh một màu nắng của
nàng. Người có vẻ đẹp sắc nước hương trời, liễu hờn thua thắm kia không ai khác
chính là Shala Hanie - Nữ hoàng tối cao của thế giới Vampire.
Khoác trên người một bộ cánh trắng tinh khôi có nhủ quang lấp lánh, Shala
bây giờ đẹp thoát tục không khác gì một tiên nữ gián trần, mà chính xác là cả
tiên cũng không đẹp bằng nàng, bởi năm tháng có thể lấy đi tuổi tác và sức khỏe
của Shala, nhưng nhan sắc nàng thì không thay đổi là bao, thậm chí nó còn có phần
mặn mà hơn thời nàng còn xuân xanh. Khẽ chau đôi mày nét ngà Shala đưa tay
biến ra một cây tiêu nhỏ màu ngọc lục, nàng sau đó chậm rãi đưa lên môi thổi. Shala bắt đầu
thi triển phép thuật nhạc điểu kêu gọi sự xuất hiện của một nhân vật quan
trọng mà nàng đang muốn gặp, thoáng chốc khi điệu nhạc vừa kết thúc, ở phía
xa một thân ảnh nam nhân đang tiến đến. Khoác trên người bộ vest sang trọng
độc một màu đen, ông chậm rãi thả bước chân về phía Shala. Mái tóc hoa râm
điểm vài sợi bạc của ông phất phơ trong làn gió đông, đôi mắt vàng hướng ánh
nhìn người con gái trước mặt đầy sự thân tình, khi chỉ còn cách Shala vài
bước chân ông mới kính cẩn cúi đầu chào nàng, xong cất chất giọng ấm có phần
suy tư thay.
- Nữ hoàng vạn phúc, trong người không khỏe mấy thì phải. Lẽ ra người không nên đến
đây.
- Hatashi, anh đừng hành lễ thế em không quen. Em ổn cả, chỉ là dự cảm đêm nay
Raio sẽ gặp một việc gì đó, và một nhân vật quan trọng sẽ xuất hiện nên em
mới rời cung điệnlui đến trường Quenci thôi.
Shala nhìn vị hiệu trưởng đang đứng trước mặt mình khẽ cất lời. Đối với nàng ông là một Vampire đáng kính, một vị huynh trưởng luôn ở bên khi nàng gặp chuyện buồn hay lúc khó khăn. Cũng đã chừng ấy năm sau khi đăng cơ Shala không gặp ông, có vẻ giữa hai người đã dần có khoảng
cách vua thần, nhưng tình cảm thân tình thì chẳng hề phải nhạt, vì ánh mắt của
Hatashi đã nói lên tất cả.
Ở cách đó không xa một cô gái đang dạo bước trên khu rừng thiêng, chậm rãi thả tâm mình vào hoài niệm mà đến gặp cố nhân. Sức mạnh của nàng tuy có thể một mình bảo vệ Samy, nhưng còn cả trường Quenci thì nàng cho dù có hi sinh tính mạng mình cũng không giúp gì được. Một khi hoàng tử không xuất hiện thì "ông ta"sẽ làm gì có trời mới biết. Hủy duyệt thế giới, tàn sát sinh linh, thanh tẩy ánh sáng, dùng máu đỏ bao phủ khắp nơi, nhấn chìm sự sống bằng bóng tối vĩnh hằng,... đấy là những việc một chúa tể bóng tối như ông ta muốn làm. Hướng đôi mắt u uẩn nhìn ngôi trường Quenci đang sừng sững trước mặt mình Lina khẽ thở dài. Nàng cần gặp Shala ngay lúc này, nhưng trước hết Lina muốn tạo kết giới cho lối đi vào trường Quenci, để những kẻ không nên đến sẽ không thể mò vào. Phẩy tay vẽ một hình bát quái trên không trung, nó có chứa đựng đầy cạm bẫy khôn lường, Lina cắn ít máu phong ấn kết giới lại, sau khi đã tạo vỏ bọc an toàn cho trường nàng mới cất bước vào bên trong.
