Hạ - Lập xuân (hạ)
Song xuyên qua, Trạm là Trạm đã thủ mười năm, Trừng là Trừng sau sự kiện miếu Quan Âm.
Với một tiếng keng, thang máy rung chuyển dữ dội, và toàn bộ cabin thang máy chìm vào bóng tối.
Lam Vong Cơ ở bên trong.
Khi xuống cầu thang để đổ rác như một thói quen hàng ngày, Lam Vong Cơ cảm thấy một luồng chân khí chảy vào kinh mạch của mình dọc theo đầu ngón tay khi nhấn nút xuống cầu thang hôm nay. Tuy nhiên, khi y kiểm tra cẩn thận linh lực của mình, kim đan trong bụng không có gì bất thường.
Tuy nhiên, sự bình tĩnh chỉ là ảo giác tạm thời. Khi thang máy xuống tầng 10, màn hình LCD bắt đầu nhấp nháy và chân khí bùng phát nhanh chóng từ đan điền ngay lập tức lấp đầy không gian nhỏ bé.
Túi rác rơi xuống đất, Lam Vong Cơ niệm quyết để thu hồi linh lực đã phân tán, nhưng vì bản thân không thể hành động thiếu suy nghĩ đối với vật thể cơ học khổng lồ, nên giờ Lam Vong Cơ đã bị mắc kẹt bên trong, và ngay cả báo động duy nhất cũng bị hỏng.
Không gian hoàn toàn khép kín khiến nồng độ oxy ngày càng thấp. Lam Vong Cơ nín thở, tập trung tinh thần, suy nghĩ cách phá vỡ xiềng xích của hộp sắt bằng ít động tác nhất. Ngoài việc cưỡng ép phá dỡ, Lam Vong Cơ phát hiện mình không còn cách nào tốt hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ngay trước khi Lam Vong Cơ quyết định đột phá, cửa thang máy mở ra, sau đó đèn và hai bóng người trong hành lang từ bên ngoài lộ ra ở khu vực phía trên.
"Chàng trai!" Nhân viên bảo trì thở phào nhẹ nhõm khi thấy Lam Vong Cơ không bất tỉnh. Họ đưa tay cho Lam Vong Cơ, "Xin hãy di chuyển chậm nhất có thể, chúng tôi sẽ kéo anh lên."
Lam Vong Cơ không cảm kích lòng tốt của họ, trực tiếp chống một tay xuống đất và nhảy lên từ khu vực chìm sâu hơn một mét. Nhân viên bảo trì rất sợ hãi. Đây là loại thần kinh vận động của quái vật gì vậy? Nhưng thấy Lam Vong Cơ vẫn ổn, và họ chỉ cần chịu trách nhiệm cho công việc bảo trì tiếp theo.
Vừa rồi bị hai người chặn lại, sau khi đi lên mới thấy Giang Trừng đứng sau lưng. Hắn đứng đó khoanh tay, vẫn mặc đồ ngủ và dép lê, cau mày, sắc mặt rất âm trầm. Thấy Lam Vong Cơ đã thoát khỏi nguy hiểm, vẻ mặt cũng không có chút nào thả lỏng. Lam Vong Cơ tiến lên một bước, Giang Trừng lùi lại một bước.
Nhưng Giang Trừng không muốn tiếp tục trò chơi ngươi tiến ta lùi. Hắn lạnh lùng liếc Lam Vong Cơ một cái, xoay người đi về phía hành lang khẩn cấp. Lam Vong Cơ lập tức đi theo, tiếng bước chân của hai người xen kẽ xuất hiện trên hành lang vắng vẻ. Mặc dù sắc mặt Giang Trừng căng thẳng, nhưng hắn rất tức giận với vẻ mặt vô cảm của Lam Vong Cơ, so với tiếng bước chân nặng nề và mất kiên nhẫn của hắn, tiếng bước chân của Lam Vong Cơ có vẻ nhẹ nhàng và bình tĩnh hơn.
Cộc cộc cộc ——
Cộc ——
Giang Trừng hít một hơi thật sâu, quay người đứng im: "Lam Vong Cơ, ngươi bị bệnh sao?!"
Lam Vong Cơ vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn ba bước. Lam Vong Cơ bước thêm một bước, đưa tay ra giữ chặt Giang Trừng, dùng sức. Giang Trừng nghiêng người về phía trước, cằm nhọn thanh tú tựa vào vai trái Lam Vong Cơ, mũi cọ cọ mái tóc dài hơi ngứa.
