Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Tiếng nhạc tin nhắn iPhone kinh điển ngân vang, Sang Hyeok đang cắn ống hút sữa đậu nành hơi khựng lại, cuống quýt lướt ngón tay mở khóa, tin nhắn thật dài lập tức hiện ra.

"Anh tự mình dang rộng đôi chân thon dài, một ngón tay chăm chú luồn vào... Nới rộng... Hai ngón tay... Khe khẽ rên rỉ... Chủ nhân, xin ngài, cho vào nhanh lên, tiểu cẩu cẩu không chịu được nữa... To quá... Mạnh lên... A a... Dịch trắng... Bắn tung toé..."

Sang Hyeok đọc mà đỏ bừng cả mặt, đúng lúc ấy, một tin nhắn mới xuất hiện, 'Tiền bối, cảnh H anh viết hôm nay dâm đãng quá.'

"Rốt cuộc thì cậu là ai?" Bàn tay cầm sữa đậu nành của Sang Hyeok run lên nhè nhẹ.

"Tiền bối đừng làm đổ sữa đậu nành nha, nhìn anh cắn ống hút, tôi cứ tưởng tượng cảnh anh ngậm cặc của tôi dâm thế nào."

Đọc xong tin nhắn này, Sang Hyeok kinh hoảng ngẩng phắt đầu lên, nhưng mọi người xung quanh đều đang ăn sáng, rất nhiều người cầm điện thoại trong tay, anh hoàn toàn không biết ai đang lén quan sát mình.

'Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì?' Sang Hyeok vừa bất lực, vừa hoang mang, anh lén lút cúi xuống như kẻ trộm, âm thầm nhắn tin trả lời.

Nhạc chuông reo lên, hình ảnh hiện ra làm Sang Hyeok chấn động, vội vàng bịt kín màn hình, mặt đỏ phừng phừng.

Màn hình hiển thị một bức ảnh chụp nửa bụng dưới, từ rốn trở xuống là đường lông mềm rất mảnh mai tinh tế, lướt qua cơ thịt, chạy thẳng xuống mép chiếc quần lót tam giác màu trắng, nơi đó rất khéo hé lộ một phần bãi cỏ đen tuyền mềm mại, những thứ khác đều bị che khuất, nhưng chiếc quần tam giác ôm sát lại mô tả hình dạng rõ nét vô cùng, vật thể to lớn nằm ngay chính giữa, Sang Hyeok mơ hồ cảm nhận, đó là thứ hung khí cực kỳ ấn tượng.

Hình ảnh chỉ hiển thị ngần ấy, Sang Hyeok nhìn mà đỏ bừng cả mặt, anh trộm liếc thêm lần nữa rồi vội vã che màn hình lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nổi, tiếp tục len lén nhìn qua kẽ ngón tay, hình ảnh nửa kín nửa hở kia quả thật chụp rất khéo, Sang Hyeok cảm thấy chính mình cũng bắt đầu có phản ứng, thật xấu hổ.

'Tiền bối thích lắm phải không?'

'Ai thích chứ!' Sang Hyeok vội vàng nhắn tin phủ nhận, tab soạn tin nhắn vẫn còn, nhưng khung cửa sổ nhỏ xíu không thể che kín hình ảnh nọ, màn hình vẫn trưng bày bộ phận đặc sắc kia.

'Nếu tiền bối chịu làm một chuyện, tôi sẽ gửi tới một hình ảnh còn đẹp mắt hơn.'

Sang Hyeok rất muốn hiên ngang nhắn lại rằng không cần, nhưng mà, nhưng mà, thực ra anh rất muốn xem, anh đã bị chính những tưởng tượng của mình về hình ảnh 'còn đẹp mắt hơn' kia hấp dẫn.

'Chuyện gì?'

'Tiền bối liếm cặc của tôi được không?'

Sang Hyeok giật nảy 'Sao? Đến đâu liếm?'

'Liếm ảnh chụp của tôi cơ mà, tiền bối nghĩ gì trong đầu thế? Thật đúng là dâm!' Bị kẻ biến thái thần bí nọ vạch trần quả là khó chịu, Sang Hyeok nhịn không được, trả lời ngay, 'Ai lại đi liếm màn hình chứ, chỉ có biến thái mới làm chuyện đó thôi.'

