Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: LÒNG BÀN TAY.

Sáng sớm, biệt thự trước giờ vẫn luôn yên tĩnh nay lại vang lên tiếng bước chân vang vọng.

Một bóng người nhanh như tia sáng lướt qua mặt cỏ, theo sát phía sau là một thân hình thon dài còn nhanh hơn.

Người chạy phía trước để trần nửa thân trên, mặc một chiếc quần dài màu xanh thẫm, da dẻ trắng trẻo vì vận động với cường độ cao mà trở nên ửng hồng, lúc đứng dưới gốc cây, mồ hôi ướt đẫm khuôn ngực đang phập phồng lên xuống do thở mạnh.

Người dừng lại rồi nhưng báo săn thì vẫn tiếp tục, chỉ thấy nó "vèo" một cái nhảy lên cây, cơ thể vô cùng nhanh nhẹn.

Nghê Vũ vừa thở dốc vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy nó dương dương đắc ý nằm nhoài trên một nhánh cây, hếch mũi lên với mình, đôi con ngươi màu vàng kim liếc xuống, ý tứ thể hiện rất rõ ràng – Há há, ta lại thắng nữa!

Cuối cùng Nghê Vũ cũng có thể thở bình thường trở lại, một tay cậu chống lên eo nhỏ, tay còn lại đi kéo đuôi báo săn.

Đuôi báo săn rất dài, loáng một cái đã cuộn lại, giống như đang cố ý trêu chọc cậu vậy, vừa muốn chạm vào tay cậu lại không cho cậu tóm được.

"Tao còn không trị được mày hả?" Nghê Vũ vừa nói xong thì dồn lực xuống chân, nhờ sức bật kinh người nhảy lên, tay phải nắm chặt nhánh cây báo săn đang nằm, sau đó bay lên không trung, bỗng chốc đã ngồi xổm trên cành cây.

Báo săn mở to hai mắt, miệng cũng há hốc: "......"

Nghê Vũ có cảm giác, hình như mình nghe được nhóc con này nói – anh cũng biết leo cây hả?

"Cái gì tao cũng biết." Nghê Vũ đặt tay lên đầu báo săn, dùng sức xoa xoa mấy cái.

Hình như báo săn rất bất mãn, há to miệng làm bộ như muốn cắn cậu, nhưng thực tế thì chỉ củng củng cái tay đang đặt trên đầu nó mà thôi.

Nghê Vũ cười thành tiếng, không tiếp tục vò đầu báo nữa mà chuyển sang gãi cằm cho nó.

Lần này báo săn hoàn toàn ngoan ngoãn, nó híp mắt, trực tiếp đặt đầu lên tay Nghê Vũ luôn, bộ dáng rất chi là hưởng thụ.

Nghê Vũ vừa gãi cằm cho nó vừa cằn nhằn: "Không phải mới nãy lợi hại lắm à? Còn khiêu khích tao nữa chứ. Vừa mới được gãi ngứa đã ngốc luôn rồi hả? Tôn nghiêm của một mãnh thú cũng vứt đi luôn à?"

"Ô ô ô ~~" Báo nhỏ thoải mái rên hừ hừ trong miệng. Chắc do độ tương xứng gen khá cao nên Nghê Vũ có cảm giác mãnh liệt là báo săn đang nói – Đừng có dừng lại, tiếp tục gãi đi!

"Hừm –" Nghê Vũ đổi sang tay khác, vẫn tiếp tục ngồi xổm trên cành cây mà gãi cho báo săn.

Hôm nay là ngày thứ ba cậu vào ở nhà thiếu tường, giờ cậu đã có thể sống chung hòa thuận với báo săn rồi.

Nói "Sống chung hòa thuận" cũng không thể hình dung đủ sự thân thiết của bọn họ, nhìn thái độ thân mật của báo săn đối với cậu thì có thể nói "tuy hai mà một".

Trước khi bị lây nhiễm, Nghê Vũ là chiến sĩ có tinh thần tự giác rèn luyện cao nhất ở "Sí Ưng", kiên trì huấn luyện thể năng và kỹ năng chiến đấu mỗi ngày. Bây giờ bị ảnh hưởng của virus, trạng thái cơ thể không được tốt cho lắm, vả lại nhà thiếu tướng cũng không giống như căn cứ "Sí Ưng", cho nên cậu cũng chỉ có thể kiên trì chạy như điên trong sân mỗi sáng sớm và tối muộn.

