Chương 4: Ta kết lữ với địch thủ (4)
Chương 4: Ta kết lữ với địch thủ (4)
Thu qua đông đến, vùng núi Thanh Hà vốn cận hàn, khí hậu một năm quá nửa là gió lạnh. Đến khi ở đây mưa tuyết rơi, thì trung nguyên mới chỉ qua tiết Lập Đông.
Giang Trừng nai nịt cho ta thật gọn gàng, tránh gió nhất có thể dù ta đã nói điều đấy không cần thiết. Y đem những chiếc bánh nóng hổi nhét vào ngực áo ta, rồi lại xoay đi xoay lại xem thiếu thứ gì, như một người vợ lo cho chồng đi đánh giặc.
Mà ta đâu có đi đánh giặc.
Ta đi chợ.
Mùa đông kéo đến là lúc thú rừng cũng kéo nhau vào hang, chờ đến khi tuyết tan mới ra ngoài để tiếp tục sinh sôi nảy nở. Chờ đến mùa xuân thì lương thực dự trữ của chúng ta sẽ không đủ, mà mưa tuyết nơi đây là thứ không đùa được.
Thế nên ta được Giang Trừng cho phép xuống trấn để đổi thịt và mua một số nhu yếu phẩm cần thiết, trong khi y lên rừng nhân lúc thú vẫn còn.
Y vẫn có vẻ không yên tâm về ta lắm, nên y nhét cho ta một đứa con nít.
?
A Điềm là học sinh lớn tuổi nhất của huynh trưởng, năm nay mới mười bốn, là hàng xóm của bọn ta. Nói là hàng xóm vậy thôi, chứ nhà thằng bé cách đây hai con suối nhỏ, cả ngọn núi này chỉ có năm hộ gia đình.
Bảo sao chúng ta sống giữa tâm địch mười năm mà không bị phát hiện.
A Điềm khá nghịch ngợm, nhưng vẫn nghe lời, trên đường đi có táy máy tay chân thì vẫn nghe lời Giang Vãn Ngâm là không được cách ta quá mười bước.
Thằng bé hết bắt bướm đến nhặt sỏi, giờ có vẻ chán rồi, bắt đầu hỏi vu vơ, "Lam thúc, Lam thúc, thúc có nhớ cháu không?"
"Không."
"Thế à? Hồi nhỏ thúc có thay tã cho cháu đấy!"
"Mười năm trước cậu đã bốn tuổi rồi."
"Hơ, vậy à? Mà thúc có thay thật thì cháu cũng chả nhớ." Nói chuyện một hai câu chẳng khiến A Điềm bớt chán hơn, thằng bé lẽo đẽo đi theo sau, ngẩng đầu nhìn trời.
"Hai người nhà thúc là tiên nhân à?" Thằng bé bỗng dưng hỏi, khỏi phải nói ta giật mình thế nào, nhưng mặt vẫn chẳng thay đổi gì.
Nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ta, A Điềm nghi ngờ, "Ủa không phải hả? Nhưng nhớ là thế mà?"
"Nhớ cái gì?"
"Thì hai người là vợ chồng đúng không? Giang thúc nói cháu lúc nhỏ xíu."
Ta không biết điều đó có vấn đề gì, nên im lặng chờ A Điềm tự nói.
"Chắc thúc không biết, nhưng đàn ông bình thường không được lấy nhau đâu, cả phụ nữ nữa, chỉ có tiên nhân mới thế thôi."
"Cậu có nói chuyện này với ai khác không?"
"Bà cháu biết nhưng bảo cháu giữ bí mật, thế là cháu không nói với ai từ lúc đấy, rồi quên béng đi mất."
Mãi mới xuống hết đường núi, sau đó ta và A Điềm đi nhờ xe bò, vừa vào trưa là tới chợ.
Đây là phiên chợ cuối cùng trong năm, nên tuy chỉ là trấn nhỏ nhưng dòng người vẫn nô nức qua lại. Mọi thứ trông vừa náo nhiệt vừa yên bình.
Cho tới khi đám đông tự chừa một khoảng xung quanh, rồi một bông hoa được ném lên người ta. Chà, quen thuộc tới kỳ quặc, ta chẳng muốn quen với điều này tí nào.
"Chết dở!" A Điềm hình như nhớ ra gì đó, khuôn mặt hồn nhiên chuyển sang nghiêm túc, nó quay sang nhìn ta, "Cháu quên mất là năm nào các cô các bà dưới trấn cũng tụ lại để chờ thúc hoặc Giang thúc đi chợ."