Gió cứ thổi như gào thét, còn tuyết kia vẫn không buồn ngưng rơi mà có phần nặng hạt hơn. Trong không gian vắng lặng mà không hề yên ắng này, có những trái tim đang hướng về cùng một lí tưởng, và có những trái tim đang hướng vào nhau trong vô thức. Chậm rãi xé tan khoảng cách vô hình mà hòa quyện cùng nhau...
~~~~~~~~~~><~~~~~~~~~~~~~
Trong căn phòng độc một màu trắng tan thương và trầm buồn, ánh sáng hiu hắt từ những bóng đèn pha lê trên trần nhà phản chiếu rõ từng nét trầm mặc, và huyền bí mà nơi đây đang có. Hiện diện ở trạm xá lúc này, có những con người không hề biết đến sự tồn tại của đối phương. Raio sao một hồi đắng đo suy tư cũng khẽ cất bước vào căn phòng. Khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang
nằm kia trong tim Raio bỗng khẽ nhói đau. Cậu cất bước đến nhẹ nhàng ngồi bên Samy, đôi mắt tím vốn đã buồn càng trở nên sâu thẳm hướng ánh nhìn suy tư khi thấy vẻ bất an trên gương mặt cô bé. Chỉ mới gặp cô đây thôi còn mạnh khỏe thế kia, giờ thì đã nằm ngoan ngủ như một con mèo thế này thử hỏi Raio sao không bận tâm mà lo lắng.
Tiếng gió thôi nhẹ nhẹ dần, trăng càng lúc một sáng hơn và màu đen của hắt khí đã dần tan biến khi những nhân vật quan trọng của thế giới Vampire đang ở gần bên nhau. Khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt mới rơi ra từ khóe mi mới dao động của Samy mà Raio thở dài tâm trạng. Sắc mặt cô bé tuy bên ngoài đã khá hơn nhưng bên trong thì vẫn đang có một trận hổn chiến. Raio nhìn Samy mà chợt nhớ đến ai kia, cảm giác này cậu không hề có khi ở bên Saly, lạ là có thể cô bé kia mới là chân mệnh thiên nữ của cậu. Còn Samy thí không, cô bé chỉ là một Vampire bình thường, nghĩ đến đây trong đầu Raio chợt phát ra một ý nghĩ giống ai kia mới làm không lâu. Nghĩ đoạn, Raio đưa tay mình cắn một vết
nhỏ, cậu muốn dùng máu của mình để giúp Samy nhanh khỏe lại. Vì máu của một Vampire hoàng gia có thể chữa được bá bệnh, nhưng nó sẽ là một chất cực độc nếu đưa vào thân thể một con người hay một Vam dòng lai tầm thường. Và một điều cấm kị là những Vam hoàng gia không được phép cho máu mình, trừ khi người gặp nạn giữ một vị trí quan trọng trong tim họ, thì lúc ấy máu sẽ trở thành thần dược chữa được tất thảy bệnh trên đời này. Đối với một Vam có thân phận đế vương như Raio, máu của cậu còn quý hơn vạn lần, tuy nhiên cậu không thể dùng nó tùy tiện để cứu người, vì sự gàng buộc về sau sẽ không đơn giản tí nào, có thể người được cậu cứu sẽ sống không bằng chết. Raio đã tự làm mình bị thương và giúp Samy uống máu của cậu, đây là cách làm cao quý nhất mà nhứng Vam đế vương sẽ dùng khi cứu người quan trọng trong tim họ. Nó được gọi là nụ hôn trắng...
Không mưu cầu danh phận
Không vụ lợi, thấp hèn
Trắng ngần như pha lê
Tinh khôi như tâm hồn người thiếu nữ
Đó là nụ hôn trắng
Ta dành tặng cho em...
Khẽ cuối đầu nhẹ nhàng đặt môi mình vào cánh hồng e ấp của Samy mà tim Raio thoáng xuyến xao, cảm giác yêu thương chợt dân lên mãnh liệt hơn bao giờ hết trong tâm trí cậu. Ngoài trời tuyết vẫn vô tình rơi, nhưng chúng như vươn vấn không nỡ buông lơ mà mán lại ngắm nhìn khung cảnh tuyệt mỹ đang diễn ra. Và ở trong không gian tĩnh lặng này, có hai thân ảnh đang dõi nhìn viễn cảnh nên thơ kia mà mỗi người mang một tâm trạng.