Báo săn là động vật chạy trốn giỏi nhất trong tự nhiên, trong nhà bỗng nhiên có một người chạy nhanh như gió mới chuyển đến, đại khái là nó cảm thấy như mình bị khiêu khích vậy, cho nên chỉ cần Nghê Vũ vừa bắt đầu chạy thì nó cũng sẽ chạy như bay đến, còn muốn "vũ nhục" Nghê Vũ một phen. Tốc độ chạy của Nghê Vũ dù cho có nhanh cỡ nào đi nữa cũng có những hạn chế của con người, không thể chạy qua báo săn được, con báo giảo hoạt kia rõ ràng biết được điều đó, nó chưa bao giờ chạy vượt qua Nghê Vũ lúc chưa gần tới đích, mà cứ để cho Nghê Vũ chạy như điên về phía trước, mãi đến tận lúc sắp về đích, nó mới nhảy vọt lên, vượt qua Nghê Vũ trong chớp mắt, còn thuận thế nhảy lên cây, dùng đuôi trêu chọc Nghê Vũ.

"Thông minh lắm." Nghê Vũ gãi nửa ngày mà báo săn vẫn một mặt không được thõa mãn, Nghê Vũ cảm giác chân mình ngồi xổm nãy giờ đã tê rần, cậu muốn hoạt động một chút, lại quên mất chỗ này không phải mặt đất mà là trên cây cao.

Đúng lúc này, giọng nói lành lạnh của thiếu tướng từ dưới đất vang lên, "Cậu đang làm gì đó?"

Nghê Vũ đang chăm chú gãi cho báo săn, lúc co giãn chân bị mất trọng tâm, Trầm Trì lại đột ngột xuất hiện làm cho cậu sợ hết hồn, hét một tiếng thảm thiết xong cậu và con báo cùng nhau rớt bịch xuống đất.

Trên mặt đất có lớp cỏ dày mềm mại, té xuống cũng không đến nỗi phải bị thương, thế nhưng vẫn rất đau, hơn nữa lúc rơi xuống, Nghê Vũ theo bản năng mà bảo vệ báo săn, cho nên tư thế tiếp đất của cậu khá chật vật.

Cậu không biết mình có nên cảm ơn con báo vừa thấy chủ đến đã lập tức vứt bỏ bạn chơi cùng hay không, chân sau con báo vừa đạp xuống đất, chồm người lên, vọt đến trước mặt Trầm Trì, đặt hai móng vuốt của mình lên người Trầm Trì.

Mông Nghê Vũ thật đau, cậu không đứng lên ngay mà chống hai tay ra sau, tò mò nhìn báo săn làm nũng.

Trầm Trì ngước mắt nhìn lên cây, ra hiệu rồi lại hỏi: "Nó thích trèo cây, cậu cũng thích?"

Nghê Vũ gãi gãi ót, có chút lúng túng.

Cậu cũng không thể nói vừa rồi báo săn lấy đuôi trêu cậu, còn hếch mũi cười nhạo cậu chạy chậm như rùa, cậu nhất thời nổi lên tâm tư hơn thua nên mới nhảy lên cây cho báo săn biết mặt.

"À, cái đó...." Nghê Vũ lắp bắp nói: "Tôi chỉ muốn lên đó xem xem nó làm gì ở trên đó."

Trầm Trì nói: "Xem xong rồi cũng không xuống mà ngồi xổm trên đó gãi ngứa cho nó?"

Nghê Vũ hỏi: "Ngài thấy hết rồi hả?"

Vậy ngài cũng nhìn thấy nó lấy đuôi móc tôi đúng không?

Trầm Trì nhỏ giọng cười.

Nghê Vũ có cảm giác như bản thân mình đang làm trò cười cho Trầm Trì.

"Ngài đang cười!" Nghê Vũ nói.

Trầm Trì nhướng mày, "Tôi không thể cười?"

"Tôi vì bảo vệ báo của ngài mà té dập mông, vậy mà ngài còn cười?" Nói xong câu đó, bỗng nhiên Nghê Vũ ý thức được không thích hợp. Cậu bảo vệ báo săn là đúng rồi, không lâu nữa con báo lanh lợi này sẽ....

