Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: ĐAU KHÔNG?

Tiếng giày tác chiến của Trầm Trì đạp lên cát tựa tiếng gió thổi từ trên cao xuống, cuốn đi những cát bụi nhỏ bé.

Tim Nghê Vũ đập càng lúc càng nhanh, cậu ra sức chớp đôi mắt đã ẩm ướt của mình.

Cuối cùng, Tiếng bước chân đó cũng dừng lại.

Trầm Trì đứng cách cậu ba mét, rũ mắt nhìn cậu.

Dòng máu nóng đang sục sôi dường như đã yên tĩnh trở lại. Bởi vì cậu thấy được sự lạnh lẽo trong mắt Trầm Trì, giống hệt ánh mắt ngày đó ở tòa án quân sự vậy, thậm chí còn kìm nén sự chán ghét.

Bi thương chợt ùa tới, hóa thành bóng tối ảm đạm nơi đáy mắt cậu.

Bỗng dưng, cậu cảm nhận được một luồng sức mạnh đang thúc giục cậu phải đứng lên, đối mặt với Trầm Trì một cách đàng hoàng — Trong mối quan hệ của cậu và Trầm Trì, thì người có lỗi là anh chứ không phải cậu. Cậu là người bị vứt bỏ, bị gán cho những tội danh vốn dĩ không hề tồn tại, vả lại, cậu không làm sai bất cứ chuyện gì, cậu không cần phải tự trách bản thân mình.

Nhưng mà vừa rồi chạy nhanh nên đã tiêu hao hết thể lực của cậu, cậu miễn cưỡng chống hai chân trước lên, không biết Trầm Trì có nhìn ra được chúng nó đang run rẩy đến buồn cười hay không.

Nhiệt độ đang tăng cao rồi lại giảm mạnh ngay sau đó. Trong hoàn cảnh như vậy, ngay cả cơ thể cậu cũng khó mà cảm nhận được chính xác nhiệt độ của mình.

Trầm Trì yên lặng chăm chú nhìn Nghê Vũ, màu đen trong mắt tựa bóng đêm của anh càng ngày càng đậm.

Một lát sau, Trầm Trì nói: "Cậu bị thương."

Nghê Vũ ngơ ngác, theo bản năng nhìn xuống cơ thể mình.

Mình bị thương sao?

Bị thương ở bên trong không gian kia cách đây không lâu .....

Không đúng.

Mặc dù có bị sinh vật biến dị bao vây, nhưng mà Nghê Vũ có thể khẳng định là mình không bị thương.

"Tai báo của cậu...." Giọng nói của Trầm Trì vẫn lạnh lùng như vậy, "Mất rồi."

Nhất thời, ngay cả hít thở Nghê Vũ cũng quên.

Vậy mà cậu lại quên mất, từ lần cậu tự cào cấu tai báo mình cho máu chảy đầm đìa kia, thì nó chưa bao giờ xuất hiện lại lần nào nữa.

Lúc này nhìn cậu buồn cười đến cỡ nào?

Nơi đáng lẽ phải có đôi tai báo trên đầu, thì giờ chỉ còn lại một làn sương mù như ẩn như hiện.

Cậu không thể tưởng tượng được, lúc này Trầm Trì dùng tâm tình để nhìn cậu.

"Tại sao?" Trầm Trì bình tĩnh hỏi.

Bỗng nhiên Nghê Vũ cảm thấy thật tức giận. Mà tức giận cũng là một loại sức mạnh.

Cậu yếu ớt mệt mỏi, cố gắng ngước cổ lên, giọng cậu khàn khàn, "Có một số bộ phận trên cơ thể người ký sinh, một khi bị thương tổn sẽ không bao giờ xuất hiện lại lần nữa."

Trầm Trì mím môi, bầu không khí xung quanh dần trở nên ngột ngạt.

Nghê Vũ thở dài một hơi, giọng nói mang theo cảm xúc mạnh mẽ, "Tôi cào nát chúng rồi, chúng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!"

Cát bụi bay lên mù mịt, bay nhẹ qua chỗ hai người đang đứng.

Hai chân trước của Nghê Vũ ấn chặt xuống đất, cứng đờ chống đỡ cơ thể.

Trầm Trì không nói gì, nhưng màu đen trong đôi mắt anh lại chậm rãi lưu động.

Nghê Vũ càng nhìn càng không hiểu, càng không hiểu lại càng thêm nôn nóng, "Hiện tại ai cũng không vò được chúng! Ai cũng không phải là bạn đời của anh!"

