Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 - 9 : Tinh lưu Dạ Chỉ

"Phạm Thống, cho dù cậu đến rồi lại đi, Đông Phương Thành cũng sẽ không thiết lập ngày lễ Phạm Thống để kỷ niệm cậu đâu." —- Lạc Thị.

"Tây Phương Thành cũng không định lập ngày lễ Puhahaha. Chẳng qua, nếu là lễ Phạm Thống..." —- Nguyệt Thoái

"Ngươi dừng ngay cái suy nghĩ này cho ta! Hôn quân!" —- Yiye

Vào ngày đẹp trời nào đó, trong sân của cung San Siro hiếm khi tụ tập một vài người, nguyên nhân là hoàng đế suốt ngày thất thần bị Quỷ Bài kiếm vệ kéo đi tỷ võ, bên cạnh có mấy khán giả đứng xem.

Mà bọn họ sở dĩ lại chạy đến đây tỷ võ, chủ yếu là bởi vì Nguyệt Thoái cả ngày cứ u ám nặng nề, cứ như hồn không ở trong xác vậy, Yiye kêu cậu ra ngoài hoạt động cho tinh thần phấn chấn gọi hồn trở về, Nguyệt Thoái dứt khoát đề xuất yêu cầu tỷ võ.

Lúc người đang không có tinh thần thì làm gì đó thú vị kích thích hẳn là sẽ có ích — dựa vào lý do này, Yiye đã đồng ý, dù sao luận bàn võ thuật cũng là sở thích của hắn, thế là, người rảnh rỗi với người bận gần chết đều chạy ra xem náo nhiệt, dù sao cũng hiếm khi có người muốn đánh nhau ở hoàng cung, Loveson vừa lại không ở đây, dưới tình huống không ai ngăn cản có lẽ sẽ kịch tính hơn.

"Sau khi cầm kiếm lên tinh thần có vẻ cũng đã khôi phục... thật là."

Narsi ngồi ở trên ghế, tựa đầu nhìn Nguyệt Thoái trong sân. Mặc dù ở đây là sân vườn, chẳng qua chỉ cần có người nhìn thấy hắn đứng, là sẽ đi kê ghế cho hắn, cho nên hắn mới có ghế ngồi... Dù sao cũng có người chịu kê, hắn cứ việc ngồi, đứng làm gì cho mỏi chân.

"Mặc dù nhìn có vẻ như thế, nhưng xin ngài đừng vì để cho bệ hạ phấn chấn tinh thần mà chấp nhận lời mời tỷ võ, loại chuyện đó để Quỷ Bài kiếm vệ làm là được rồi."

Ojisa đứng kế bên, bình thản nêu kiến nghị được cân nhắc dựa trên an toàn của Narsi, nghe thấy lời nói này, thần tình của Narsi đương nhiên chẳng tốt được chỗ nào.

"Ta đương nhiên sẽ không. Ngươi không cần thiết cứ luôn ám chỉ ba đường chỉ vàng ở ngực ta là đeo cho vui, ta tự biết."

"Điện hạ, muốn uống trà không?"

"Ngươi lui xuống."

Cho dù ngồi trên ghế của Yameidie, cũng không đại biểu Narsi sẽ cho Yameidie sắc mặt dễ coi. Mặc dù trong lòng hắn có loại nghi hoặc "trà cũng đã có rồi, đừng nói còn chuẩn bị điểm tâm" vân vân, chẳng qua muốn chứng minh có chuyện này hay không chỉ sẽ khiến hắn không thoải mái mà thôi, cho nên tốt hơn hết là kêu tên kia cút.

Chọn tỷ võ trong sân thật ra rất khiến người bất an. Nếu như chỉ đánh một chút thì không nói, nếu chơi lớn, hoa cỏ cây cối kiến trúc trong sân sẽ bị tai ương, nhưng Nguyệt Thoái hiếm khi có tinh thần, mọi người cũng không muốn cắt ngang bảo cậu đổi chỗ khác, dù sao cũng chỉ là một vài hoa cỏ cây cối kiến trúc, xem nhẹ một chút là được rồi.

Nếu như đánh nhau sẽ quét trúng hoa cỏ cây cối kiến trúc vật, đương nhiên cũng sẽ quét trúng cả khán giả... tóm lại Narsi ra ngoài để xem trò vui, ghế là của Yameidie kê, vòng bảo hộ là Ojisa làm, lối sống của cung San Siro rất khiến người khó hiểu, mọi người cũng giả vờ không nhìn thấy.