'Nhưng tiền bối thích biến thái như vậy mà, nếu không thì sao văn chương của anh khẩu vị nặng thế?'

Tin nhắn liên tục đến.

'Tiền bối chỉ cần làm bộ cầm di động suy nghĩ, sau đó áp màn hình lên môi là được rồi, nhanh lên, tôi đang nhìn đó.'

Quả thật rất thông minh, Sang Hyeok tuy nói cứng, nhưng tim đã đập thình thình, anh giả vờ vô ý cầm di dộng, rồi lại như đang suy ngẫm điều gì, áp điện thoại lên môi, màn hình vừa cứng vừa lạnh lẽo, ngược lại khó ngăn nổi những xúc cảm trong lòng, thực sự rất xấu hổ, nhưng anh gần như cảm nhận được vật thể trong bức hình, phía dưới còn hơi cứng lên.

'Chắc là tiền bối cứng rồi nhỉ?'

Sang Hyeok cực kỳ không muốn thừa nhận, nên không nhắn tin đáp lời.

Thêm một tin nhắn hình, lần này chụp rõ hơn, nhưng thực ra lại không bằng bức thứ nhất, bởi vì tuy lộ thêm một chút da thịt, nhưng lại chụp nhiều khung cảnh xung quanh, làm Sang Hyeok muốn hộc máu.

'Có phải tiền bối đang thất vọng không, hì hì, đừng vội, sẽ có ngày tiền bối được liếm tận nơi, thậm chí còn được làm nhiều hơn thế.'

Tin nhắn này khiến Sang Hyeok đang thất vọng lại mơ hồ cảm thấy chờ mong, anh không biết tại sao mình lại như vậy, bị những tin nhắn từ một dãy số lạ khiêu khích mỗi ngày, thế nhưng anh không hề lo lắng.

Nhìn bề ngoài, anh là một tuyển thủ esport xuất sắc, là bảo vật quốc gia, hiên ngang rạng rỡ, cực kỳ nghiêm túc và cương nghị.

Chỉ có điều tuyển thủ thì cũng là đàn ông, anh may mắn hơn một xíu được miễn nghĩa vụ quân sự nhưng phải tham gia huấn luyện quân sự nghĩa vụ cơ bản trong vòng 3 tuần, các tuyển thủ khác cũng hẹn nhau tham gia chung vào đợt này.

Anh hàng ngày bộ dáng là thần, nhưng trên thế giới mạng không ai nhận ra ai, anh thân là gay, còn là một tác giả chuyên viết H văn, chuyên viết chủ thụ, M thụ, thích bị ngược đãi thụ, thậm chí anh còn có không ít fan.

Chẳng ngờ lại có ngày, một tin nhắn đột nhiên gửi tới điện thoại của anh.

'Không ngờ tác giả H văn "Gọi ta là cặc bự" lại là tiền bối cùng trường huấn luyện với tôi, thật là có duyên quá.'

Lúc ấy Sang Hyeok vừa bất an, lại vừa có phần kỳ vọng, 'Cậu cũng ở trại huấn luyện Incheon à? Khoá nào?'

'Tiền bối bình tĩnh thật đó, hay là trước đây cũng có nhiều hủ nữ nhận ra anh, bị anh bắt được?'

'Làm gì có chuyện đó!' Sang Hyeok vội vàng phủ nhận.

'Thế tiền bối là gay à?'

Sang Hyeok không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng chưa kịp trả lời, tin nhắn mới lại đến.

'Tiền bối thích viết chủ thụ như thế, hơn nữa thụ còn M, chẳng lẽ tiền bối cũng là tiểu thụ lẳng lơ?'

'Sao cậu dám nói thế hả?' Sang Hyeok rất tức giận, lại có phần lúng túng do bị người khác vạch trần.

'Bởi vì tôi là một hậu bối cặc lớn, thầm mến tiền bối đã lâu~'

Từ đó về sau, ngày nào kẻ bí hiểm nọ cũng nhắn tin bình luận cảnh H anh vừa viết, đùa giỡn anh, đôi khi lời nói cực kỳ táo bạo, làm Sang Hyeok đỏ mặt tưng bừng, nhưng anh không muốn thừa nhận, anh có cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được.

Chỉ có điều hôm nay là lần đầu tiên đối phương gửi ảnh đến, Sang Hyeok linh cảm, quan hệ của bọn họ sẽ không dừng ở mức chuyện trò qua lại, mà đối phương, cũng không phải người dễ đối phó.