Lam Vong Cơ vuốt vé phần gáy của Giang Trừng, thì thầm vào tai hắn: "Ta không sao."
Nhìn ngọn lửa xanh bốc lên từ đầu ngón tay Lam Vong Cơ, giống như trò dỗ trẻ con vậy. Hàm Quang Quân lừng danh thiên hạ lại nửa quỳ bên cạnh ghế sofa, cẩn thận đưa tay ra trước mặt Giang Trừng, giơ ra cho hắn xem như báu vật. Giang Trừng thổi ra với ý đồ xấu xa: "Ngươi cho rằng ta là Lam Tư Truy sao?"
Đương nhiên là không thể thổi bay. Ngọn lửa khẽ lay động, vẫn duy trì được sức sống mãnh liệt.
Lam Vong Cơ gật đầu, không nói gì. Không rõ là y thật sự thẳng thắn hay cố ý khiêu khích Giang Trừng. Nhưng kết quả vẫn như vậy. Giang Trừng mỉm cười, nụ cười hiếm thấy. Lam Vong Cơ nửa quỳ, rõ ràng thấy Giang Trừng nhíu mày, nở nụ cười trẻ con.
Hắn khẽ mỉm cười. Giang Trừng vẫn nhớ trước kia giữa bọn họ luôn có chút giao lưu ngoài ý muốn.
Sau Tết, Lam Vong Cơ dẫn một đứa nhỏ về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Đứa nhỏ này gần như bị Lam Vong Cơ một tay dắt lên núi, mặc quần áo bình thường. Chẳng lẽ đây là chuyện tình của nhị công tử? Các đệ tử càng kinh ngạc hơn khi thấy đứa nhỏ này thậm chí còn bước vào tĩnh thất, điều này gần như đã xác nhận nghi ngờ của họ.
Ai nói Cô Tô Lam thị với phong thái tiên nhân nhất định sẽ không để ý đến những chuyện tình này? Không lâu sau, đứa trẻ đã có tên riêng của mình, Lam Nguyện. Mọi người vỗ đùi, đúng như dự đoán, nhị công tử là tưởng nhớ về vị cố nhân kia.
Dù Lam Tư Truy khi lớn lên có trở nên tao nhã và nghiêm nghị đến đâu, thì cậu cũng không thể cưỡng lại được bản tính trẻ con khi còn nhỏ. Sau khi lớn lên, Lam Tư Truy đặc biệt biết ơn tính tình lạnh lùng bẩm sinh của Hàm Quang Quân, để y không giống như Trạch Vũ Quân, mỗi lần nhớ lại đều phải kể lại một số câu chuyện xấu hổ về Hàm Quang Quân. Nói cách khác, Lam Tư Truy vẫn phải giữ thể diện, nhưng Lam Tư Truy thực sự không biết rằng tất cả những điều không hay của cậu đều do Hàm Quang Quân, người mà cậu cho là không hay nói, kể với Giang Vãn Ngâm.
Từ việc khóc lóc và làm loạn thỉnh thoảng đến vấn đề thức dậy vào ban đêm, Giang Vãn Ngâm đều biết hết.
Lỗi cũng thuộc về Lam Hi Thần, người yêu thương em trai như con ruột của mình. Lam Hi Thần luôn có một loại hoài niệm phức tạp giống như một người cha già. Mỗi lần Lam Vong Cơ muốn hỏi về kinh nghiệm nuôi trẻ con của Lam Hi Thần, Lam Hi Thần đều dẫn dắt chủ đề về thời thơ ấu của chính mình. Lam Vong Cơ ngượng ngùng, sau vài vòng, Lam Vong Cơ chỉ đơn giản chuyển mục tiêu sang Giang Vãn Ngâm, người đã đưa Kim Lăng về nhà.
Tiểu Kim Lăng mặc dù lần nào cũng được Giang Trừng mang đến thanh đàm thịnh hội đại biểu cho Kim gia, nhưng một đứa bé vẫn còn bú sữa thì có thể làm gì? Quyền lực vẫn rơi vào tay Giang Trừng. Luôn có người suy đoán rằng Giang tông chủ này mang tiểu Kim công tử đến chỉ để bắt hoàng đế làm con tin khống chế, thực ra muốn nhân cơ hội này thôn tính Kim gia.
