Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31

Seung Hyun thở phượt ra một hơi sau khi uống chút nước tại vòi phun gần thính phòng. Rồi giờ thì quay trở lại lớp đây. Đang vừa đi vừa đưa tay lau miệng thì anh dừng lại, thấy bóng hai  người trong phòng thí nghiệm hoá học.

“N-này, cậu đang… cậu muốn gì ở tôi? Sắp vào học rồi.”  Soo Jung sợ sệt nói khi cố thoát khỏi cậu trai tóc vàng khói .

“Thôi nào, sao cậu lại sợ tớ vậy? Tớ có cắn cậu đâu.” Chan Yeol bước từng bước ép Soo Jung về phía trước.

“Tôi… tôi không sợ!! Chỉ cần cậu đừng lại gần tôi nữa , tôi không có thời gian chơi với cậu đâu.” Soo Jung vội vàng rời khỏi phòng nhưng ngay lập tức bị Chan Yeol kéo lại, dồn cô đến cạnh một chiếc bàn,giờ khoảng cách mặt cô với khuôn mặt Chan Yeol chỉ nhau có vài cm.

“Cậu biết rằng mình đang bị lợi dụng, phải không?” Chan Yeol ta rít lên.

Soo Jung cắn môi.

“Tôi biết.” Cô nói trong run rẩy . “Nhưng điều đó không làm tôi ghét Jong In . Nếu… nếu ít nhất đó là điều tôi có thể làm được… trở thành người thay thế… ít nhất… tôi có thể hạnh phúc khi nhìn cậu ấy cười.”

Chan Yeol bật cười chế giễu.

“Cậu bị ngốc à?” rồi cậu giật mạnh đồng phục của cô, cố gắng cởi nó ra. “Nếu cậu ta bảo tôi làm điều này với cậu thì sao? Liệu cậu có để yên?”

“Tôi… tôi…”

“Cốc, cốc.” Một giọng nói quen thuộc chen vào.

Chan Yeol và Soo Jung quay ra cửa, thấy Seung Hyun đã vào trong phòng quan sát hai người bọn cô từ lúc nào không hay .

“S-Seung Hyun …” Soo Jung khẽ nói. Cô phải công nhận rằng cô như được vớt được phao cứu sinh trong lúc sắp chết khi nhìn thấy Seung Hyun xuất hiện.

“Hai người có chắc là muốn làm chuyện đó tại đây không?” Seung Hyun hỏi, bước vài bước về phía trước.

“Sao không kiếm phòng tử tế mà vào?”

“Đang bận.” Chan Yeol nói bằng giọng lạnh ngắt . “Anh nên quay lại sau đi.”

“Ahh… hiểu rồi. Cậu đang bận với cô gái CỦA em trai tôi.” Seung Hyun nhướn mày.

Chan Yeol bật cười đứt đoạn.

“Được rồi ,  đúng là không thể tin được…” Chan Yeol lùi lại.
“Tôi lui. Đúng là cụt cả hứng .”

Cậu ta buông lời cợt nhả rồi rời khỏi đó, với ánh mắt Seung Hyun như laze găm vào mình.

Soo Jung thở phào nhẹ nhõm, đóng cúc áo đồng phục bị bung ra của mình lại.

“Cô.”

Soo Jung giật mình khi Seung Hyun chiếu tướng nhìn mình kiểu đó.

“Đừng có để bất kì thằng nào khác động vào người,rõ chưa? .”

“C-cái gì cơ?”

“Hãy nghĩ đến cảm giác của Jong In .”

_________________

5:30 chiều.

Seung Hyun lái xe về nhà cùng với Jong In đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ ngồi bên cạnh. Nhìn em mình một cái, anh cất tiếng.

“Bạn hẹn hò của em đâu?”

“Ahh… Soo Jung nói hôm nay không được khoẻ.” Jong In buồn buồn nói.

“Vậy à?”

Jong In gật đầu.

Seung Hyun lại trở về với im lặng, nhớ lại chuyện đã xảy ra hồi sáng. Soo Jung chắc phải sợ  và cảm thấy bị tổn thương nhiều lắm.

“Jong In .”

“Dạ?”

“Luôn để mắt trông chừng Soo Jung cho kĩ vào . Nếu không, ai đó sẽ cuỗm mất đấy.” Seung Hyun nói.

“Ý anh là sao?” Jong In mờ mịt hỏi.

“Anh chỉ bảo em luôn để mắt tới cô ta thôi. Chẳng có gì khác.”