Nói câu đó xong, đến chính bản thân cậu cũng sửng sờ một lúc.

Cậu thất thố quá, tựa như một tên ngốc ngang ngược không biết nói lý lẽ vậy.

Quả nhiên, dưới ảnh hưởng của thú tính, người ký sinh rất dễ làm ra những chuyện không thể kiểm soát được — ngay cả khi thú tính của cậu đã được hoa văn của Trầm Trì áp chế đến mức thấp nhất.

Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật cậu là một người ký sinh!

Chẳng trách con người luôn xem người ký sinh là "Người cấp thấp", chẳng trách cuối cùng Trầm Trì cũng ly hôn với cậu để lựa chọn con người có huyết thống thuần chủng nhất.

Cậu cảm thấy hình như mình đã chọc giận Trầm Trì, nếu không thì sao mi tâm Trầm Trì lại cau chặc đến như vậy?

Nhưng chỉ chốc lát sau Trầm Trì lại hỏi: "Có đau không?"

Cậu nghe rất rõ, nhưng lại không phản ứng kịp, cậu theo bản năng hỏi lại: "Đau?"

Im lặng một lát rồi Trầm Trì mới nói: "Cậu làm tổn thương chúng nó, cậu có đau không?"

Tựa như có thứ gì đó bỗng nhiên nổ mạnh trong đầu Nghê Vũ.

Làm thương tổn tai báo, có đau không?

Không có ai hỏi cậu câu hỏi như vậy, ngay cả chính bản thân cậu cũng chưa từng tự hỏi qua.

Cậu rất muốn nói đau. Nếu như là cậu của trước đây thì lúc này cậu đã lao vào lòng Trầm Trì, dùng giọng điệu không thuộc về đội trưởng của "Sí Ưng" mà nói — tiên sinh, em đau.

Nhưng nay vật đổi sao dời, giờ cậu không thể nói ra được những lời như thế nữa.

Có tiếng thở dài mơ hồ truyền đến từ trên cao, cậu không biết có phải mình nghe lầm hay không. Tiếng bão cát nơi này quá lớn, tựa như tiếng dã thú gào thét từ hư không.

Trầm Trì nói: "Sau khi về rồi, đừng tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa."

Trở về?

Chỉ hai chữ đơn giản như vậy thôi nhưng trong lòng Nghê Vũ lại nặng tựa ngàn cân.

Cậu lập tức tỉnh táo lại, mình còn có rất nhiều điều muốn nói với Trầm Trì.

Giờ vẫn chưa thể trở về được.

"Tiên sinh!" Nghê Vũ gọi.

Trầm Trì vẫn đứng yên tại chỗ cũ, chân mày đã giãn ra không ít, lúc vừa nghe đến cách gọi này, mắt anh lại rũ xuống một chút.

Nhưng Nghê Vũ cũng không chú ý đến điều đó.

"Tiên sinh." Nghê Vũ nói: "Ngài chưa lấy lại bộ giáp cốt được chế tạo từ 'Lưu' phải không?"

Thật lâu sau Trầm Trì mới lên tiếng: "Ừ."

Nghê Vũ vội vàng hỏi: "Tại sao?"

"Không phải tiến sĩ Sơn Phượng đã sớm nói với cậu rồi sao?" Trầm Trì nói: "Mỗi một bộ giáp cốt là một chương trình đặc biệt được thiết kế riêng cho từng người, cậu không dùng thì giáp cốt đó cũng chỉ là một đống sắt vụn."

"Nó được giấu vào bên trong hoa văn ký sinh của tôi từ lúc nào? Tại sao tôi lại không biết?" Nghê Vũ nói: "Là anh..."

Trầm Trì cắt ngang lời cậu, "Lúc nào cậu cũng có thật nhiều câu hỏi, nhưng không phải câu hỏi nào cũng cần phải có đáp án."

Nghê Vũ có chút bối rối, cậu có thể nhìn ra được Trầm Trì đang mất kiên nhẫn, nhưng ngoài mất kiên nhẫn ra còn có những cảm xúc phức tạp hơn mà cậu không hiểu được.

"Lúc tôi bị nhốt trong không gian." Nghê Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Anh xuất hiện ở đây là vì biết tôi gặp nguy hiểm nên mới tới cứu tôi?"

Lần này Trầm Trì cũng không phủ nhận.

Nghê Vũ nói: "Tôi đã nhìn thấy Lam Tinh phu nhân ở bên trong."

Vẻ mặt Trầm Trì đột nhiên biến đổi, nhưng cũng không ngạc nhiên như Nghê Vũ tưởng tượng.