'Ảnh kia là ảnh thật của cậu đó à?'

'Tiền bối hỏi vậy, chắc là cũng có chút động lòng nhỉ, dài mười tám cm... Cơ ngực, cơ bụng, hít đất ba nghìn cái không thành vấn đề, tiền bối nghe có thấy ngứa ngáy không?'

Sang Hyeok vội vã cất điện thoại, khoác ba lô bỏ đi, anh sợ nếu tiếp tục tán gẫu, chính mình lại không chịu nổi mà cứng lên ngay giữa căng-tin.

Lúc này lại có tin nhắn tới, Sang Hyeok ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn mở ra xem.

'Tiền bối đến phòng tự học số Bảy đi, tôi đặt chút lễ vật ở chỗ anh hay ngồi đó ~(≧▽≦)/~ Chắc chắn anh sẽ thích.'

Sang Hyeok nín thở, anh mơ hồ cảm thấy, bàn tay của hậu bối thần bí này, đang chầm chậm duỗi về phía mình.

-----

Phòng số Bảy thiết kế rất khác với các phòng khác, nằm lệch vào một góc, chuyên dùng làm phòng tự học. Giờ này khu này rất vắng, tất nhiên, số người lúc đông nhất cũng chỉ đếm trên mười ngón tay.

Sang Hyeok vội vàng bước tới phòng số Bảy, bất thình lình một bóng đen bay về phía anh, anh vô thức bắt được, xoay người ném nó vào rổ, gần khu cũ là sân bóng rổ, có mấy người đang chơi.

"Tuyển thủ Faker, lại đây 3 vs 3 đi." Chovy thấy anh đi ngang thì lên tiếng rủ anh chơi cùng.

Sang Hyeok khoát tay cười cười, xoay người bước đi.

Phòng số Bảy còn chưa bật đèn, chỉ có ánh mặt trời ấm áp rọi vào qua những tán lá, Sang Hyeok bước nhanh tới chỗ ngồi bên cửa sổ của mình, vừa thò tay vào ngăn bàn đã sờ thấy một chiếc hộp nhỏ.

Anh mở hộp xem thử, rồi không khỏi sửng sốt, bên trong là một mảnh vải mềm, nâng lên mới nhìn rõ, đó là một chiếc tất thể thao màu trắng, anh cầm trong tay, chiếc tất còn hơi ẩm, mơ hồ vẫn giữ được hình dáng bàn chân và những ngón chân.

Nhạc tin nhắn lại vang lên, 'Truyện của tiền bối luôn miêu tả giày đá bóng và tất trắng, hay là tiền bối đặc biệt mến tất mến chân?'

'Ai thích cái thứ đó!' Sang Hyeok siết chặt chiếc tất trong tay, run run nanh lại.

'Uổng công tôi thay tất mới, lại chạy mãi trên sân bóng rổ, chỉ để đảm bảo hương vị mới nguyên.' Đối phương nhắn lại một cái mặt buồn

Sang Hyeok đọc tới đây, nhìn nhìn chiếc tất trong tay, kiểu cổ thuyền, lúc anh chơi bóng rổ cũng thích mang kiểu này, nhưng tất của chính mình thì chẳng có cảm giác gì.

Ấy vậy mà bây giờ, Sang Hyeok nắm trong tay chiếc tất trắng còn lưu hơi ấm, phảng phất liên tưởng ra hình ảnh một đôi giày bóng rổ thoăn thoắt trên sân, bên trong giày là đôi tất trắng bằng vải bông, ôm trọn mắt cá chân thanh thoát, cẳng chân săn chắc, đường cong gợi cảm, cao lên đôi chút là thân thể khỏe khoắn trong bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, nhưng tới đây thì anh không tưởng tượng tiếp được nữa, bởi vì anh vừa nhận ra, bản thân mình chẳng biết từ lúc nào đã đặt chiếc tất lên chóp mũi, nhè nhẹ hít ngửi hương vị còn đọng lại.

Anh hoảng sợ, vội vàng ném tất xuống mặt bàn.

Tin nhắn đến cực kỳ đúng lúc.

'Tiền bối không ngửi à?'

Sang Hyeok chưa kịp lấy lại tinh thần, một tin nhắn khác lại tới.

'Nói thật.'