Tayoo khẽ chau mày suy tư nhìn Raiomà đăm chiêu. Ghen ư? Không phải, chỉ là cậu có chút rung động trong tim, giống như sợ mất đi một thứ gì đó vô hình. Cảm giác này làm cậu bất an thay.
Một thân ảnh còn lại đang ngồi đó, trong căn phòng mà lẽ ra chỉ có hai người tồn tại. Yona đang chậm rãi nhâm nhi ly trà rừng mới pha, hít hà dư vị hạnh phúc, chiêm ngưỡng nụ hôn trắng mà hoàng tử vừa mới dùng cho cô bạn thân của mình. Phải, Yona rất mến Raio, và cậu ở trong tim cô giữ một vị trí rất đặc biệt. Đó cũng là lí do tại sao cô lại có mặt ở nơi đây để có thể chứng kiến viễn cảnh nên thơ mà cậu vừa làm. Cất giọng nói đầy sự trêu đùa Yona cắt ngang dòng suy tưởng khi Raio đã rời môi khỏi Samy một cách luyến tiếc, đôi mắt cậu đã nói lên đều đó.
- Lại có thêm một chú chuột đẹp trai đến viếng thăm bạn em, ăn vụng nhớ phải chùi sạch mép thưa
Raio sempai...
Giọng nói Yona vọng vào không gian tĩnh lặng, âm vực du dương lạ dù cô không hề sử dụng chút phép thuật nào. Trong khoảnh khắc ấy, Raio đã nhìn cô cười hiền, cậu như một con thú đi săn bị mắc bẫy, cố vùng vẫy, cả người tuyệt bi thương. Yona đã nhìn thấy cậu trao nụ hôn trắng cho Samy, điều đó đồng nghĩa với việc cậu phải có trách nhiệm với cô bé. Cả cuộc đời này, cậu nguyện nợ cô một mối ân tình, có thể mãi về sau vẫn không thể trả được. Dù cậu có dùng tính mạng mình cũng không thể thay đổi được định mệnh ấy...
--------------
Sương đêm đọng lại trên những cành đào trắng xóa một màu tuyết, những cánh hoa hồng đen của mùa đông đang khoe sắc tô điểm cho cảnh vật thêm phần xinh tươi hẳn. Mùa đông sắp trôi qua rồi, cây cối sẽ lại ươm chồi nảy lộc, muôn hoa lại tiếp tục khoe sắc, và những trái tim băng lạnh sẽ dần ấm lại vì đã tìm thấy nhau...
~~~~~~><~~~~~~~
Tôi cố đưa tay xoa xoa thái dương nhìn qua cửa sổ, cảm giác như tuyết đã ngừng rơi làm tôi thấy lòng buồn rũ rượi. Hình như tôi đã ngủ một giấc khá dài, đầu tôi giờ cứ đau ong ong cả lên, cổ họng khô rát, mặn đắng đến khó chịu. Và một điều khá lạ là có hai vị gì đó đang đọng lại trên cánh môi hãy còn e ấp một màu đỏ như máu của tôi đây. Cũng là vị ngọt thanh và thơm thoang thoảng nơi đầu môi, nhưng chúng không hề hòa quyện vào nhau. Khẽ đưa tay chạm nhẹ vào môi mình, tôi cảm nhận như có ai đó vừa hôn tôi không lâu. Ôi, tôi điên mất, đó ắt hẳn là mơ hay mộng ảo chứ ai lại đi hôn một con bé hâm như tôi chứ. Cố vươn người ngồi dậy lê bước chân đến bên cửa sổ tôi đưa tay hứng những bông tuyết còn xót lại. Mùa đông qua nhanh quá, mới đây tuyết hẳn còn rơi nhiều vậy mà giờ đã đơn lẻ còn ít hạt. Vậy là tôi sắp được về thăm nhà sau bao tháng ngày lay lất học mà như không học ở nơi đây. Chợt đang thả hồn đâu đâu, tôi vội nhớ đến một việc rất quan trọng nên hốt hoảng cất tiếng thét thất thanh.