Nghê Vũ ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm quen thuộc kia, cậu gần như mất khống chế, nhịn không được nữa, hỏi: "Tiên sinh, tại sao anh lại không cần tôi nữa?"

Lúc này, Thời gian dường như bị rút mất, sa mạc không còn tồn tại, những ngọn núi cằn cỗi cũng đã biến mất. Nghê Vũ nhìn thấy biển xanh mà năm đó Trầm Trì đã dẫn cậu đi, còn có bầu trời màu hoa mân côi và vòng tay anh ôm cậu lúc hai người ở trên phi hành khí.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy Trầm Trì ngồi xổm xuống.

Năm năm trước, khi cậu mới vừa trở thành người ký sinh, cậu thường hay cùng Trầm Trì chơi một trò chơi — Trầm Trì duỗi tay ra, rồi cậu sẽ đặt móng vuốt của mình vào lòng bàn tay Trầm Trì, chơi không biết mệt.

Cậu chờ đợi Trầm Trì duỗi tay ra với mình lần nữa.

Nhưng Trầm Trì chỉ nhìn chăm chú vào cậu, lòng bàn tay úp xuống dưới, đặt ở trên đầu gối mình.

"Tiên sinh." Cậu vừa nhỏ giọng gọi vừa chủ động duỗi chân phải đằng trước ra, cố gắng ấn vào mu bàn tay Trầm Trì.

Không phải lòng bàn tay, mu bàn tay cũng được.

Nhưng vào lúc cậu sắp chạm đến tay Trầm Trì thì anh lại đột nhiên rút tay về.

Dư quang trong mắt cậu chợt xuất hiện một hình bóng xa lạ nhưng lại khắc sâu trong lòng.

Tóc vàng, mắt xanh màu ngọc bích, khuôn mặt hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói được gì.

Đó là bạn đời hiện tại của Trầm Trì, Lộ Địch.

Biển rộng và hoàng hôn đã biến mất, Nghê Vũ cứng ngắc tại chỗ, giáp cốt đột nhiên được kích hoạt, nó tựa tấm màn đen che phủ toàn bộ cơ thể cậu.

Lộ Địch cũng không đến gần mà chỉ đứng từ xa nhìn lại.

Trầm Trì đứng dậy, cả khuôn mặt anh như chìm vào bóng tối do ngược nắng.

Được giáp cốt hỗ trợ, hai chân sau của Nghê Vũ cũng đã đứng lên được. Cậu nhìn Trầm Trì, trong mắt tràn ngập vẻ không nỡ khó có thể che giấu được. Sau đó, khi cậu nhìn về phía Lộ Địch đang đứng ở đằng xa một chút, trong mắt cậu lại nhiều thêm một chút tuyệt vọng. Cuối cùng, cậu dời mắt nhìn về phía Trầm Trì, cậu há miệng muốn nói gì đó, nhưng không phát ra được bất kỳ âm tiết nào.

Cậu lui về phía sau mấy bước, sau đó quay người chạy đi, nhưng chưa được mấy bước đã dừng, lại tiếp tục quay đầu nhìn Trầm Trì thêm chút nữa.

Đó là tư thế quyến luyến đến cỡ nào kia chứ.

Trầm Trì vẫn không nhúc nhích, anh cũng đang nhìn cậu.

Cậu bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào chỉ có mình cậu nghe thấy, xoay người lần nữa, chậm rãi chạy về phía đường chân trời, nơi có ánh sáng xám xịt như chì, cậu không quay đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.

Sa mạc bao la rộng lớn như vậy, cho nên dù không đứng ở chỗ cao nhất cũng vẫn có thể nhìn được rất xa.

Trầm Trì bước lên trước một bước, giày tác chiến dừng lại bên cạnh hai dấu chân nho nhỏ, sau đó anh cứ đứng như vậy thật lâu, anh nhìn bóng đen nhỏ bé cô đơn càng ngày càng nhỏ nơi hoang mạc, nhìn mãi đến tận khi bóng đen đó biến mất không còn nhìn thấy được nữa mới thôi.

Cuối cùng, anh cúi đầu nhìn hai dấu chân nho nhỏ trên mặt đất kia.

Bão cát lớn quá, chúng nó đã có chút mơ hồ.

Vừa nãy vẫn còn rõ ràng như vậy mà.

Báo săn đã cố gắng hết sức vì không muốn làm trò cười trước mặt anh. Rõ ràng là hai chân trước đã run rẩy đến mức đứng không vững, vậy mà cậu vẫn không muốn gập nó lại.