"Thân thể cũng đã khôi phục không ít rồi, ta nghĩ hẳn là có thể học thêm gì đó tăng tiến thực lực..."

Nhìn hai người đang giao thủ càng ngày càng kịch liệt, Narsi lẩm bẩm như vậy. Chuyện tài không bằng người này, rất nhiều người sẽ để ý, hắn cũng không ngoại lệ.

"Ngài có thể cân nhắc tìm bệ hạ dạy ngài, ngài ấy cực kỳ rảnh rỗi."

Ojisa tuy đang trần thuật sự thực, nhưng lại ám chỉ Nguyệt Thoái chẳng làm gì cả.

"Điện hạ, cần điểm tâm không?"

"Chẳng phải bảo ngươi lui xuống rồi sao?"

Lúc lại bị Yameidie bốc ra quấy nhiễu, hiện trường cũng đột nhiên xuất hiện tình huống, Narsi đầu tiên nghe thấy một âm thanh rất quỷ dị mới nghe thấy tiếng la hét của người khác, rồi khi nhìn chỗ trận đấu, hắn cũng đờ ra.

"Hả?"

"Bệ, bệ hạ!"

Yameidie biến sắc lao tới, Yiye cũng hồi thần lại sau một cú đắc thủ.

"Này! Đang đánh nhau mà ngẩn ra cái gì chứ! Rõ ràng tránh được lại không nhúc nhích! Ngươi rốt cuộc có tật gì vậy!"

Bởi vì nhất kích đoạt mạng, hắn bây giờ mắng cái gì Nguyệt Thoái cũng không nghe thấy, may mắn trong bất hạnh là, Nguyệt Thoái là cư dân tân sinh, sẽ nổi lên từ ao nước, cho nên không tính là chết thật, chỉ là cảnh tượng "Quỷ Bài Kiếm Vệ lỡ tay giết chết hoàng đế trong lúc tỷ võ" vẫn khiến mọi người hoảng hồn.

"... Liên lạc Thần Vương Điện bên Dạ Chỉ, nhờ bọn họ đi ao nước đón hoàng đế của chúng ta thôi."

Narsi cạn lời mấy giây, sau đó đau đầu mà hạ chỉ thị tiếp theo với Ojisa đang đứng bất động kế bên.

"Liên lạc Dạ chỉ?"

Ojisa trong thoáng chốc vẫn chưa hiểu ý.

"Cái tên ngốc kia cứ quên đổi ấn ký cư dân tân sinh của Dạ Chỉ trên người sang của chúng ta, cho nên vẫn sẽ bị đưa về ao nước của Dạ Chỉ."

"... Thần hiểu rồi."

◊◊◊◊

Lạc Thị bây giờ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Sau nghi thức chú nhập vương huyết, giữa hai nước trên cơ bản đang ở trạng thái hỗ trợ thân thiện một cách âm thầm, hệ thống mậu dịch và liên lạc dần dần được kiến lập, sau đó Cung San Siro hiếm khi liên lạc khẩn cấp Thần Vương Điện, vừa liên lạc đã là chuyện gay go như thế.

Phải bí mật đến ao nước đón Nguyệt Thoái, không được để cho người ngoài biết, bằng với việc chỉ có thể nhờ người quen trong Thần Vương Điện, nhưng Âm Thị có cảm giác rất không đáng tin cậy, Lăng Thị với Vi Thị đi đón người đều có khả năng thừa dịp mưu sát, nghĩ tới nghĩ lui cậu chỉ có thể một mình đi tìm thuyền quăng lưới... Điều duy nhất đáng mừng có lẽ chỉ có Nguyệt Thoái bơi không tệ, nói không chừng không cần quăng lưới.

Rõ ràng đã đăng cơ làm vua, lại vẫn phải tự mình xuống biển làm cu li, truyền ra ngoài sợ rằng cũng không ai tin.

Mà Nguyệt Thoái từ đáy ao sống lại nổi lên, bây giờ đang bám mép thuyền cười khổ, xảy ra loại chuyện này, bản thân cậu cũng rất bất ngờ.

"Quốc gia các cậu làm sao vậy hả, đấu võ cũng có thể chém chết người? Nếu không phải cậu là cư dân tân sinh, chẳng phải toàn quốc đã đại loạn rồi sao!"

