Chương 67 End
Hôn lễ được tổ chức vào mùa hè.
Khi đó Trân Châu vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Lưu Tú Hoa và A Việt cũng đã trở về, mấy năm nay họ định cư ở phương bắc, gần như không về nhà, nhưng thỉnh thoảng sẽ gửi đồ về.
Lưu Tú Hoa mở cửa hàng ở phương bắc, bà rất thích cuộc sống ở đó, mấy năm gần đây dự định ở lại
phương bắc luôn.
Lần nữa gặp mặt, quan hệ giữa Lưu Tú Hoa và A Việt đã hòa hoãn hơn nhiều, hai người thường xuyên cúi đầu nói chuyện với nhau.
A Việt bận trước bận sau vì Lưu Tú Hoa, lo lắng bà chủ trì hôn lễ sẽ đói, giúp bà kê ghế, làm tròn nghĩa vụ của một người chồng.
Đêm sau hôn lễ kết thúc, Trân Châu nhìn thấy Lưu Tú Hoa dựa vào lòng A Việt, khẽ nói điều gì đó, A Việt thì dịu dàng vuốt ve lưng Lưu Tú Hoa, lắng nghe rất nghiêm túc.
Khuôn mặt hai người kề sát nhau.
Trân Châu đột nhiên nhận ra, tình cảm của họ thật ra rất tốt.
Vào đêm tân hôn, căn phòng náo nhiệt ban sáng chỉ còn lại hai người họ.
Trần Tri hôm nay rất vui vẻ, ai mời cũng không từ chối, nếu không phải A Việt giúp anh đổi rượu thành nước, anh đã sớm say khướt.
Trân Châu đẩy đẩy bờ vai nặng trịch của người đàn ông: "Anh đi tắm trước đi."
Trần Tri khép hờ mắt, ôm chặt cô không chịu buông tay: "Anh muốn em tắm cùng anh, anh say rồi."
Tửu lượng của anh rất tốt, chút rượu này căn bản sẽ không say, Trân Châu không tin: "Đừng giả vờ, tự anh đi đi."
Trần Tri không chịu buông tha mà quấn lấy cô: "Anh đi không nổi, chân anh đau."
"..." Trân Châu quả thực cạn lời.
Trần Tri vùi đầu vào cổ cô, hít hà hương thơm của nàng: "Bà xã, em thơm quá."
Trân Châu ghét bỏ nhíu mày, đẩy anh ra một chút: "Không đi nữa, em ngủ."
Hôm nay bốn giờ đã dậy trang điểm, cô đã buồn ngủ đến sụp mí mắt.
Trần Tri thấy vậy, lập tức buông lỏng cô ra: "Anh đi ngay đây, đợi anh nhé."
Tốc độ chạy vội này, đâu có dáng vẻ say rượu?
Trân Châu bất đắc dĩ lắc đầu.
Chờ cô tắm xong ra, Trần Tri đã nằm trên giường, ngực trần nửa thân, mơ hồ còn có thể thấy hình dáng cơ bụng.
Anh một tay bế Trân Châu đặt lên giường, nhẹ nhàng xoa nắn hạt châu một hồi, liền đi thẳng vào vấn đề.
Trân Châu kẹp chân vào eo anh, bị đâm cho rên rỉ.
"Trân Châu, bà xã, em kẹp anh thật thoải mái." Trần Tri nằm trên người cô, thâm tình chân thành nhìn cô.
"Anh, anh đừng nói chuyện, im miệng!" Trân Châu tức giận nói: "Anh không được nói chuyện!"
Trần Tri cười như mèo ăn vụng: "Được được được, anh không nói, anh ra sức làm, làm bà xã thoải mái."
Trân Châu bực mình, dứt khoát đẩy đầu anh ra.
Gần đến cao trào, động tác của Trần Tri càng thêm mạnh mẽ, cuối cùng, anh khẽ gầm một tiếng, cách bao cao su phóng thích vào cơ thể Trân Châu, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Trân Châu rùng mình.
Lo lắng cô mệt, Trần Tri chỉ làm một lần.
Trần Tri cúi đầu hôn hôn cổ cô, giọng nói nghẹn ngào mà ái muội: "Bà xã, anh yêu em."
Anh hôn lên từng tấc da thịt của cô.
Trân Châu cả người bủn rủn, lười biếng nằm nép vào ngực anh, không muốn nhúc nhích.
"Bà xã..." Trần Tri khẽ mổ vào tai cô: "Em thật đẹp."
Sau đó, Trần Tri giúp cô lau người, hai người nằm trên giường. Ôm nhau ngủ.
Khi Trân Châu tỉnh lại, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng.
Cô mở đôi mắt mơ màng, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Trần Tri.
Trần Tri hôn lên trán cô: "Bà xã, buổi sáng tốt lành."
"Buổi sáng tốt lành." Trân Châu lười nhác ngáp một cái.
Lại bị Trần Tri đè xuống dưới thân: "Trước tiên làm vận động buổi sáng một chút ."
Và những ngày như vậy, tương lai sẽ lặp lại vô số lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com