Chương 27: Lưu luyến hay đoạn tuyệt
" Tình duyên vạn kiếp
Muôn nẻo bi sầu
Lần đầu gặp gỡ
Ngàn đời khắc ghi".
*****************************************
Bóng đêm sao cô tịch quá, tiểu Ngư đã đi rồi...trong một chiều gió tuyết đỏ rực...Dường như tôi nhìn thấy Bệ hạ. Không phải! Người đó lên tiếng với nỗi ân hận sâu sắc, giọng nói cũng chứa sự đau lòng:
" Cô nương! Ta thành thật xin lỗi vì đã đến trễ. Nếu không kết cục sẽ không thành ra như thế này".
Tôi hững hờ đáp lại:
" Ngài là ai?"
" Ta là An Sinh Vương Trần Liễu! Đa tạ cô nương năm xưa đã giúp đỡ cho ta được gặp Oanh nhi lần cuối. Lần này là Bệ hạ đã nhận được tin cấp báo từ phương Bắc mới nhờ ta giúp đỡ nhưng ta... »
" Ngài không cần phải tự trách như thế ! Vì sao ngài đồng ý giúp Bệ hạ ? Chẳng phải... ".
An Sinh Vương bình thản nói tiếp :
" Chuyện của nhiều năm trước ta đã buông xuống rồi ! Ta và Bệ hạ vừa là quân thần vừa là huynh đệ thế thì sao ta lại có thể bỏ mặc người được chứ. Cô nương cô hôn mê đã hai ngày rồi, bây giờ tỉnh lại chúng ta nhanh chóng hồi cung, cũng là để cho quận chúa sớm yên nghỉ ".
Hồi cung ? Có gì nữa chứ...tiểu Ngư không còn...chính quyết định ấy đã gây ra kết cục này...Tại sao mình phải quay về...
" Ngài hồi cung đi. Ta không quay về đâu. Ta còn vài chuyện cần phải làm ".
Nói xong, tôi ngồi dậy đi tìm Trương Cổ, An Sinh Vương cũng không cản. Trương Cổ đang đứng trước quan tài của tiểu Ngư, tôi không nhìn rõ tâm tình của cậu ấy nhưng dáng vẻ rất bi thương. Tôi đến kế bên Trương Cổ :
" Trương Cổ ! Giúp ta đưa tiểu Ngư trở về cố hương, có được không ? ".
Trương Cổ không nói gì chỉ gật đầu đồng ý. An Sinh Vương rời khỏi, tôi và Trương Cổ cùng đưa tiểu Ngư về lại nhà. Một đời tiểu Ngư trải qua quá nhiều đau đớn, lần lượt rời xa những người mình yêu nhất, tôi quyết định đưa em ấy về lại quê nhà nơi có mộ phần của cha mẹ em ấy, để cả nhà họ được đoàn tụ bên nhau.
Nơi ấy là một ngọn đồi lộng gió, cây cỏ xanh thanh bình, có thể tự do tự tại không ràng buộc với đời. Tiểu Ngư có thể tự do không cần phải vì ai mà trói buộc bản thân mình nữa...Sau khi an táng cho tiểu Ngư xong, đột nhiên Trương Cổ nói với tôi :
" Cô nương ! Trước đây ta từng nói với người ta từng yêu một người nhưng chẳng thể nói ra. Hôm nay trước mộ phần của người ấy ta mới dám nói ra nhưng đã muộn mất rồi ! Lời thề ta tự hứa với lòng sẽ bảo vệ nàng ấy an yên cả đời cũng theo gió cuốn đi...Năm xưa ta gia nhập quân ngũ, lập nhiều chiến công cũng chính là vì được gần nàng ấy hơn, chỉ cần nhìn thấy nàng ấy bình an vui vẻ ta cũng mãn nguyện. Nhưng mãi mãi về sau, ta sẽ không còn được nhìn thấy nàng ấy nữa... ".
Lòng tôi chợt đau thắt, nước mắt bất chợt rơi...Hóa ra...người mà Trương Cổ yêu thương chính là tiểu Ngư. Hèn gì lúc đó Trương Cổ nói quê nhà chính là ngôi làng gần núi Yên Tử...sao tôi lại không nhận ra chứ !... Lại là một đoạn nhân duyên nuối tiếc...Bệ hạ vì thân bất do kỷ mà từ bỏ Thiên Hinh, Thuận Thiên cũng vì Hoàng lệnh mà rời khỏi An Sinh Vương, tiểu Ngư vì bảo vệ bình an cho Trần Hoảng mà hòa thân cho nhà Tống nhưng cuối cùng lại ra đi. Nay Trương Cổ lại vì tiểu Ngư mà chỉ ngắm nhìn người mình yêu một cách thầm lặng, mãi mãi chôn giấu tình yêu của mình...Đến khi nào nhân sinh mới hết vô thường, đến khi nào nhân duyên mới thôi lầm lỡ......
" Vậy thì... hãy vì tiểu Ngư mà sống tiếp, sống thật tốt để nơi trời cao kia tiểu Ngư có nhìn thấy cũng sẽ không đau lòng. Tiểu Ngư đau đớn đủ rồi ! ".