"Xin lỗi... làm phiền cậu rồi, là tôi không tốt, đang chiến đấu còn thất thần, bằng không đã không như vậy..."

"Có phải bởi vì có thể tái sinh nên chẳng thèm cảnh giới phải không? Chẳng cẩn thận chú ý an nguy của mình chút nào, thế này quá hỏng bét rồi!"

"Xin lỗi, tôi đang kiểm điểm rồi..."

Đối mặt với một người cứ luôn xin lỗi, Lạc Thị cũng không thể giáo huấn tiếp, nhanh chóng tắt ngúm.

"Quên đi quên đi, nước ao rất lạnh, mau đi lên mặc quần áo đi."

Cho dù muốn giáo huấn người, để người ta lõa thể ngâm trong nước lạnh lẽo nghe dạy dỗ cũng quá không nhân dạo, Nguyệt Thoái nghe cậu nói như vậy, liền gật đầu chuẩn bị trèo lên thuyền, chẳng qua ở ngay lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy chân mình bị túm, bất ngờ lôi cậu xuống uống một ngụm nước, khi hai người đều đang cảm thấy kinh ngạc vì tình huống đột ngột, người vừa rồi kéo chân cậu cũng nổi lên mặt nước lấy khí.

Khuôn mặt quen thuộc đó khiến hai người bọn họ đều bật thốt lên tiếng.

"Phạm Thống?"

Phạm Thống hiển nhiên cũng không ngờ sẽ đúng lúc gặp được hai người bạn, ngay khi đó chỉ có thể cười gượng chào hỏi.

"Ha ha ha, Lạc Thị, Nhật Tiến, lâu lắm không gặp."

Lâu rồi không nghe thấy nói ngược, cũng thành công khiến mặt bọn họ xuất hiện vẻ phức tạp.

"Nhật Tiến là ai vậy? Phạm Thống cậu nói ngược hình như càng ngày càng nặng rồi?"

Lạc Thị biết rõ còn hỏi, rất là bắt bẻ.

"Nhật tiến gì chứ, đấu kim sao?..." (Nhật tiến đấu kim: thường ghi trong mấy câu đối ngày tết, đại khái ý là mỗi ngày nhận một đấu vàng)

Nguyệt Thoái nhìn sang bên cạnh, thực sự cảm thấy rất ai thương khi tên mình còn có thể sản sinh biến hóa như vậy.

"Ồ, Nguyệt Thoái ngôn ngữ Đông Phương của cậu càng học càng tệ rồi đấy! Vậy mà còn biết Nguyệt Thoái Đấu Ngân!"

Bọn họ đã chẳng buồn bình luận lời nói ngược của Phạm Thống nữa, bây giờ cái quan trọng không phải vấn đề đó.

"Cậu làm sao lại xuất hiện ở đây? Cậu chẳng phải đã về rồi mà?"

Đối mặt với vấn đề này, Phạm Thống chỉ có thể cúi đầu xấu hổ đáp.

"Thì chính là... lại xảy ra vài chuyện may mắn, lần này có lẽ là chết thật rồi, vẫn còn có thể trở về tiếp tục làm cư dân nguyên sinh thật là tốt! May mà hồi đó chưa có bỏ ấn ký! Bằng không đã không thể từ ao nước chìm xuống nữa!"

Nghe thấy đáp án này, Lạc Thị với Nguyệt Thoái trầm mặc một hồi, tiếp đến mới làm phản ứng của mỗi người.

"Phạm Thống, cậu làm sao lại chết nữa vậy!"

Câu nói quen thuộc này của Lạc Thị khiến cho Phạm Thống cũng nhớ lại hồi vừa mới được cậu dẫn đến Đông Phương Thành, những hình ảnh hồi ức không biết nên nhăn mặt hay khóc lóc kia, luôn cảm thấy bây giờ nhớ lại thì đặc biệt hoài niệm.

"Mặc dù nói hoan nghênh trở về hình như có hơi kỳ quái, chẳng qua... Cậu đúng thật là khiến tôi không ngừng phát hiện, đời người mặc kệ có bao nhiêu chuyện khó chịu, vẫn có thể tìm được niềm vui trong đó, Phạm Thống."

Nguyệt Thoái mỉm cười nói như vậy với hắn, lần này, Phạm Thống cuối cùng cũng không nhìn thấy bóng khuất trong nụ cười của cậu nữa.

