Ngoài Sự Mong Đợi
Đột nhiên cậu thấy mình đang lao đi trên một con đường cao tốc lạ lẫm giữa vùng quê, và khi ngoái nhìn ra sau, cậu không thấy trạm thu phí, phòng mình, mà thậm chí cũng chẳng thấy nhà mình đâu nữa. Trò chơi này có vẻ thật hơn cậu nghĩ.
"Lạ nhỉ," cậu thầm nghĩ (các bạn chắc hẳn cũng đang nghĩ như vậy). "Mình cứ tưởng đây là trò đùa mà hóa ra không phải, nhìn xem, mình đang lái xe trên một con đường mình chưa từng thấy bao giờ, đích đến là một nơi mình chưa từng nghe nói đến, tất cả chỉ vì một trạm thu phí từ trên trời rơi xuống. Được cái hôm nay trời đẹp, đi chơi cũng hay," cậu kết luận, vẻ khấp khởi hy vọng, lúc này, đó là điều duy nhất cậu biết chắc.
Ánh dương lấp lánh, bầu trời trong xanh, và mọi sắc màu xung quanh cậu dường như tươi mới và rực rỡ hơn bao giờ hết. Những đóa hoa sáng bong như vừa được cọ rửa, và hàng cây cao ven đường lung linh màu xanh ánh bạc.
"CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI SỰ MONG ĐỢI", một tấm biển treo bên ngoài một căn nhà nhỏ bên vệ đường đề dòng chữ nắn nót.
"SẴN SÀNG CHO BẠN THÔNG TIN, DỰ BÁO VÀ LỜI KHUYÊN. HÃY DỪNG XE TẠI ĐÂY VÀ BẤM CÒI".
Ngay sau tiếng còi đầu tiên, một người đàn ông bé nhỏ mặc áo khoác dài lao từ trong nhà ra, vừa đi vừa nói liến thoắng, và liên tục nhắc lại những lời mình nói:
"Ôi, ôi, ôi, ôi, chào mừng, chào mừng, chào mừng, chào mừng đến với vùng đất Sự Mong Đợi, vùng đất Sự Mong Đợi, vùng đất Sự Mong Đợi. Gần đây chúng tôi không gặp nhiều khách đi đường lắm; quả thực là gần đây chúng tôi không gặp nhiều khách đi đường cho lắm. Tôi có thể làm gì cho cậu? Tôi là Người Biến Báo."
"Đường này đến Thành phố Từ Điển đúng không ạ?" Milo hỏi, cảm thấy hơi choáng vì lời chào mừng vồ vập kia.
"Để xem, để xem, để xem nào," người đàn ông lại nói. "Tôi không biết có đường nào sai để đến Thành phố Từ Điển cả, vì thế nếu đường này dẫn đến Thành phố Từ Điển thì chắc chắn nó là đường đúng, còn nếu không thì chắc nó phải là đường đúng để đến đâu đó, bởi vì không có đường sai dẫn đến bất kỳ nơi nào cả. Cậu có nghĩ là trời sẽ mưa không?"
"Cháu tưởng ông là Người Dự Báo Thời Tiết,"
Milo nói, cậu đang thấy rối tung cả lên.
"Ồ không," người bé nhỏ kia nói, "tôi là Người Biến Báo, không phải Người Dự Báo Thời Tiết, vì việc ứng biến trước tình hình thời tiết còn quan trọng hơn nhiều so với việc xem thời tiết sẽ ra sao." Nói đoạn, ông ta thả hơn chục quả bóng bay lên trời. "Để xem gió thổi chiều nào," ông ta nói và tự bật cười vì câu đùa của mình trong khi những quả bóng bay mất theo đủ mọi hướng.
"Sự Mong Đợi là chỗ như thế nào ạ?" Milo hỏi, cậu không hiểu câu đùa ấy và đang nghi ngờ rằng người đàn ông bé nhỏ kia đầu óc không được bình thường.