Thỉnh thoảng thấy tiểu Kim Lăng bĩu môi trong lòng Giang Trừng. Lam Vong Cơ rất quen thuộc với biểu cảm đó. Lam Nguyện cũng nhíu mày trước khi khóc, sau đó tiếng khóc như ma mị vang vọng khắp tĩnh thất. Trước kia Lam Vong Cơ không biết phải làm sao. Nhưng cuối cùng, Giang Trừng không biết nói gì, nước mắt lăn dài trên mắt đứa trẻ rồi lại thu lại. Lam Vong Cơ ngạc nhiên hỏi, nhưng Giang Trừng lại nhìn y với vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Đánh nó một trận không phải tốt hơn sao?"
Kết quả là, trước khi cái tát rơi xuống, đứa trẻ còn khóc to hơn. Vì vậy, Lam Vong Cơ chủ động tìm Giang Trừng lần nữa, thề sẽ khiển trách sự tàn nhẫn của Giang Trừng, nhưng y hoàn toàn không nói lại Giang Trừng, lại bị chặn lại và không nói nên lời.
Cùng ngày kết thúc thanh đàm thịnh hội, Giang gia gia phó đưa cho Lam Vong Cơ một lá thư, nói là Tông chủ nhà mình tự tay viết. Lam Vong Cơ thấy trên đó viết tiếng khóc khác nhau có ý nghĩa gì, đêm đó viết thư hồi âm cho Giang Trừng.
Đương nhiên là không có hồi âm.
Xem lại mấy lá thư trao đổi, hiện ra rằng hai nam nhân trưởng thành nói về những mẹo nuôi dạy con cái. Và mọi thứ về Lam Tư Truy đều được tiết lộ cho Giang Trừng mà cậu không hề hay biết, điều này khiến Giang Trừng mắng Kim Lăng và nói rằng, "Đừng vô dụng như đứa trẻ nhà họ Lam đó."
Sau khi biết sự thật, Lam Tư Truy buồn bã trong một thời gian dài, và ngay cả cách cậu nhìn Hàm Quang Quân cũng thay đổi. Trong tâm trí cậu, Hàm Quang Quân tao nhã cuối cùng đã bị thu hẹp lại thành hình ảnh của một người cha già.
Giống như cha mình, Kim Lăng có khuôn mặt xinh xắn và thích những thứ đẹp đẽ. Cậu thích nhất lúc Giang Trừng khua lên Tử Điện, ánh sáng màu tím nổ lách tách. Khi những đứa trẻ nhỏ nhìn thấy, chúng nghĩ đó là một quả pháo hoa đẹp. Thậm chí còn lợi hại hơn khi pháo hoa có thể đánh bại những kẻ xấu. Giang Trừng giáo huấn người quất Tử Điện không có gì kỳ lạ, nhưng không hiểu sao đứa cháu trai nhỏ của hắn lại ôm bắp chân của hắn làm nũng, "Cậu, cho con xem lại màu tím đẹp đẽ đó đi! Pháo hoa ở hội chợ đền không có màu này!"
Tử Điện là linh khí, việc sử dụng nó theo ý muốn là không hợp lý. Giang Trừng không đành lòng gạt đi sự ngây thơ của đứa trẻ. Hơn nữa, Kim Lăng rất thích Tử Điện mà mẹ hắn để lại cho hắn. Giang Trừng chỉ có thể ngồi xổm xuống và nhìn đứa trẻ ngang tầm mắt.
Kim Lăng chớp chớp đôi mắt to, tư thế đốt pháo hoa của cậu mình khác thường, nhưng cậu bé không dám hỏi cậu mình vì sợ bị mắng, chỉ có thể cẩn thận chờ cậu mình hóa ra ánh sáng tím.
Giang Trừng đưa tay ra trước mặt đứa trẻ, hơi tập trung, một đám ngọn lửa hiện ra từ đầu ngón tay. Cùng một màu tím, nhưng vì thiếu những âm thanh dọa người nên có chút mềm mại. Ngọn lửa tím nhảy múa trên đầu ngón tay của Giang Trừng, phản chiếu trong đôi mắt đen mở to vì ngạc nhiên của đứa trẻ, ngay cả Giang Trừng cũng mỉm cười ấm áp.
Nếu không, tại sao người ta lại nói Lam Vong Cơ và Giang Vãn Ngâm thực sự là kẻ thù không đội trời chung, nghiệp chướng vô tận, càng không muốn gặp thì càng gặp.
