Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Milo

Có một cậu bé tên là Milo, cậu chẳng biết mình phải làm gì – không chỉ đôi khi, mà lúc nào cũng thế.

Lúc ở trường, cậu chỉ mong sớm được ra về, và khi về rồi cậu lại chỉ mong được đến trường. Trên đường đi cậu nghĩ đến lúc về nhà, và khi về nhà cậu lại nghĩ đến chuyện ra ngoài. Đến bất kỳ nơi nào cậu cũng ước được đến một nơi khác, và khi đến đó rồi thì cậu lại tự hỏi mình muốn đến đây để làm gì. Không có gì thực sự làm cậu quan tâm – nhất là những thứ mà lẽ ra cậu phải quan tâm.

"Mình thấy cái gì cũng chỉ phí thời gian," một hôm cậu buông lời nhận xét như vậy trong lúc chán nản đi từ trường về nhà. "Mình chẳng hiểu tại sao phải học cách giải những bài toán vô ích, tại sao phải biết ngần này củ cải trừ đi ngần kia củ cải thì còn bao nhiêu, hay biết Ethiopia ở đâu, hay số ngày trong mỗi tháng." Và, vì chẳng có ai buồn giải thích cho cậu hiểu khác đi, nên cậu coi việc theo đuổi tri thức là chuyện phí thời gian nhất trên đời.

Trong lúc vội vã bước đi (vì mặc dù không nóng lòng muốn đến bất kỳ nơi nào, cậu vẫn muốn đến nơi càng nhanh càng tốt) cùng với những suy nghĩ rầu rĩ của mình, cậu thấy thật kỳ lạ làm sao khi thế giới rộng lớn đến thế, mà lắm lúc nó lại có vẻ nhỏ bé và trống vắng đến vậy.

"Và tệ hơn cả," cậu buồn bã tự nhủ, "mình chẳng có việc gì để làm, chẳng có chỗ nào muốn đi, và chẳng có thứ gì thấy là đáng xem cả." Cậu kết thúc ý nghĩ cuối cùng này bằng một tiếng thở dài não nuột đến nỗi một chú chim sẻ đang hót véo von gần đó phải im bặt và vội bay về tổ.

Không dừng lại hay ngẩng lên, cậu bước nhanh qua những căn nhà và cửa hàng đông đúc nằm dọc hai bên phố, và chỉ mấy phút sau đã về đến nhà – lao qua tiền sảnh – nhảy vào thang máy – hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, rồi lại chạy ra – mở cửa căn hộ – chạy vào phòng mình – ngồi phịch xuống một chiếc ghế và khẽ làu bàu, "Lại một buổi chiều dài đằng đẵng nữa."

Cậu ủ rũ nhìn những thứ mình có. Những cuốn sách khiến cậu quá là mệt đầu, những món đồ cậu chưa bao giờ học cách dùng, chiếc ô tô điện nhỏ đã nhiều tháng – hay là nhiều năm nhỉ? – cậu không lái nữa, rồi hàng trăm thứ đồ chơi, vợt, bóng và nhiều đồ linh tinh khác vương vãi xung quanh. Thế rồi, ở phía bên kia phòng, ngay cạnh chiếc máy quay đĩa, cậu nhận ra một thứ mà chắc chắn cậu chưa hề nhìn thấy trước kia.

Ai có thể để ở đây một cái thùng hàng khổng lồ và kỳ lạ đến không thể kỳ lạ hơn như thế? Bởi vì, nó không vuông hẳn mà cũng chẳng phải tròn, và kích cỡ của nó lại to lớn hơn hẳn các loại thùng cỡ lớn thông thường mà cậu từng thấy.

Gắn trên thùng là chiếc phong bì màu xanh lơ, chỉ đề mấy chữ: "GỬI MILO, CẬU BÉ DƯ DẢ THỜI GIAN".

Tất nhiên, nếu bạn đã từng nhận được một món quà bất ngờ, hẳn bạn sẽ tưởng tượng được là Milo đang tò mò và phấn khích đến thế nào; còn nếu bạn chưa bao giờ nhận được một món quà bất ngờ thì hãy chú ý nhé, vì biết đâu một ngày nào đó bạn nhận được thì sao.

"Không phải là sinh nhật mình," cậu băn khoăn, "Giáng sinh thì còn mấy tháng nữa mới đến, mà mình cũng chẳng ngoan lắm, thật ra là chẳng ngoan tí nào." (Cậu phải tự thừa nhận như vậy.) "Chắc mình cũng sẽ chẳng thích nó đâu, nhưng vì không biết nó từ đâu đến nên mình cũng không gửi trả lại được." Cậu ngẫm nghĩ thêm hồi lâu nữa, rồi mở chiếc phong bì ra cho phải phép.