“Vâng. Em sẽ làm vậy…”

_______________

“CẬU TA LÀM GÌ?!” bà Jung bàng hoàng nhìn cô con gái.
“Không làm gì khác nữa, phải không?”

“Tất nhiên là không! Cậu ta không thể! Con sẽ đấm bung mặt cậu ta ra ấy chứ!” Soo Jung trả lời mẹ với tia giận dữ loé lên trong mắt. “Con ghét cậu ta! Ghét ngang hàng với lão già thối đó!! Nhưng… nếu hắn không đến để dừng cậu ta lại, ai mà biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra…”

“Nhẹ hết cả người!! Ngày mai, mẹ sẽ đến trường và cảm ơn thằng bé.” Bà Jung tuyên bố.

“Hả- mẹ, đừng vậy mà!! Con sẽ KHÔNG cảm ơn con người đó đâu! Và hắn không cứu con. Hắn chỉ xía vào hóng chuyện thôi.”

“Kể cả vậy. Con yêu, con phải hiểu rằng sự trong trắng quan trọng thế nào với một cô gái chứ.”

“Con không có nói nó không quan trọng.”

______________________

Ngày hôm sau ở trường, Jong In đưa Soo Jung đến tận cửa lớp. Mọi người chẳng thấy lạ nữa, vì họ đều biết rằng Jong In thích Soo Jung . Và Soo Jung thì lại chẳng biết mô tê gì cả.

“Cảm ơn.” Soo Jung mỉm cười. “Đừng ngủ trong giờ nhé.”

“Tớ mới là người phải nói câu đó.” Jong In cũng cười.

Soo Jung lại cười, chỉ có điều bật ra khúc khích.

“Ừ, vậy nhé.”

“Chút nữa cậu có tới sân bóng không? Bọn tớ có một trận đấu tập, cũng không phải to tát gì lắm đâu.” Jong In hỏi.

“Tất nhiên rồi! Tớ sẽ đến!” Soo Jung gật đầu.

“Thật chứ? Tuyệt!” Jong In vui mừng đánh tay lên. “Vậy gặp cậu sau nhé.”

“Ừ! Đi nhé.”

Rồi hai người tách ra, về lớp của mình.

“Ngồi tại chỗ để tôi điểm danh. Chỗ của người nào trống sẽ bị đánh vắng.” Giảng viên nói khi rà soát sơ đồ chỗ ngồi sinh viên của mình. Soo Jung ngồi tại chỗ, liếc sang phải nhìn Chan Yeol đang bận bịu với việc riêng của mình, nghịch bút. Cậu ta làm như không có chuyện gì xảy ra vào ngày hôm qua vậy! Người này…

“Seung Hyun ? Không có ở đây à?”

Cả lớp nhìn về phía bên trái Soo Jung .

Trống không.

“Huh? Lão già đó vắng?” Soo Jung tự hỏi.

“Soo Jung , em là bạn cùng bàn với Seung Hyun , chắc phải biết lí do.” Giảng viên nói.

“Dạ?” Soo Jung kinh ngạc. ‘Mình thì liên quan gì đến thằng tồi đó? Từ khi nào việc này diễn ra vậy?’ Cô tự hỏi.

“Thưa cô.” Một người trong lớp giơ tay. “Cặp của cậu ấy còn ở đây, vừa rồi em còn thấy cậu ấy.”

“Vậy sao? Vậy thì em , đi tìm đi.”

“E-em, thưa cô?” Soo Jung hỏi với thái độ không thể nào tin được khi chỉ vào mình.

“Đương nhiên, còn có ai phù hợp hơn em ở đây nữa à? Tôi không có tâm trạng nào bắt đầu khi một người cúp học cả. Đừng quay trở lại nếu cậu ta không đi cùng em.”

________________

‘Aigoohhhh.’ Soo Jung rì rầm rủa xả, đi loanh quanh sân trường. ‘Sao lại thế này chứ?! Mình thật sự ghét tên ác quỷ đó! Hắn ta làm mình phát bực lên được! Và giờ mình lại phải có trách nhiệm với hắn?! HAH đừng có mơ.’ Soo Jung ngừng lẩm bẩm một mình khi thấy ‘tội phạm truy nã’ đang ngồi trên một băng ghế gỗ, quay lưng lại với cô. Cô gào thẳng về phía Seung Hyun .

“Này anh kia!” cô bước về phía đó để rồi hơi chùn lại khi thấy anh ta đang ngậm một điếu thuốc.