Cuối cùng, chính Giang Trừng đã gieo mầm. Hắn luôn chế giễu Lam Vong Cơ vì hành vi tùy ý và vô trách nhiệm của y. Lam Vong Cơ cũng là người không chịu thừa nhận thất bại. Y không chịu được việc bị buộc tội không làm gì cho Lam gia, vì vậy Lam Vong Cơ chia sẻ việc trong tộc với huynh trưởng và tiếp tục tìm kiếm Ngụy Anh khi có thời gian.
Lam Khải Nhân vuốt râu, rất hài lòng. Tất cả đệ tử đều nói rằng nếp nhăn của Lam lão tiên sinh đã giảm đi rất nhiều. Còn sự thật thì tốt nhất là không nên biết.
Lam Vong Cơ xuất hiện ngày càng nhiều tại xuân yến và thanh đàm thịnh hội, nơi tụ họp của tất cả các tiên gia. Cùng Giang Vãn Ngâm gặp mặt ngày càng nhiều, ngày càng thành thạo trong việc giao tiếp về việc nuôi dạy trẻ nhỏ, chỉ cần bỏ qua những lời công kích mang theo đao là được.
Lam Nguyện đã trở nên hiểu chuyện hơn, cậu bé cơ bản trốn sau lưng Lam Vong Cơ và không nói gì cả. Khi đến lúc biểu diễn, cậu thực hiện các pháp thuật một cách rất chính xác. Mọi người đều háo hức khen ngợi, "Thật lợi hại, quả nhiên do Hàm Quang Quân dạy dỗ."
Kim Lăng tình cờ nghe được điều này. Mọi người luôn nói xấu về cậu. Mặc dù cậu không hiểu rõ lắm, nhưng Kim Lăng có thể thấy rằng sắc mặt của cậu mình không ổn. Kim Lăng chỉ lén hỏi cậu mình rằng người kia có phải là Lam Nguyện không, Kim Lăng càng không vui khi thấy Giang Trừng gật đầu. Rõ ràng chỉ là một việc nhỏ liền muốn khóc, bây giờ lại giả vờ ngầu làm cái gì, vì sao mọi người đều khen người đó mà không khen ta.
Kim Lăng vắt óc suy nghĩ, lắc lư trong vòng tay Giang Trừng, "Cậu ơi, con muốn xem pháo hoa."
Không phải là một sự kiện quan trọng, nhưng lại là một màn trình diễn giữa một số môn sinh đắc ý của mấy thế gia. Kim Lăng chưa đủ tuổi, những người còn lại đều kém cỏi. Xem cũng là lãng phí năng lượng. Giang Trừng véo mũi Kim Lăng dạy dỗ, "Lần sau không được đưa ra yêu cầu vào những dịp như thế này nữa." Kim Lăng rất giỏi đọc sắc mặt của mọi người từ khi còn nhỏ. Cậu biết Giang Trừng chỉ tùy tiện nhắc đến, gật đầu mạnh, mắt mở to không chớp.
Lam Nguyện vừa từ bãi huấn luyện trở về, vẫn đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Lam Vong Cơ theo tầm mắt của cậu bé, chỉ thấy Giang Vãn Ngâm quay lưng về phía mình. "Lam Nguyện." Lam Vong Cơ gọi lại đứa trẻ đang suy nghĩ vẩn vơ. Lập tức, Lam Nguyên ngồi thẳng dậy, hai tay chống đầu gối, cúi đầu nhận lỗi, "Đệ tử không được phân tâm!"
Giang Vãn Ngâm quay người lại, hướng về sân huấn luyện, ngọn lửa màu tím trong tay cũng lộ ra. Lam Vong Cơ nhướng mày liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt rơi vào bờ vai vẫn gầy gò của Lam Nguyện.
Động một chút là khóc từ lâu đã là vết đen mà Lam Tư Truy muốn xóa bỏ trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng với những chiến công hiển hách của Kim Lăng mà cậu đã tiếp xúc từ khi còn nhỏ, và sự thẳng thắn của Lam Cảnh Nghi, Lam Tư Truy cho dù có trăm miệng cũng không thể giải thích được, huống chi là chuyện đó thực sự xảy ra. Lam Tư Truy cúi đầu nhận lỗi hồi lâu, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích. Cậu không thông minh bằng Kim Lăng, sắp sửa hít mũi với đôi mắt đẫm lệ.