- Chết... Lễ hội.
- Cậu la lớn thế làm chú bạch ưng của tớ sợ mà bay mất rồi kìa.
Tôi quay người lại khi nghe giọng nói trong như pha lê của Yona, nhỏ đang từ ngoài cửa bước vào. Trên tay nhỏ cầm khá nhiều đồ, và một ít đồ ăn, mùi thơm của chúng làm bụng tôi đói cồn cào mà kêu vang cả lên. Yona khẽ cười khi nhìn thấy vẻ mặt méo mó hơi ngượng của tôi, nhỏ kéo tôi đến ngồi vào bàn, đặt lên trên đó tất cả những thứ có thể đủ cho tôi chiêm đầy cái dạ dày hư đốn lại. Món mà tôi quơ lấy đầu tiên là ly máu có màu đỏ thẩm nhưng lấp lánh rất lạ. Hướng đôi mắt ngô nghê nhìn nó tôi e dè đặt xuống rồi chuyển sang gặm ổ bánh mì kẹp thịt tái ngon lành. Yona hơi chau mày trước hành động kì hoặc của tôi. Xong nhỏ vẫn không nói gì, mà ngồi bên chỉnh trang lại một bộ váy trắng ánh kim khá đẹp. Tính tò mò trong máu có sẵn nên tôi nhìn Yona cất giọng hỏi.
- Váy gì thế Yona, cậu đổi gu sang thích màu trắng như tớ à? Cơ mà lễ hội hẳn còn
đâu, tiếc cậu nhỉ. Không thì mình được ngắm Yona trong bộ dạng đẹp ngất ngây
rồi.
- Ai bảo cậu lễ hội không còn chứ. Váy này mình chuẩn bị cho cậu đấy, ăn lẹ rồi
thay nó nhanh. Lễ hội sắp bắt đầu tiếp rồi, đã hai giờ hơn còn gì.
- What... cậu không nhầm. Mình tưởng đã ngủ mấy ngày rồi đấy chứ.
Tôi đang nhâm nhi đống khoai tây trong miệng mà sém nghẹn khi nghe Yona nói, như không tin vào sự thật tôi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ hình một con cú treo phía gần cửa sổ kia. Đúng là mới hai giờ mười thôi, thế là tôi chỉ mới chợp mắt ngủ có vài tiếng. Vậy mà tôi cứ ngỡ mình đã ngủ rất lâu, chắc do những giấc mơ đã chi phối tâm trí tôi, nó làm tôi nghĩ đến nhiều việc. Một mùa đông lạnh lẽo,c ậu bé khó gần, hoàng tử trong lòng tôi, máu, nước mắt, sự hủy diệt,... Ôi cái đầu nhỏ bé của tôi điên lên mất, nghĩ đến đây nó lại đau và tim tôi khẽ co thắt lại. Đưa tay ôm ngực mình tôi cố giữ thăng bằng cho khỏi ngã về trước. Lúc này Yona mới vội lao đến ôm tôi vào lòng cất giọng nói rung rung. Cả người nhỏ cũng theo đó mà lạnh toát làm tôi hơi bất an.
- Samy, cậu uống cái này mau, sẽ khá hơn đấy.
- ...
Tôi không kịp ư hử gì đã được Yona nâng chiếc cốc đựng máu kia lên miệng mà giúp tôi tu một hơi cạn sạch. Một lúc sau huyết quản tôi như lưu thông hẳn, đầu óc tỉnh táo và mặt đã dần hồng trở lại. Khẽ nhìn tôi Yona dãn đôi mày đang chau lại ra mà thở dài cất giọng ôm tồn hỏi.
- Cậu ổn hẳn rồi chứ? Cậu đừng hù mình đứng tim hoài thế. Vốn mình máu lạnh mà, từ
khi quen biết cậu lại chuyển thành máu pha, lúc dở lúc ương.
- Mình khỏe rồi, xin lỗi cậu nhiều lắm Yona à, mình cứ làm cậu phải lo lắng. Cơ
mà đó là máu gì thế... sau uống vào mình thấy người khác lạ lắm?