"Hỏi rất hay, hỏi rất hay," ông ta reo lên. "Sự Mong Đợi là nơi cậu phải đến trước khi đến được nơi cậu muốn đến. Tất nhiên, có những người không bao giờ vượt ra được ngoài Sự Mong Đợi, nhưng nhiệm vụ của tôi là giục họ đi thật nhanh cho dù họ có muốn hay không. Giờ thì tôi có thể giúp gì cho cậu nữa không?" Milo còn chưa kịp trả lời thì ông ta đã lao vào trong nhà và một phút sau lại xuất hiện với một chiếc áo khoác mới và một cái ô.
"Cháu nghĩ là cháu tự tìm đường được ạ," Milo nói, mặc dù cậu hoàn toàn không dám chắc. Nhưng, vì chẳng hiểu nổi một chữ trong những gì người đàn ông bé nhỏ kia nói, nên cậu nghĩ tốt hơn hết mình nên đi tiếp một mình – ít nhất cho tới khi cậu gặp được một người không nói những lời ngược xuôi đều vô nghĩa như thế.
"Tuyệt, tuyệt, tuyệt," Người Biến Báo nói. "Dù cậu có tìm được đường cho mình hay không thì kiểu gì cậu cũng sẽ tìm được một con đường nào đó. Nếu cậu tìm thấy đường cho tôi thì làm ơn trả lại nhé, vì tôi đã đánh mất nó từ lâu lắm rồi. Tôi nghĩ bây giờ chắc nó đã gỉ hết cả. Cậu bảo là trời sắp mưa, phải không nhỉ?" Đoạn ông ta mở ô ra và đi cùng Milo đến bên chiếc xe.
"Tôi rất mừng là cậu đã tự quyết định. Tôi rất ghét phải quyết định việc gì, cho dù là việc tốt hay xấu, trên hay dưới, trong hay ngoài, mưa hay nắng. Tôi luôn nói là mình phải mong đợi mọi việc, như thế thì việc không mong đợi mới không bao giờ xảy ra. Giờ xin cậu hãy lái xe cho cẩn thận; tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt, tạm..." Lời tạm biệt cuối cùng của ông ta bị át mất bởi một tiếng sấm lớn, và khi Milo lái xe xuôi theo con đường ngập nắng, cậu thấy Người Biến Báo đứng dưới một đám mây dữ dằn dường như đang trút mưa xuống mỗi mình ông ta.
Con đường giờ dốc xuống một thung lũng rộng lớn xanh tươi, kéo dài mãi về tận cuối đường chân trời. Chiếc xe nhỏ lướt đi bon bon, và Milo hầu như chẳng cần phải nhấn ga mà xe vẫn chạy nhanh hết tốc độ. Cậu rất mừng vì lại được lên đường.
"Dừng lại ở Sự Mong Đợi cũng hay đấy," cậu thầm nghĩ, "nhưng nói chuyện với người đàn ông kỳ lạ đó cả ngày cũng chẳng đi đến đâu cả. Ông ta đúng là người kỳ quái nhất mà mình từng gặp," Milo nghĩ tiếp – mà không hay biết là cậu sẽ sớm gặp thêm cả lố người kỳ quái nữa.
Trong khi lái xe dọc theo con đường cao tốc yên bình, cậu đắm chìm vào mơ mộng và càng lúc càng không chú ý xem mình đang đi đâu nữa. Chẳng mấy chốc cậu đã chẳng còn chú ý chút nào, chính vì vậy, khi đến một ngã rẽ có biển báo chỉ về bên trái thì Milo lại rẽ sang bên phải, đi theo một con đường nhìn có vẻ rất giống đường sai.
Mọi thứ bắt đầu thay đổi ngay khi cậu rời khỏi đường cao tốc. Bầu trời trở nên xám xịt, và toàn bộ khung cảnh cũng mất hết màu sắc, ngả sang rặt một màu nhờ nhờ đơn điệu. Tất cả im ắng hẳn, ngay cả bầu không khí cũng ảm đạm. Chim hót rầu rĩ và con đường uốn lượn thành những vòng luẩn quẩn.
Cậu lái xe đi suốt hàng dặm hàng dặm hàng dặm hàng dặm đường, và chiếc xe cứ thế chậm dần cho tới khi nó gần như không chuyển động nữa.
