Chương 2: Ta kết lữ với địch thủ (2)
Chương 2: Ta kết lữ với địch thủ (2)
Ánh mắt ta có lẽ quá lộ liễu, Giang Vãn Ngâm có ngoái lại nhìn ta vài lần nhưng cũng không nói gì, mà ta sẽ là loại người bị bắt quả tang còn tiếp tục nhìn sao.
Thực tế chứng minh rằng ta đúng là loại người như vậy.
Trong đầu ta càng có thêm nhiều suy nghĩ lớn mật. Rằng nếu khi ta làm bị thương lớp da mềm mỏng trên gáy để cho máu y chảy xuống, thì y sẽ khóc chứ?
Ta không nhịn được dời mắt từ gáy sang khuôn mặt của y, khuôn mặt này của Giang Vãn Ngâm đứng thứ năm trên bảng thế gia công tử, đương nhiên là đẹp. Môi hồng, mắt hạnh, mày liễu, âm nhu tựa nữ nhân, cương nghị lại khảm vào xương. Chỉ là xương của hắn có khi cũng mềm, điều này ở trên giường hắn đã thể nghiệm qua... một cách bị động.
Bình thường ta nhìn y đều thấy dễ ghét, cả khuôn mặt sắc xảo này của y ta đều chê nó quá nữ tính, bây giờ nhìn lại...
... hình như vẫn hơi đáng ghét.
Ta biết bản thân hiện tại rất mâu thuẫn, nhưng đầu óc luôn không nhịn được mà nghĩ về y, mắt sẽ không tự chủ mà đặt lên y, những hành động, suy nghĩ đó dường như lại rất tự nhiên, như ta vẫn luôn như vậy.
Đang mải suy nghĩ, Giang Vãn Ngâm đi trước ta bỗng ngẩng đầu lên, ta theo tầm mắt y nhìn thấy một gian thư quán nho nhỏ, mờ mờ nằm sau tán lá rừng và sương mỏng.
Ta nói gian thư này nho nhỏ một phần là vì lúc đấy ta chỉ quan sát từ xa, một phần là vì nó nhỏ thật.
---
Quá nửa nhà gỗ đều là kệ sách kín mít, khoảng trống còn lại thì kê bàn nhỏ cho học sinh, huynh trưởng đứng giảng cho nên ở đây không có phần ghế của lão sư. Sân bên kia là phòng ở của huynh ấy.
Căn phòng nhỏ hẹp nên chỉ kê đủ một chiếc giường cùng tủ quần áo, bàn ăn phải đặt ở hiên ngoài, lúc này huynh trưởng đang ngồi đấy uống trà.
"A Trạm, Vãn Ngâm!" Huynh trưởng trông giống hệt với kiếp trước ngoại trừ mái tóc, y phục màu xanh lơ cùng dây buộc trán màu trắng không có hoa văn.
"Huyn..."
"Huynh trưởng!" Câu này không phải ta gọi.
Ta nhìn sang Giang Vãn Ngâm, ta vừa nãy có hơi xúc động, lời khó khăn mà ra khỏi miệng thành ra lại để bị đối phương cướp nói mất.
Buồn bực.
"..."
---
Giang Vãn Ngâm bày đồ ăn ra bàn, đều là đồ thanh đạm nhưng không đến mức nhạt nhẽo, vô vị. Người Lam gia khi ăn không thích nói chuyện, Giang Vãn Ngâm có vẻ cũng quen, bữa sáng này ba người yên lặng ăn cùng nhau.
Giang Vãn Ngâm khá kén ăn, huynh đệ hai người lại không ăn nhiều, cuối bữa đồ ăn chỉ bớt đi một ít.
Trời giờ vừa lúc sáng tỏ, lục tục có vài ba hài đồng lên núi, bọn nhỏ cách sân nhìn thấy chúng ta thì rất vui vẻ, chạy tới hết bên này.
"Lam phu tử, Lam thúc, Giang thúc... Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng!"
"Oa-" Mấy cái đầu nhỏ xúm lại với nhau, mang lại cảm giác náo nhiệt cùng ấm áp.
Giang Vãn Ngâm chia đồ ăn cho chúng, bảo chúng ăn xong phải rửa sạch chén đĩa. Đầu nhỏ gật lia lịa, còn vỗ ngực đảm bảo rằng chén đĩa được trả lại sẽ sạch sành sanh.
Sau khi mấy đứa nhỏ rời đi, y trông như rất vừa lòng, vừa nhấp một ngụm trà vừa nói: "Ăn xong không cần rửa bát, thật thoải mái!"