Tôi khẽ mỉm cười gượng gạo đáp lời sau khi nghe câu nói trách yêu của Yona, đã thế còn ko quên kèm theo một câu hỏi vặn vẹo lại nhỏ. Nhưng quả thực là kì lạ, vì tôi cảm nhận được có một sự thay đổi dần trong cơ thể lẫn tâm tính mình. Giống như thay máu ấy, đôi lúc nó cứ lạnh lên từng hồi, khi thì sôi sục cuồn cuộn làm thân nhiệt tôi nóng ran lên. Tôi hướng đôi mắt đăm chiêu chờ đợi câu trả lời từ nhỏ, nhưng đáp lại Yona vẫn lặng im mà đưa mắt nhìn chú bạch ưng mới xà xuống nơi bậu cửa. Lòng không khỏi bất an tôi tiếp tục trấn áp Yona.
- Nói cho mình biết... sự tình là mình đã bị gì thế Yona?
Yona nghe tôi hỏi xong sắc mặt vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, nhỏ bình thảng làm nốt việc dang dỡ, tiếp tục trộn thức ăn cho tôi, sau đó nhỏ mới cất bước đến bên cửa sổ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của bạch ưng mà từ từ tốn cất lời.
- Samy, mình không biết phải nói sao cho cậu hiểu. Nói chung cậu chỉ cần biết là dù có xảy ra việc gì thì mình vẫn sẽ luôn ở bên ủng hộ và bảo vệ cậu... Máu cậu vừa uống là của Raio sempai đấy Samy.
- Hở, máu của thiên thần. Cậu không đùa chứ Yona?
Tôi nghe Yona nói mà tim khẽ quặng thắt nhẹ, điều nhỏ vừa thốt nên làm lòng tôi càng hoang man hơn. Cùng là Vampire, à khong tôi là người còn anh là Vam. Nếu tôi uống máu anh không lẽ giờ tôi đã thành Vam rồi. Omg, cầu chúa phù hộ là tôi nghe nhầm, tất cả chỉ là mơ thôi. Nhưng nếu là sự thật, thì tôi thật sự không hiểu vì sao thiên thần lại làm thế, chắc phải có gì uẩn khúc trong việc này. Tôi nghĩ đọan liền quay sang núm lấy tay Yona định cất lời hỏi, nhưng chưa kịp nói gì thì tôi đã bị nhỏ chặn lại mà nói trước.
- Cậu đừng suy nghĩ lung tung nữa, mình biết cậu đang rất bất an nhưng hiện tại mình không thể nói gì cho cậu được. Đợi khi nào mình tìm hiểu rõ vài việc nhất định mình sẽ tự nói cho cậu nghe. Được không?
- Uhm, nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, cầm lấy và đi thay nhay cho mình. Cậu có mười lăm phút để nghịch, nhanh không mình bỏ cậu đấy.
Yona cứ thế nói, xong lại bá đạo không cho tôi nói mà bình thảng quăng vội về phía tôi chiếc đầm dạ hồi, xong nhỏ đẩy tôi hướng phía phòng tắm để đi. Tôi nhìn nhỏ nở một nụ cười nhạt không hiểu chi như một con nai đeo nơ, còn không quên trưng vẻ ngô nghê ra làm Yona nhìn theo mà lắc đầu phẩy tay đuổi khéo. Nán lại giây lát, xong tôi cũng chịu ngoan ngoan đi thi hành chiếu lệnh, gì chứ tôi thà bị hại não còn hơn bị Yona mỹ nhân bỏ rơi lại. Chỉ có điều là như nhỏ nói, tôi thật sự rất bất an, trống ngực cứ đập liên hồi. Qua đêm nay tôi nhất định sẽ tìm hiểu rõ mọi nguồn cơ của vụ việc.
Yona khẽ thở dài nhìn bóng Samy đã khuất dạng mà chau mày trầm lặng, hướng ánh mắt lạnh băng u uẩn nhìn nền trời đang dần bị hắc khí vây hãm cô thầm tự trách mình vô dụng sao. Cất bước chân lại gần cửa sổ hơn cô ôm nhẹ chú bạch ưng vào lòng âu yếm rồi mới khẽ cất lời.