"Hình như mình đang chẳng đi đến đâu cả," Milo ngáp dài, cậu thấy buồn ngủ mụ cả người. "Hy vọng là mình không rẽ sai đường."
Hàng dặm hàng dặm hàng dặm hàng dặm sau, mọi thứ càng xám xịt, càng đơn điệu hơn. Cuối cùng chiếc xe dừng hẳn lại, và bất kể cậu có cố gắng đến mức nào, nó cũng không nhúc nhích thêm lấy một phân.
"Không biết mình đang ở đâu nhỉ," Milo lo lắng nói.
"Cậu... đang... ở... Vùng... Đờ... Đẫn," một giọng nói uể oải đáp lại từ đằng xa.
Cậu vội nhìn quanh xem ai vừa nói. Chẳng có ai cả, khung cảnh tĩnh lặng vô cùng.
"Phải... Vùng... Đờ... Đẫn," một giọng khác vừa ngáp dài vừa trả lời, nhưng cậu vẫn chẳng nhìn thấy ai cả.
"VÙNG ĐỜ ĐẪN LÀ CÁI GÌ CƠ?" cậu hét to, và cố nhìn xem lần này ai sẽ trả lời.
"Cậu bé ạ, Vùng Đờ Đẫn ấy mà, là nơi không có gì xảy ra và không có gì thay đổi cả."
Lần này giọng nói vang lên gần đến nỗi Milo giật bắn người ngạc nhiên, vì, vắt vẻo trên vai phải của cậu, nhẹ nhàng đến mức cậu hầu như không nhận ra, là một sinh vật nhỏ bé có màu giống hệt như áo của cậu.
"Cho phép tôi được giới thiệu tất cả chúng tôi," sinh vật đó nói tiếp. "Chúng tôi là dân Lờ Phờ, xin hân hạnh phục vụ cậu."
Milo nhìn quanh và chợt nhận ra là có cả chục sinh vật như thế – ngồi trên xe, đứng trên đường, vắt vẻo trên các cành lá và bụi cây. Rất khó nhìn ra chúng, vì chúng toàn ngồi trên hoặc ngồi gần những vật có màu giống hệt như mình. Con nào nhìn cũng hệt con nào (tất nhiên là màu khác nhau), và nhiều con nhìn còn giống con khác hơn là giống chính mình.
"Rất vui được gặp các bạn," Milo nói, mặc dù cậu hoàn toàn không dám chắc mình có vui không. 'Tôi nghĩ là tôi đã bị lạc. Các bạn có thể giúp tôi không?"
"Đừng nói 'nghĩ'," sinh vật ngồi trên giày cậu nói, vì con ngồi trên vai cậu đã ngủ thiếp đi. "Thế là phạm luật đấy." Rồi nó ngáp dài và cũng ngủ nốt.
"Không ai được phép suy nghĩ Vùng Đờ Đẫn," con thứ ba nói, rồi nó cũng ngủ nốt. Và hễ sinh vật nào lên tiếng, nó liền ngủ gục ngay sau đó và một con khác sẽ tiếp tục nên cuộc trò chuyện không bị ngắt quãng.
"Cậu không có sách luật à? Đó là sắc lệnh địa phương số 175389-J."
Milo liền lôi cuốn sách luật ra, mở đến trang đó và đọc, "Sắc lệnh 175389-J: Việc suy nghĩ, nghĩ về suy nghĩ, giả định, đoán chừng, lập luận, trù tính, hoặc suy xét ở Vùng Đờ Đẫn là phạm pháp, trái luật, và trái đạo lý. Ai vi phạm sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!"
"Luật ngớ ngẩn thế," Milo phẫn nộ nói. "Ai mà chẳng nghĩ."
"Chúng tôi thì không," bọn Lờ Phờ đồng thanh.
"Và cũng chẳng mấy khi cậu suy nghĩ đâu," một con màu vàng đang ngồi trong một bông hoa thủy tiên nói. "Vì vậy cậu mới đến đây. Lúc lái xe cậu không suy nghĩ, và cậu không chú ý. Những người không chú ý thường sẽ bị kẹt ở Vùng Đờ Đẫn." Nói rồi nó ngã xuống khỏi bông hoa và khi rơi vào đám cỏ thì đã ngáy khò khò.