"Xin lỗi." Nghê Vũ nói.

Trầm Trì cũng không đáp lại, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Nghê Vũ.

Nghê Vũ thấy không được tự nhiên, chỉ dám liếc trộm Trầm Trì.

"Cậu với nó ở chung cũng không tồi." Trầm Trì nói, "Nó rất thân cận với cậu."

Nghê Vũ vẫy vẫy tay với báo săn, làm tư thế gãi ngứa. Báo săn nhìn Trầm Trì rồi làm ra vẻ kiêu ngạo bước tới, nhưng kỳ thực là đang tung tăng chạy qua.

"Gãi ngứa cho là thân cận liền vậy hả?!" Hai tay Nghê Vũ ôm lấy cổ con báo.

"Cậu là người duy nhất đó." Trầm Trì nói: "Ngoại trừ tôi và mẹ tôi thì nó không thân cận với bất cứ người nào."

Tay Nghê Vũ dừng lại, báo săn lập tức tỏ thái độ bất mãn mà cọ cậu.

Chuyện gì Nghê Vũ không biết chứ chuyện về người mẹ đã qua đời của Trầm Trì thì cậu biết.

"Rất kinh ngạc hả?" Trầm Trì hỏi.

Nghê Vũ lắc đầu, "Nó thân cận với tôi là vì độ phù hợp gen phải không?"

"Có lẽ vậy." Trầm Trì nói: "Mà cũng có thể chỉ đơn giản là thích cậu mà thôi."

Nghê Vũ cong cong đuôi mắt –mỗi khi cậu vui vẻ đều sẽ như vậy.

"Dù sao thì người có thể chơi đùa cùng báo săn cũng không được mấy ai." Trầm Trì nói: "Cũng có thể nó đang xem cậu là đồng loại của nó."

"Sao tôi cứ có cảm giác...." Nghê Vũ cân nhắc từ ngữ, "là ngài đang mắng tôi vậy?"

Trầm Trì cười, mặc dù rất nhỏ, nhưng quả thật là đã cười.

Nghê Vũ có cảm giác hình như thiếu tướng không giống với người mà cậu đã từng biết.

Lúc này, báo săn duỗi móng vuốt ra với Nghê Vũ, cậu cũng đưa tay ra, làm giống như đang vỗ tay mà đụng vào nó một cái.

Trầm Trì nói: "Cậu học theo nó à!?"

Ánh mắt Nghê Vũ hơi biến đổi một chút, ba ngày nay, quả thật là cậu cố ý học theo báo săn.

"Ngài đã nói, chỉ cần giải phẫu thành công thì nó sẽ không vĩnh viễn chết đi, một số đặc tính của nó sẽ được tôi giữ lại." Nghê Vũ thản nhiên nói: "Như vậy cũng tốt. Tôi là chiến sĩ của 'Sí Ưng', tôi cần phải làm giải phẫu ký sinh, nhưng đứng từ góc độ của ngài thì quả thật là tôi đã cướp đi sinh mệnh của sủng vật ngài yêu mến. Cho nên tôi nghĩ, hi vọng mình có thể tận lực bù đắp cho ngài."

Nghê Vũ cảm thấy hơi khẩn trương, từ từ ngồi dậy, ánh mắt cậu chân thành và nóng rực, "Nếu như sau này tôi trở thành người ký sinh và giống nó thì lúc ngài nhớ nó có thể đến nhìn tôi một chút, làm như vậy hi vọng nỗi đau của ngài sẽ vơi đi phần nào."

Trong đôi mắt tựa đêm đen của Trầm Trì dường như vừa có thứ gì đó vụt qua.

Nghê Vũ vẫn còn ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Trì.

Sau một hồi lặng im, Trầm Trì bước đến vài bước, anh đứng trước mặt Nghê Vũ, sau đó vươn tay phải ra với cậu.

Nghê Vũ không hiểu lắm.

"Lúc tôi vươn tay ra với nó." Trầm Trì nói, "Nó sẽ đem móng vuốt đặt vào lòng bàn tay tôi."

Nghê Vũ giống như bị thứ gì đó mê hoặc, ngây ngốc nâng tay phải lên, chậm rãi đặt vào lòng bàn tay Trầm Trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #chien