Sang Hyeok ngập ngừng.

Tin nhắn từng bước áp sát, 'Nhớ lại tiểu thuyết anh viết xem, chủ nhân thích nô lệ trung thực.'

'Hay là, anh muốn cố tình nói dối để được tôi trừng phạt?'

Sang Hyeok cực kỳ muốn kìm chế hai bàn tay khỏi nhắn tin trả lời, nhưng anh lại không cách nào ngăn bản thân muốn biết, nếu anh nói thật, thì sẽ nhận được thứ gì.

'Có ngửi.'

'Ngửi lâu không?'

'Chỉ một chút thôi.'

'Hẳn là anh đặt trên miệng và mũi, hít sâu, giống trong tiểu thuyết anh viết, phải vậy mới ngửi được toàn bộ hương vị, hương vị của tôi, đúng không?'

Bàn tay run rẩy của Sang Hyeok đã vô thức nhặt chiếc tất kia lên từ lúc nào, anh nhìn mảnh vải màu trắng ấm áp mềm mại, nó giống như độc dược có thể khiến anh đau đớn muôn đời, nhưng đồng thời lại như trái cấm làm anh không cách nào kháng cự.

Anh đưa chiếc tất lên sát mũi, từ khoảnh khắc đó, anh đã chìm đắm và hoàn toàn mất kiểm soát, phần thân thể nằm dưới lớp quần thể thao và quần lót cũng vô thức áp sát mép bàn, anh cảm giác cả người mình run rẩy, một thứ khoái cảm chưa từng có càn quét qua da thịt anh.

'Thích không?' Nhân vật bí ẩn nọ vẫn chưa chịu buông tha anh, nhắn thêm một tin để anh hoàn toàn mê muội.

'Thích.' Sau khi đáp lại chữ này, Sang Hyeok như đã mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế dựa, nhưng vẫn sít sao bưng chiếc tất trên chóp mũi, giống một người bệnh thiếu dưỡng khí, tiếng hít thở hổn hển vang trong phòng học tĩnh lặng.

'Muốn thủ dâm lắm phải không?'

Nhìn sáu chữ kia, Sang Hyeok lại càng thêm mê muội, anh muốn chứ, đương nhiên là rất muốn, lúc này anh đã chìm sâu trong những khoái cảm xưa nay chưa từng có, thân thể anh đang gào thét đòi phát tiết ra ngoài.

'Nhưng tôi không cho phép.'

Vài chữ ngắn ngủi, lại như búa tạ nện vào tim Sang Hyeok, làm anh bừng tỉnh lại, giật mình nhìn năm chữ kia.

Thân là một tác giả chuyên viết H văn, chuyên viết H văn S&M, tại sao đến giờ này anh mới nhận ra, rốt cuộc đối phương đang làm gì, đang toan tính gì với anh.

Lúc này, một tin nhắn lại đến, 'Thích tôi ra lệnh cho anh đến vậy sao?'

Tin nhắn vừa đọc xong, một tin khác lại tới.

'Tiền bối dâm đãng.'

Bốn chữ nọ chích vào ngực Sang Hyeok như điện giật, anh đứng bật dậy, xoay người bỏ chạy, tất trắng bị vất lại trên bàn, như sự cám dỗ ẩn núp trong bóng tối.

Sau khi anh rời khỏi phòng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhặt chiếc tất lên, người nọ nhìn thoáng qua một chút rồi nhếch môi cười nhẹ, sau đó gấp tất lại, bỏ vào hộp, đặt lại trong ngăn bàn.

Hơn hai mươi phút sau, Sang Hyeok mồ hôi đầy đầu quay trở về, thấy trên bàn trống trơn, anh biến sắc, vội vàng chạy đến, lúc đang cúi đầu mò tìm dưới đất, anh chợt khựng lại, ngập ngừng lấy chiếc hộp trong ngăn bàn ra, chiếc tất trắng ngây thơ nằm trong hộp, mà trên nắp hộp còn có thêm một lời nhắn.

'Anh trốn không thoát đâu, tiền bối à.'

Sang Hyeok cầm chiếc hộp nọ, chỉ cảm thấy run rẩy toàn thân, vừa sợ hãi, vừa hưng phấn, vừa muốn phản kháng, lại vừa chờ mong, cảm xúc dồn dập đánh vào anh như sóng biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com