Milo bật cười vì hành động kỳ lạ của sinh vật nọ, mặc dù cậu biết như vậy có thể là bất lịch sự.
"Dừng lại ngay," con có hoa văn kẻ ca rô bám trên tất cậu nói. "Cười là phạm luật đấy. Cậu không có sách luật à? Đó là sắc lệnh 574381-W."
Milo lại mở cuốn sách ra và tìm thấy sắc lệnh 574381-W: "Ở Vùng Đờ Đẫn, không được phép cười to và chỉ được phép cười mỉm vào các thứ Năm cách tuần. Ai vi phạm sẽ bị xử lý nghiêm khắc."
"Nếu không được cười hay suy nghĩ thì các bạn được làm gì?" Milo hỏi.
"Làm gì cũng được miễn đấy không phải là việc gì, và được làm mọi thứ miễn đấy không phải là thứ gì," một con khác giải thích. "Có nhiều việc để làm lắm; thời gian biểu của chúng tôi cứ gọi là kín mít..."
"8 giờ chúng tôi thức dậy, rồi sau đó...
"Từ 8 giờ đến 9 giờ chúng tôi mơ màng.
"Từ 9 giờ đến 9 giờ 30 chúng tôi đánh một giấc sáng ngày ra.
"Từ 9 giờ 30 đến 10 giờ 30 chúng tôi lần lữa kề cà.
"Từ 10 giờ 30 đến 11 giờ chúng tôi làm một giấc gần trưa.
"Từ 11 giờ đến 12 giờ chúng tôi chờ đợi rồi ăn trưa.
"Từ 1 giờ đến 2 giờ chúng tôi la cà tha thẩn.
"Từ 2 giờ đến 2 giờ 30 chúng tôi ngủ giấc chiều sớm.
"Từ 2 giờ 30 đến 3 giờ 30 chúng tôi để việc hôm nay đến ngày mai.
"Từ 3 giờ 30 đến 4 giờ chúng tôi ngủ giấc chiều muộn.
"Từ 4 giờ đến 6 giờ chúng tôi nằm ườn cho đến giờ ăn tối.
"Từ 6 giờ đến 7 giờ chúng tôi dây dưa này nọ
"Từ 7 giờ đến 8 giờ chúng tôi ngủ giấc chập tối, và rồi trong vòng một tiếng trước khi đi ngủ lúc 9 giờ chúng tôi giết thời gian.
"Cậu thấy đấy, như vậy chúng tôi làm gì còn thời gian để ủ ê, lề mề, lê lết hay trì hoãn, và nếu còn bỏ công suy nghĩ hay cười nữa thì chúng tôi sẽ không bao giờ không làm được gì."
"Ý các bạn là các bạn sẽ không bao giờ làm được gì hả," Milo sửa lại.
"Chúng tôi không muốn làm được gì," một sinh vật khác cáu kỉnh nói; "chúng tôi chỉ muốn không làm được gì, và chúng tôi có thể làm vậy mà không cần cậu giúp."
"Cậu thấy đấy," sinh vật thứ ba nói bằng giọng dàn hòa, "cả ngày không làm gì thì rất mất sức, vì vậy mỗi tuần một lần chúng tôi có một ngày nghỉ để không đi đâu cả, và đúng vào một trong những lúc như thế thì cậu xuất hiện. Cậu có muốn đi cùng chúng tôi không?"
"Cũng được," Milo thầm nghĩ, "dù gì thì mình cũng đang chẳng đi đâu cả mà."
"Cho tôi biết đi," cậu ngáp dài, vì lúc này cậu cũng thấy buồn ngủ, "ở đây ai cũng không làm gì à?"
"Ai cũng thế trừ con chó đồng hồ đáng sợ," hai trong số các sinh vật nọ trả lời và đồng loạt rùng mình. "Nó luôn canh chừng để không ai lãng phí thời gian cả. Tính cách nó rất khó chịu."
"Chó đồng hồ ấy à?" Milo băn khoăn hỏi.