Nếu là báo săn trước đây sẽ không làm như vậy. Làm nũng và chơi xấu vốn là sở trường của báo săn mà.

Trầm Trì nhìn chằm chằm vào dấu chân một hồi lâu, cuối cùng ngồi xổm xuống, anh dùng tay xóa sạch hoàn toàn những dấu vết cậu để lại.

Có tiếng bước chân thong thả truyền đến từ phía sau.

Lộ Địch tựa như một khán giả mới vừa xem xong vở kịch, mang theo tâm tình thoải mái rời khỏi hiện trường.

"Có phải tôi đã quấy rầy hai người rồi không?" Thế nhưng trong giọng nói của Lộ Địch cũng chẳng thấy có gì là áy náy, ngược lại, còn có chút đắc ý là đằng khác.

Trầm Trì liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi bước về phía phi hành khí.

"Âyyy, kỳ thực thì trong lòng anh rất là cảm kích tôi." Mái tóc vàng óng của Lộ Địch trong thế giới tối tăm này trông cực kỳ chói mắt, "Tôi mà không xuất hiện, anh sẽ mềm lòng, nói không chừng còn có thể đón Báo Báo của anh về thì sao."

Trầm Trì lạnh lùng nói: "Cậu nói nhiều quá."

"Đối với một người đã trợ giúp anh, thiếu tướng, thái độ của anh như vậy mà nghe được à?" Lộ Địch thản nhiên cười, không thèm để ý, "Thôi quên đi, chỉ cần ngài nhớ rõ là ngài đang nợ tôi một món nợ nhân tình, không đúng, hai lần mới đúng, là được rồi."

Quân đoàn 170 đang ở gần đây cho nên phi hành khí tạm thời không thể cất cánh.

Trầm Trì tiến vào buồng lái, nhắm hai mắt lại.

Không lâu sau đó, giọng nói của Lộ Địch lại vang lên lần nữa xung quanh anh, "Đột nhiên tôi hiểu vì sao anh lại nuôi một con báo săn ở Trung tâm nghiên cứu gen mãnh thú rồi. Nó giống hệt với hình thú của Nghê Vũ — tôi có thể gọi cậu ấy như vậy được không?!"

Trầm Trì mở mắt ra, "Báo săn con nào cũng như nhau."

Lộ Địch cười, "Anh có thể lừa được người khác chứ không lừa được tôi đâu. Ngay cả hoa văn của bọn họ cũng giống nhau như đúc."

Trầm Trì nghiêng người sang, đánh giá Lộ Địch.

"Không tin à?" Lộ Địch nói: "Tôi quên chưa nói cho anh biết, trí nhớ của tôi có thể phục chế lại tất cả mọi thứ tôi đã nhìn qua mà chưa một lần nào thất bại hết."

Trầm Trì nhướng mày, "Ồ? Cậu là AI?"

Trong mắt Lộ Địch chợt loé lên một tia sáng kỳ lạ, cậu ta dừng lại trong chốc lát rồi nói: "Anh cũng có thể hiểu như vậy."

Trầm Trì cười lạnh.

"Ngày đó tôi nhìn thấy Báo Báo, tôi cứ nghĩ rằng đó là một cách mà anh tự an ủi." Lộ Địch nói: "Nhưng sự thật không chỉ như vậy. Thiếu tướng, ngài đã giở bao nhiêu thủ đoạn trong bóng tối vậy?"

Trầm Trì mở thiết bị liên lạc cá nhân ra, thông tin hiện ra trên bản đồ cho thấy Quân đoàn 170 đang rời đi, chờ thêm một chút nữa là phi hành khí có thể cất cánh được rồi.

Lộ Địch nói: "Báo Báo nhỏ kia chính là vật dẫn thứ hai mà anh chuẩn bị cho Nghê Vũ."

Ngón tay Trầm Trì dừng lại.

"Bị tôi nói trúng tim đen rồi?" Lộ Địch vui vẻ cười rộ lên, "Tôi đoán, gen của nó và Nghê Vũ hoàn toàn phù hợp đúng không? Tương lai nếu như Nghê Vũ bị lây nhiễm lần nữa, hoặc xuất hiện những tình huống khó lường nào đó thì anh có thể cứu cậu ấy thêm một lần nữa."

Đồng tử Trầm Trì bỗng trở nên nặng nề, hơi thở nguy hiểm tràn ngập buồng lái chật hẹp.

Lộ Địch nói: "Có vẻ như tôi đã nói đúng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #chien