Trong tầm mắt mơ hồ, một đám lửa xanh lao vút đến trước mặt cậu.
Thiếu niên mặc áo trắng có hoa văn mây cuộn không kịp lau nước mắt nơi khóe mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên. Lam Vong Cơ, người đã dạy cậu từ nhỏ, vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, nhưng lại dùng đầu ngón tay dỗ dành trẻ con.
Lam Nguyện không nhịn được cong khóe miệng, vừa cười vừa khóc.
【 Nếu Hàm Quang Quân muốn học trò này, sao không trực tiếp cho Giang mỗ một tiếng.】
【 Đa tạ.】
Ngụy Vô Tiện có vẻ rất hứng thú với chuyện của Giang Vãn Ngâm. Lần trước Giang Trừng chỉ kể đại khái cho anh, kết quả ngày hôm sau liền gọi điện tới. "Có thể kể chi tiết hơn được không?" Đây là nguyên văn của Ngụy Vô Tiện.
Giang Trừng vừa đi giày vừa cầm điện thoại, không tiếc lời oán trách anh, "Anh chỉ muốn biết tình yêu mười năm dài đằng đẵng của mình thôi." Ngụy Vô Tiện cười lớn ở đầu dây bên kia, "Đúng vậy, sức quyến rũ mạnh mẽ của anh không thể làm gì được."
Câu chuyện này gần bằng một nửa tuổi của cơ thể này. Giang Trừng không nhớ rõ, hoặc có lẽ là khi hắn và Kim Lăng nhấn mạnh không được truy tìm dấu vết của hai người kia, mọi thứ trở nên mơ hồ. Giống như Giang Trừng cứ trượt màn hình khi bản thân buồn chán một ngày nào đó, phóng to một bức ảnh để nhận dạng các chi tiết bên trong, chỉ để lại những điểm ảnh lẫn lộn và bốc hơi trong bức ảnh.
Chỉ là anh quá quan tâm và muốn có được câu trả lời quá nhiều.
"Mặc dù tôi không muốn nói..." Ngụy Vô Tiện đau khổ vì câu nói này, "Ngụy Vô Tiện thực sự là một tên khốn nạn... Sao cậu lại trừng mắt nhìn tôi, tôi không thể tự mắng mình sao..."
"Trong lòng tôi không chứa được nhiều chính nghĩa như vậy."
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Trừng, như thể anh đang nhìn xuyên qua cậu để thấy một tâm hồn khác sâu bên trong.
"Tôi chỉ có A Trừng."
Họ gặp nhau trong một quán cà phê. Ngụy Vô Tiện gọi một ly frappuccino và Giang Trừng gọi một ly trà chanh. Ngồi dưới mái hiên bên ngoài quán, họ miêu tả một cách sống động cảm giác buồn chán của tuổi già.
Giang Trừng che miệng và giả vờ ngạc nhiên, "Anh đối với tôi là...?" Ngụy Vô Tiện đưa tay vỗ đầu cậu, cười và mắng, "Cậu đọc được cái gì ở trên mạng vậy?"
Giang Trừng trở nên nghiêm túc, "Khá thú vị."
Ngụy Vô Tiện gật đầu và bình luận. "Thời gian tận hưởng."
"Không xa đâu."
Mặc dù không có gì xảy ra với Giang Trừng ngoại trừ một khoảng thời gian buồn ngủ, Giang Trừng vẫn rất ý thức được điều này. Hắn đã nghĩ về cách nói với Ngụy Vô Tiện, nhưng vì sợ bị hỏi những câu hỏi như "Chính xác là khi nào?", mà bản thân không thể trả lời, hắn đã từ bỏ nhiều lần.
Ngụy Vô Tiện không thở phào nhẹ nhõm như Giang Trừng mong đợi, mà đặt đồ uống trên tay xuống, với vẻ mặt nghiêm túc, "Quay lại dòng thời gian của cậu?"
Một câu hỏi về vấn đề không hề nghĩ tới.
"Không phải thì sao?" Giang Trừng trả lời như một lẽ thường tình, nhấp một ngụm trà chanh, rồi nói, "Sao vậy? Không nỡ rời xa tôi sao?"
"Không." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, "Chỉ hy vọng có một số thay đổi."
Giang Trừng nhướn mày và không bình luận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com