“Làm cái gì ở đây vậy?” Seung Hyun hỏi sau khi bỏ điếu thuốc xuống.

“A-anh-! Sao lại hút thuốc?”

“Sao? Nó đi ngược lại luật nhân quyền à?” Seung Hyun hỏi, ngậm điếu thuốc và rít vào.

Soo Jung thở phắt ra và giật điếu thuốc khỏi miệng anh ta.

Bất ngờ bị phá đám, Seung Hyun bị ngạt thở và ho lấy ho để.

“Cái mẹ gì thế?!” Seung Hyun văng bậy.

“Có biết thứ này hại như thế nào không hả? Thích chết sớm à?”

“Heh… vậy cô ở đây là để dạy đời tôi à ?”

“PHẢI ĐẤY. Thứ này chứa đầy acetone, ammonia, arsenic, butane, cadmium, carbon monoxide, dieldrin, ethanol-“

“Hydrogen Cyanide, methane, methanol, napthalene, nicotine, stearic acid, và toluene.” Seung Hyun nói tiếp.

“Wow. Cô có vẻ hiểu biết nhiều về thuốc lá đấy nhỉ.” Anh châm chọc.

“Trước đây cô cũng nghiện thuốc à?”

“Ai thèm giống như anh?!” Soo Jung nói.

“Nếu thích chết thì sao không bảo tôi? Còn hơn cả hạnh phúc nếu tôi được giết anh đấy.

Seung Hyun cười thành tiếng rồi đứng dậy.

“Thôi được rồi. Đưa đây.” Anh đưa tay ra.

Soo Jung vứt điếu thuốc xuống đất và di chân lên nó.

“Này! Làm cái gì vậy?! Tôi còn chưa hút hết nửa điếu!” Seung Hyun ôm đầu kêu lên.

“Đừng có hút nữa! Anh chẳng giúp bảo vệ môi trường gì cả! Và anh khiến hình ảnh của Jong In bị xấu đi. Người ta sẽ nghĩ rằng cậu ấy cũng hút thuốc.” Soo Jung đảo mắt.

“Cô… nợ tôi một điếu.”

“Không cảm ơn tôi đi à? Điều tôi làm sẽ kéo tuổi thọ của anh dài ra vài giây đấy.”

“Mà sao cô lại ở đây?”

“Tôi phải đưa anh về lớp. Nếu giảng viên không phải là một bà mụ độc ác thì đã không để tôi phải chịu trách nhiệm với anh, tôi sẽ vui vẻ để anh hút hít và hư hỏng một mình ở đây. Vì điều này có thể ảnh hưởng tới điểm số của tôi nên tôi mới làm. Về lớp ngay cho tôi .”

_______________

Jong In đang trên đường tới toà nhà Truyền thông cho lớp học tiếp theo thì thấy một người phụ nữ trạc tứ tuần đang nấn ná ở lối vào.

Trông rất quen… tất nhiên rồi.

Đó là mẹ của Soo Jung .
Có vẻ như bà đang tìm ai đó. Tìm Soo Jung chăng?

Anh mỉm cười và lại gần.

“Chào cô, cháu…”

“Ahh! Jong In , Jong In !! Cháu đây rồi. May quá, tìm thấy rồi!” bà Jung vui mừng nắm lấy tay anh.

“Dạ, cô .... ”

“Thật ra cô đang đợi Soo Jung để kiếm anh trai cháu . Nhưng vì gặp cháu rồi,nên không cần tìm con bé nữa. Cháu biết đấy, cô thật cảm ơn anh trai cháu vì việc hôm qua,cháu chuyển lời cảm ơn giúp cô nhé .” bà Jung ngắt lời Jong In và nói liên tục rồi lấy ra từ trong túi một chiếc bánh nướng nhỏ và đưa nó cho Jung In .

“Cô ơi, cháu…”

“Cô thật không biết điều gì sẽ xảy ra với Soo Jung nếu anh trai cháu không có ở đó.”

Im lặng.

“Dạ?” Jong In hỏi.

“Aigohh… thì việc xảy ra giữa Soo Jung và Chan Yeol … trong phòng thí nghiệm ấy. Cháu biết không? Khi Soo Jung tránh Chan Yeol … cậu ta đã lôi con bé đến phòng đó và ‘vài chuyện’ đã xảy ra… Khi Chan Yeol chuẩn bị làm bậy với con bé, con không biết sao ?”

“Cậu ta… đã làm vậy?” Jong In trừng mắt khi nghe tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com