Sau đó thì bọn ta vẫn kịp chạy đi trước khi cơn mưa hoa ập đến.
---
Cha A Điềm cũng là thợ săn, ngoài nhiệm vụ hộ tống ta thì nó cũng phải đi đổi thịt lấy ít đồ, nên ta tới tiệm thuốc chờ nó.
Thầy lang nhìn thấy ta đi vào tiệm, còn ngoái cổ lên xem sau lưng ta, không thấy ai ông ta mới ngạc nhiên lắm mà hỏi: "Giang đại hiệp đâu?"
Giang đại hiệp... Giang Trừng à?
"Đi săn."
Nghe thế, vẻ ngạc nhiên trên mặt ông ta vẫn chưa bớt đi chút nào, quay vào nhà, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó. Đến khi quay ra, ông đã cầm trên tay một túi thuốc cắt sẵn.
Thầy lang ở đây là một trong số ít người biết về thân phận của chúng ta, ông cũng là người kê thuốc, điều trị cho bệnh tình của ta suốt mười năm qua.
Thấy ta cầm thuốc trả tiền xong vẫn đứng đấy, Mạnh lang mới ồ lên như vỡ lẽ gì.
"Ngài phải chờ người tới đón nữa đúng không?"
"Đi cùng."
"Hả?"
"Không phải tới đón."
"À đúng vậy, đúng vậy! Ta biết ngay mà, sao Giang đại hiệp lại cho ngài đi một mình được." Rồi ông mới bắt đầu huyên thuyên đủ chuyện.
Trong mớ lời lộn xộn ấy, ta bắt được những gì mình muốn nghe.
Có vẻ như trong Xạ nhật chi chính, ta đã gặp chút rắc rối liên quan tới Ôn gia, bị bọn chúng hành hạ suốt thời gian dài. Một thứ thuốc ảo giác đã khiến thức hải ta bị thương, lâm vào tình trạng mê man thống khổ suốt thời gian đấy.
Sau đó ta phải dùng mười năm tu vi mới đổi lại được sự tỉnh táo, nhưng cũng chẳng dứt được hoàn toàn. Khi tỉnh dậy ta có thể là bất kì ai, một thư sinh nghèo không biết tu tiên là gì, một tù nhân sống cả đời trong ngục tối của Ôn gia, thậm chí trong ký ức mà ta tự tạo ra, ta trở thành một kẻ tu ma khát máu.
"Kẻ thất phu này còn nhớ, khi ấy Giang đại hiệp đưa ngài tới đây, trên mặt y toàn là vết thương." Mạnh lang vừa kể vừa lắc đầu ngán ngẩm, rồi ông ngắm kĩ ta, "Kí ức lần này của ngài có vẻ ổn hơn nhiều, ít nhất thì không có vẻ cực đoan."
Ta muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn bứ lại. Nói gì bây giờ? Kí ức của ta không phải giả? Rằng ta không phải Lam Trạm này? Vô ích thôi, ta đau lòng nghĩ. Những lời như thế hẳn "Lam Trạm" đã nói nhiều, ngay cả ta cũng chẳng tin vào bản thân được.
Mạnh lang nhìn thấy được tâm tư rối rắm của ta, nhưng ông ấy chỉ cười đầy ý vị.
Tiết trời lại nổi gió lạnh, lòng ta lại rối bùi nhùi.
Ta và A Điềm về tới đường núi quen thuộc đã là lỡ chiều. Chỉ cách nhà A Điềm một đoạn, thì bỗng thấy một bóng người cưỡi ngựa đội tuyết mỏng phi đến.
A Điềm vừa hô lên: "Giang thúc!" Vừa chạy về phía cổng nhà. Giang Trừng xuống ngựa, một tay nắm dây yên tay kia xoa đầu cậu nhóc, khi ngẩng đầu lên nhìn ta, y nở một nụ cười.
Nụ cười kia ấm áp vô cùng, dường như làm tan chảy được cả tuyết, vướng bận trong lòng ta bỗng chốc tan thành một vũng nước xuân.
Ấm áp vô cùng.
"Gió thôn Hà rụng bay lả tả
Tuyết thôn Hà nặng trĩu những cành phong
Long dong yên ngựa buổi chiều tà
Người cùng ta giá sương hồi phủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com