"CHÓ ĐỒNG HỒ," một sinh vật khác hét lên và xỉu luôn vì sợ, bởi vì đúng lúc đó, chính chú chó chúng vừa nhắc đến đang lao vun vút đến chỗ chúng, vừa chạy vừa sủa dữ dội và làm bụi bay mù trời.
"CHẠY ĐI!"
"DẬY ĐI!"
"CHẠY MAU!"
"NÓ ĐẾN ĐẤY!"
"CHÓ ĐỒNG HỒ KÌA!"
Giữa những tiếng la hét hỗn loạn, bọn Lờ Phờ chạy tán loạn và chẳng mấy chốc đã biến mất không còn một con.
"GRRRỪ! GÂU GÂU," chú chó đồng hồ sủa vang khi nó lao đến bên chiếc xe, đoạn thở hồng hộc.
Milo tròn mắt, bởi vì trước mặt cậu là một chú chó lớn với cái đầu hoàn toàn bình thường, bốn cái chân, và một cái đuôi – còn thân mình thì lại là một cái đồng hồ báo thức đang "tích tích tích tích" rất to.
"Cậu làm gì ở đây?" chú chó đồng hồ gầm ghè.
"Chỉ giết thời gian thôi," Milo đáp, vẻ biết lỗi. "Bạn thấy đấy..."
"GIẾT THỜI GIAN!" chú chó gầm lên – nó giận dữ đến mức cái chuông báo thức reo vang. "Phí thời gian đã là tệ lắm rồi, chứ đừng nói gì đến chuyện giết." Và chú chó rùng mình trước ý nghĩ ấy. "Cậu ở Vùng Đờ Đẫn làm gì – cậu không định đi đâu à?"
"Tôi đang trên đường đến Thành phố Từ Điển thì bị kẹt lại đây," Milo giải thích. "Bạn có thể giúp tôi không?"
"Giúp cậu ấy à! Cậu phải tự giúp mình," chú chó trả lời, dùng chân sau bên trái cẩn thận tự lên dây cót cho mình. "Tôi đoán là cậu biết vì sao cậu bị kẹt lại đây chứ."
"Chắc là tại vì lúc đó tôi không suy nghĩ," Milo nói.
"CHÍNH XÁC," chú chó quát và chuông báo thức của nó lại reo vang. "Giờ thì cậu biết mình phải làm gì rồi đấy."
"Tôi e là tôi không biết," Milo thừa nhận, cảm thấy mình hơi đần.
"Thế này nhé," chú chó đồng hồ nói tiếp vẻ sốt ruột, "nếu cậu đến đây vì không suy nghĩ, thì để ra khỏi đây, cậu phải động não suy nghĩ, nghe có lý phải không?" Nói rồi nó nhảy vào xe.
"Cậu không phiền chứ? Tôi rất thích đi ô tô."
Milo bắt đầu suy nghĩ thật lung (một việc rất khó khăn vì cậu vốn không quen suy nghĩ). Cậu nghĩ về những con chim biết bơi và cá biết bay. Cậu nghĩ về bữa trưa ngày hôm qua và bữa tối ngày mai. Cậu nghĩ về những từ bắt đầu bằng chữ J và những số kết thúc bằng chữ số 3. Và, trong lúc cậu suy nghĩ, bánh xe bắt đầu quay.
"Chúng ta đi rồi, chúng ta đi rồi," cậu sung sướng reo lên.
"Cứ nghĩ tiếp đi," chú chó đồng hồ quát.
Chiếc ô tô nhỏ bắt đầu đi mỗi lúc một nhanh trong khi đầu Milo tư duy hết tốc lực. Và thế là họ lao đi trên đường. Chỉ trong chốc lát họ đã ra khỏi Vùng Đờ Đẫn và quay về đường cao tốc chính. Mọi màu sắc tươi tắn trở lại, và trong lúc chiếc xe chạy, Milo tiếp tục nghĩ về đủ thứ; về những đường vòng và lối rẽ sai mà ta rất dễ gặp phải, về việc xe chạy bay bay thì thích thú biết bao, và chỉ cần động não một chút, ta đã có thể làm bao nhiêu việc. Còn chú chó, mũi hếch lên đón gió, cứ ngồi yên, đồng hồ liên tục tích tắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com