Ta nghe xong có khẽ nhíu mày, trong lòng lại hơi buồn cười. Bảo sao người này tối qua lại gói nhiều sủi cảo như vậy, ta hỏi còn tức giận bảo ta nhanh đi ngủ.
Bất đắc dĩ trong lòng, ta đảm bảo khóe miệng mình không hề nhấc lên một tí nào, nhưng y có vẻ cũng tự thấy mình giấu đầu lòi đuôi, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ lên vì thẹn.
Một lát sau, hai người Giang Vãn Ngâm cùng huynh trưởng bắt đầu vừa uống trà vừa đàm luận, hoàn toàn coi nhau như bằng hữu mà đối đãi, không giống như mối quan hệ anh chồng và em... dâu - ta đã hỏi Giang Vãn Ngâm, là y gả cho ta.
Lại nói ở kiếp trước, rất lâu khi mà Giang Vãn Ngâm còn sống, ta đã không nghĩ họ có quan hệ tốt.
Chuyện ở Quan Âm Miếu qua một năm, huynh trưởng cũng bế quan được từng đấy năm, Giang Vãn Ngâm đã tới cửa châm chọc, giễu cợt một phen, Kim Quang Dao cũng bị y lấy ra nói.
Tuy Ngụy Anh nói rằng Kim Quang Dao là lớp vảy ngược của huynh trưởng, ta lại thấy nó giống lớp vảy mềm hơn khi có thể dễ dàng chạm vào và làm tổn thương.
Nhưng ngày hôm đó ta và Ngụy Anh còn du đãng bên ngoài, huynh trưởng khi ấy phản ứng thế nào thì ta cũng không biết. Chỉ biết khi ta trở về thì chỗ bế quan của huynh trưởng đã chuyển ra sau núi.
Huynh ấy bế quan một lần hết năm năm mới ra khỏi núi, tu vi cao lên không ít, một đầu tóc đều bạc trắng, cũng có vẻ tiên khí hơn.
Không cần hỏi cũng biết thúc phụ xúc động như thế nào, ông còn tưởng mình nằm mơ, râu bị giựt tới mức khó coi, sáng hôm sau liền cạo sạch. Lúc này thúc phụ cằm mép nhẵn nhụi đứng cạnh huynh trưởng tóc bạc trắng thế mà có phần trẻ hơn.
Huynh trưởng quay lại đúng cương vị, lập tức bị sự vụ cùng quà lễ ùn ùn kéo tới che lấp, một tháng không dứt ra khỏi thư phòng được.
Nhớ khi huynh ấy mãi mới nhìn thấy quà lễ của Liên Hoa Ổ, ngạc nhiên một chút rồi cười nói: "Ta phải sắp xếp thời gian tới bái phỏng Giang tông chủ mới được, còn tưởng y sẽ trực tiếp tới mắng ta chứ." Ta im lặng thật lâu mới nói cho huynh trưởng.
Rằng Giang tông chủ đương vị không còn là y nữa.
Rằng cỏ trên mộ y qua một lần cắt giờ đã mọc dài.
Rằng y tuy gián tiếp nhưng vẫn mắng huynh ấy.
Rồi ta đưa cho huynh trưởng bức thư tay dài sáu trang mà Giang Vãn Ngâm trước lúc lâm chung đã viết. Mặt huynh ấy khi nhận trắng bệch.
Lá thư này cũng không do y gửi tới Vân Thâm mà là đệ tử thủ tịch của y - Giang thị tông chủ đương nhiệm Giang Thừa Phong. Lúc đưa cho ta hắn còn giữ nó lại một lúc, hắn nói sư tôn hắn có lời chuyển tới ta, nguyên văn: "Nói với tên tiểu tử đấy, ta cũng không cấm hắn đọc trước đâu."
Khuôn mặt Giang Thừa Phong là một mảnh bình yên, phẳng lặng, nhưng lời hắn nói ra lại khiến ta rất phức tạp, tuy mặt không biểu lộ ra được.
Thứ nhất, mặt sau thiếp ghi rõ "Lam Hi Thần", sao y cho rằng ta sẽ muốn đọc thư của người khác?
Thứ hai, Giang Vãn Ngâm chỉ nói "tên tiểu tử", sao Giang Thừa Phong lại tin rằng đó là ta?
Buồn bực.
Tuy rằng phải trải qua một khoảng thời gian kha khá, nhưng ta phải chấp nhận rằng Giang Vãn Ngâm đoán đúng, vì ta không nhịn được mà đã lấy thư ra đọc.
Sau khi đọc thư ta lại phải chấp nhận Giang Thừa Phong đoán đúng, vì tên tiểu tử bị mắng vỡ đầu ở trang trước đúng là ta.
---
TBN
03032023
bachtamchimo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com