Tôi dường như nhìn thấy hai dòng nước mắt lăn dài trên gương mặt kiên trung...bỏ lỡ vĩnh viễn là bỏ lỡ...chẳng thể vãn hồi... Đi một lúc tôi mới nhận ra mình đã đi đến trước cổng chùa Phù Vân. Tôi cứ như thế bước vào, bước vào chính điện để cầu cho tiểu Ngư được thanh thản nơi hoàng tuyền tối tăm ấy. Từng tiếng chuông chùa, cảnh vật vẫn quen thuộc như thuở nào...nhưng hai con người ngây ngô ngày ấy vốn đã không còn...bước thẫn thờ đến hồ sen tôi vô tình nhìn thấy một sư thầy tóc đã bạc đang ngồi thiền bên hồ, tôi cúi đầu hành lễ.
Lúc định xoay bước rời đi, vị sư thầy ấy lên tiếng, tôi mơ hồ nhận ra giọng nói ấy :
" Thí chủ ! Vạn sự trong nhân gian đã được thiên mệnh an bài. Đời người khổ mệnh, thế sự vô thường thí chủ đừng hoài tự trách".
" Thiền sư Đạo Viên!". Tôi kinh ngạc thốt lên.
Tôi hỏi người:
" Sư phụ! Vì để bảo vệ một người con lại vô tình đẩy một người khác vào khổ nạn, có phải con không nên vì người đó... con nên buông bỏ chấp niệm với người đó rồi phải không? Xin người hãy nói cho con biết!".
Người bình thản như có như không đáp:
" Thí chủ đi rồi sao còn trở lại làm loạn sự tĩnh mịch của thời gian...nghịch thiên đổi mệnh ắt đánh đổi số mệnh...bầu trời vần vũ cũng hóa thiên thanh".
Tôi đứng lặng người trong bóng chiều tà, mái tóc ánh lên màu nâu đỏ vẹn nguyên như buổi đầu gặp gỡ ấy, nếu thời gian quay lại tôi nhất định sẽ không gặp người, không để cho người biết tôi tồn tại...
Hai hôm sau, tôi cùng Trương Cổ quay lại Hoàng thành Thăng Long, nghe Thiên Hinh nói Thái tử đã đắm mình trong rượu mấy ngày qua, không sắc phong tân nương làm Thái tử phi mà chỉ xem như một tiểu thiếp bình thường, còn Bệ hạ...
" Thiên Hinh! Đừng nói với ta về người đó nữa, ta không muốn biết càng không quan tâm".
Tôi đến xem vị Thái tử ấy thế nào...Khi đến Đông cung những cung nhân đó khuyên tôi đừng nên vào, chỉ đứng ngoài cửa thôi mà đã nghe mùi rượu nồng nặc chẳng thể chịu nổi, tôi tức giận đẩy cửa vào. Tất thảy mọi thứ trong phòng đều bị quăng loạn ra hết còn vị Thái tử ấy thì ngồi ở một góc, thấy tôi bước vào loạng choạng đứng lên nắm lấy vai tôi hỏi tiểu Ngư đâu rồi, bộ dạng trông vô cùng đau đớn nhưng....
CHÁT!!!!!!
Một cái tát làm cho vị Thái tử gia ấy ngã xuống, cung nhân bên ngoài đều hốt hoảng khi thấy cảnh tượng ấy, chính tôi cũng không biết từ khi nào mình lại mạnh như thế! Tôi mắng:
" Trần Hoảng! Người ở đây diện ra bộ dạng này cho ai xem đây hả? Người làm vậy có ít gì chứ...Đau khổ sao? Dằn vặt sao? Vậy tại sao lúc tiểu Ngư rời đi... người cũng không một lời từ biệt...không dũng cảm nắm giữ tiểu Ngư một lần... Người có biết tiểu Ngư chấp nhận đi hòa thân vì điều gì không?....Vì một tên nhu nhược như người!...Tiểu Ngư vì muốn bảo vệ cho người mình yêu một đời an yên mà một mình hòa thân nước Tống...đến sinh mệnh của mình cũng không màng...."
Tôi cầm lấy chiếc trâm cài trong tay quăng xuống trước mặt Trần Hoảng:
" Giữa cơn mưa tuyết ấy...lúc sắp lìa đời tiểu Ngư còn bảo ta nhất định phải giao vật này cho người chuyển lời với người rằng nếu có kiếp sau tiểu Ngư vẫn sẽ yêu người...nhưng người bây giờ thì sao? Người muốn làm tiểu Ngư đến chết cũng không yên lòng sao? Tiểu Ngư khổ đủ rồi, người đừng làm cho tiểu Ngư nơi hoàng tuyền ấy phải rơi lệ nữa!".
Tôi vội vã rời khỏi Đông Cung, gió tuyết vẫn chưa thôi gào thét, cảm thấy như có giai điệu nào đó đang cất lên...vừa da diết, vừa bi ai...Là tiếng sáo trúc văng vẳng đâu đó, tôi cứ như người mất hồn cuốn theo thanh âm đó đi đến thành lầu phía Nam...Một dáng hình quen thuộc...mà tôi nhìn thấy sẽ chẳng thể nào ngăn nổi dòng lệ nóng tuôn rơi...tiếng sáo nặng trĩu thê lương...Càng yêu người bao nhiêu thì cảm giác tội lỗi với tiểu Ngư lại cao thêm...Vì bảo vệ người...tiểu Ngư đã không còn...ngay cả bản thân cũng mang nhiều thương tích...Có lẽ đoạn tuyệt là cách giải quyết tốt nhất chăng?.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com