"MỘT TRẠM THU PHÍ ĐƯỜNG CAO TỐC CHÍNH HIỆU", trong phong bì viết như vậy – tiếp đến là:

"DỄ DÀNG LẮP RÁP TẠI NHÀ, DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI CHƯA BAO GIỜ TỚI NHỮNG VÙNG ĐẤT NGOÀI GIỚI HẠN".

"Ngoài giới hạn của cái gì?" Milo tự hỏi trong lúc tiếp tục đọc.

"THÙNG HÀNG BAO GỒM CÁC MÓN SAU:

"Một (l) trạm thu phí đường cao tốc chính hiệu, dễ dàng lắp ráp theo hướng dẫn.

"Ba (3) biển báo, dừng để cảnh báo khi thấy cần cảnh báo.

"Tiền xu các loại để trả phí.

"Một (1) bản đồ, phiên bản mới nhất được vẽ bởi các chuyên gia trắc địa lành nghề, mô tả các địa danh tự nhiên và nhân tạo.

"Một (1) cuốn luật lệ và luật giao thông, đừng dại dột nghĩ đến chuyện lách luật hay phạm luật."

Và dòng cuối cùng, viết bằng cỡ chữ nhỏ hơn, có nội dung:

"KHÔNG ĐẢM BẢO SẼ ĐẠT ĐƯỢC THÀNH QUẢ, NHƯNG NẾU KHÔNG HOÀN TOÀN HÀI LÒNG, THỜI GIAN BẠN TIÊU TỐN VÀO CHUYỆN NÀY SẼ ĐƯỢC HOÀN TRẢ THÍCH ĐÁNG". 

Làm theo hướng dẫn, cắt chỗ này, nhấc chỗ kia, gập lại, chẳng mấy chốc cậu đã bỏ được cái thùng hàng sang một bên và dựng được cái trạm thu phí lên. Cậu gắn cửa sổ và lắp cái mái lên, nó hơi chìa ra hai bên, rồi đặt hộp tiền xu vào. Nhìn nó giống hệt những trạm thu phí cậu đã nhiều lần nhìn thấy khi đi chơi với bố mẹ, chỉ khác là nó nhỏ hơn nhiều và có màu tím.

"Một món quà thật kỳ cục," cậu thầm nghĩ. "Ít nhất họ cũng phải gửi đường cao tốc kèm theo chứ, trạm thu phí mà không có đường thì còn làm ăn gì được nữa." Nhưng vì lúc đó cũng chẳng muốn chơi gì khác, nên cậu vẫn dựng ba tấm biển lên,

GIẢM TỐC ĐỘ KHI ĐẾN GẦN TRẠM THU PHÍ

VUI LÒNG CHUẨN BỊ SẴN TIỀN PHÍ

HÃY XÁC ĐỊNH RÕ ĐIỂM ĐẾN

rồi từ từ mở bản đồ ra.

Đúng như trong tờ giấy đã viết, đó là một tấm bản đồ rất đẹp, nhiều màu sắc, cho thấy các đường cái, sông, biển, thị trấn, thành phố, núi, thung lũng, giao lộ, đường phụ, và những địa danh đáng chú ý cả về cảnh quan đẹp đẽ lẫn lịch sử của nó.

Vấn đề duy nhất là Milo chưa bao giờ nghe nói đến nơi nào trong tấm bản đồ này, mà bản thân các địa danh nghe cũng đã kỳ dị rồi.

"Mình nghĩ chẳng có nơi nào như thế này," cậu kết luận sau khi xem kỹ tấm bản đồ. "Mà thôi, cũng chẳng sao." Thế là cậu nhắm mắt lại và chỉ một ngón tay lên bản đồ.

"Thành phố Từ Điển," Milo chậm rãi đọc to cái tên mà ngón tay cậu đã chỉ vào. "Ờ, đến đó thử xem sao."

Cậu bước ngang qua phòng và cẩn thận phủi bụi cho chiếc xe. Rồi, cầm theo tấm bản đồ và cuốn sách luật, cậu nhảy vào xe và, vì không có gì hay hơn để làm, cậu từ từ lái đến trước trạm thu phí. Bỏ tiền xu vào hộp và lái xe qua, cậu bình luận với vẻ nuối tiếc, "Mong là trò này vui vui một tí, nếu không thì chiều nay đúng là chán chết đi được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com