"Tôi cũng cảm thấy vẫn còn có thể nhìn thấy các cậu là chuyện rất thảm, còn nữa, nếu đã trở về làm cư dân tân sinh rồi, Lạc Thị, cậu giúp tôi tăng gấp bội nợ nần được không?"

"Chúng ta làm bạn bè một hồi, mấy chuyện nhỏ như tăng nợ này đương nhiên không vấn đề."

"AAA! Không! Đừng lại cố ý lợi dụng lời bình thường của tôi để thuận lửa đẩy xe chứ! Cậu rõ ràng biết tôi không muốn nói cái gì!"  (thuận nước đẩy thuyền)

"Thuận lửa đẩy xe? Hm, cái này là..."

"Được rồi, các cậu rốt cuộc có muốn đi lên không, còn không lên ta chèo thuyền đi đấy, các cậu cứ khỏa thân đỡ nhau bơi vào bờ đi nhé."

"Đó chỉ sẽ sống thêm lần nữa mà thôi! Thời gian ngắn như thế không gặp mặt, cậu đối xử với tôi tệ một chút đi! A, Nguyệt Thoái, giúp đẩy tôi xuống, đừng tự mình leo lên thuyền cứ mặc kệ tôi!"

Cho dù người bên Tây Phương Thành còn đang sốt ruột hoàng đế có bình an hay không, người Đông Phương Thành cũng đang căng thẳng không biết vua của bọn họ chạy đi đâu rồi, nhưng ban đêm yên tĩnh lại bởi vì tiếng ồn ào bên ao nước khiến cho bầu không khí trở nên khác với bình thường. Giây phút này bọn họ thật lòng nở nụ cười, dưới ánh trăng tròn chiếu rọi, bởi vì cuộc tái ngộ bất ngờ mà mừng vui.

Ở tế đàn phía xa, dường như cũng bởi vì chuyện tối nay mà xuất hiện một chút động tĩnh.

Phất trần đang say ngủ được đặt bên trong tế đàn đường như cảm ứng được gì đó, sau khi hóa thành hình người, chậm rãi mở mắt.

Thanh niên tóc trắng mơ màng dụi mắt sau đó mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Đông, rồi lập tức rơi vào phiền não mới.

"Chết tiệt, cái gã vô trách nhiệm kia cuối cùng cũng trở về rồi, nhưng... bổn phất trẩn rốt cuộc nên tự đi tìm hắn tính sổ, hay là chờ hắn tới đón ta nhỉ?"

Xét đến cái tính hay quên với ham của lạ của chủ nhân, hắn không suy nghĩ bao lâu đã rất dứt khoát bỏ cái lựa chọn phía sau, khẽ hát ngâm nga rồi dịch chuyển tức thời đi mất.

◊◊◊◊

Câu chuyện trên đường phố Đông Phương Thành khiến mấy đứa trẻ đứa thì tròn mắt, đứa thì ôm bụng cười, đã gần như kể đến kết thúc.

"Cho nên, vị cư dân tân sinh này sau khi đeo bám quyền quý một bước bay lên trời, vậy mà còn thuận tiện giải quyết vấn đề của thế giới, sửa chữa được Trầm Nguyệt —- Câu chuyện kể xong rồi, mọi người đưa tiền đây, cư dân nguyên sinh cũng phải ngoan ngoãn trả tiền, mới là đứa trẻ ngoan."

Mễ Trọng sau khi nghe ngóng tình báo khắp nơi rồi chắp vá lung tung sau đó biên ra một câu chuyện không khớp với sự thật lắm nhưng lại đúng vài phần nào đó, gần đây trong lúc rảnh rỗi chính là ở đường phố kể chuyện cho mấy đứa trẻ dễ dụ để kiếm tiền.

Sau khi kể xong cả câu chuyện, cũng đến lúc giải tán rồi, đám trẻ ngoan ngoãn móc tiền tiêu vặt đưa cho Mễ Trọng, mặt khác cũng ngây thơ hỏi.

"Vậy tên cư dân tân sinh A kia, hắn cuối cùng từ người qua đường trở thành anh hùng sao?"

Nghe xong vấn đề của chúng, Mễ Trọng nghĩ đến cư dân tân sinh A bị hắn lấy làm nhân vật chính câu chuyện, trong thực tế lại vẫn đang vất vả bôn ba giữa hai nước, không thể không bật cười.

"Không, cho dù đã làm chuyện anh hùng, hắn vẫn là thùng cơm thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #lightnovel