- Ayda, anh nghĩ xem em nên làm gì lúc này. Em thấy lạnh lắm, em sợ không thể hoàn
thành nhiệm vụ mà mình được giao phó.
Khẽ vung người gian đôi cánh như ôm trọn Yona vào lòng mình Ayda khẽ gật đầu suy tư. Anh biết cô không mạnh mẽ như vẻ ngoài cô tự tạo cho mình. Nhưng từ xưa đến nay, chưa bao giờ anh thấy cô tâm trạng như thế vì một ai đó. Thoáng hóa thân lại thành một chàng trai anh tuấn Ayda nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc hồng đẹp ma mị của Yona, xong đợi cô bình tâm anh mới cất lời đáp lại.
- Yona, công chúa biết đối với thần người quan trọng ra sao không? Công chúa đừng nghĩ nhiều nữa, rồi đâu sẽ vào đấy thôi. Giờ thần sẽ đi tìm hiểu vài việc giúp người.
- Ayda, em đã nói bao lần rồi sao anh cứ giả vờ quên thế. Không được xưng hô khách khí thế với em. Chúng ta đủ thân thiết để xóa bỏ đống quy tắt vô vị đó.
Yona lườm mắt giả vờ mè nheo trước câu nói thân tình của Ayda, hành động đáng yêu đó của cô làm anh nhìn mà phì cười chịu thua. Phải, tuy thân phận cách xa nhau nhưng xưa nay Yona chưa bao giờ xem Ayda như người cấp dưới của mình cả, đối với cô anh là một người bạn, người anh hoàn hảo. Chỉ cần cô cất lời gọi, dù đang ở bao xa anh cũng sẽ xuất hiện để giúp cô.
Thoáng đưa mặt nhìn chiếc đồng hồ hình con cú ở góc phòng Ayda khẽ chau mày mà xoay người bước đi, trước đó anh còn kịp nhắn lại vài lời khá quan trọng với Yona, tuy không nhiều nhưng hàm ý lại sâu xa.
- Trễ rồi, thần.. à không, anh đi trước có việc. Yona, em nhớ bảo trọng và lo cho cô bé ấy. Ánh sáng sẽ mãi mãi vĩnh hằng, bóng tối không bao giờ nuốt chửng nó được. Anh nghĩ, cô bé sẽ khó sống yên ổn trong đêm nay...
- Vâng, anh đi thong thả. Em biết mình phải làm gì.
Yona khẽ đáp lời Ayda, cô sau đó xoay người hướng mắt nhìn bầu trời u uẩn một màu đen suy tư thay, nơi mà một chú bạch ưng vừa cất cánh mới đây thôi. Phía xa xa từng luồng hắc khí đang vây lấy toàn bộ quang cảnh. Tuy chúng đã bị sức mạnh ánh sáng của ai kia kiềm hãm lại, nhưng cô e là nó chỉ tạm thời có tác dụng. Còn về sao thì phải trông chờ vào may rủi, khi những nhân vật quan trọng của thế giới Vampire này xuất hiện.
Làn gió đông se se lạnh vờn xoa diệu tâm tình tơ rối của Yona, thoáng đưa tay cầm một viên ngọc tuyệt đẹp cô soi nó lên cao nhìn những mãnh ghép kí ức nhạt nhòa bên trong. Nằm trên một gốc cây đào ngay gần bên Yona, có một chàng trai vừa mới tỉnh giấc nồng, khẽ chau mày nhìn người con gái kia mà vẻ mặt lạnh băng của cậu thoáng biến sắc, xong trong tí tắt nó lại trở về với nét thường niên vô cảm.
Tuyết vẫn còn rơi nhẹ vào không trung, chúng tạo nên một bứa tranh trầm mặc thoang thoảng dư vị ảm đạm đến lạ. Như lòng người hiện tại cũng đang nhẹ rơi vào mông lung của hoài niệm. Tuy không hẹn nhưng có hai con người cùng đang hướng suy nghĩ về quá khứ. Nơi một thời họ đã vô tình gặp được nhau...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com