Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp lại - 5

Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba451f4c

🐺x🐱

Trần Nghị nhẹ nhàng mở cửa. Phòng bệnh không tối như hắn nghĩ, ngược lại vì Eddie không kéo rèm ánh trăng cứ thế xuyên qua cửa sổ làm mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Cũng nhờ trăng sáng, cả người Eddie như phủ lên một tầng mềm mại và dễ thương vốn có.
Trần Nghị nhìn Eddie thấy lông mi cậu khe rung. Hắn biết Eddie chưa ngủ, cúi xuống hôn nhẹ vào đôi môi mềm kia. Khuôn mặt vốn đang trầm tĩnh liền co giật.
Hai người tỉnh táo nhưng không ai phá vỡ sự im lặng. Eddie tiếp tục giả vờ ngủ còn Trần Nghị leo lên nằm một bên giường, tay nắm lấy tay Eddie.
Nụ hôn đó khuấy động dòng hải lưu, băng tuyết nhiều lớp lập tức tan chảy. Một hạt giống điên cuồng phát triển, biến thành một cái cây lớn. Thiếu niên đứng dưới gốc cây nhìn lên bầu trời xa xăm, một tia sáng chói lóa chiếu vào mắt, cậu bé chợt tỉnh giấc.
Nếu là trước đây Eddie có thể tự làm tê liệt chính mình. Vào một ngày nào đó cậu sẽ ngừng yêu hắn, cả hai chỉ là anh em.
Nhưng vào khoảnh khắc này Eddie chỉ có thể thừa nhận.
"Tôi yêu anh say đắm. Máu thịt của chúng ta lớn lên cùng nhau. Dù cho có xa nhau bao lâu, trái tim tôi sẽ luôn đập vì anh."
Chỉ cần Trần Nghị đưa tay, cậu sẽ nguyện ý đi theo. Eddie ghét điều này, nó làm cậu đau đớn nhưng cậu không thể chống lại nó.
Cậu bắt đầu có một chút mong đợi trong lòng, dù Trần Nghị chỉ đưa cậu vào viện rồi lại đi gặp đại ca vào ban ngày.
Những ngày tiếp theo Eddie phải vật lộn qua lại giữa hy vọng và thất vọng. Chờ đợi là một vở kịch mỗi đêm phải diễn.
May mắn là sau năm ngày Eddie cũng được xuất viện nhờ sự nài nỉ của mình.
Ngày ra viện Trần Nghị là người làm thủ tục cho cậu.
Trên đường về nhà cả hai không nói chuyện. Tiểu Kiệt cũng ở trong xe và thấy không thoải mái bởi bầu không khí kì dị đó.
"Anh Eddie, hôm qua ông chủ đến Bắc Đường, nói là muốn gặp anh."
"Anh em trong ban đã báo lại anh không có ở đó, ông chủ nhắn muốn anh và Nghị ca ngày mốt về nhà lớn ăn cơm."
Eddie quay sang nhìn Trần Nghị, hắn vẫn lái xe với khuôn mặt lạnh lùng và không trả lời. Trần Nghị hoàn toàn không có ý định nói cho Eddie chuyện này. Hắn sẽ không đưa câu về nhà lớn, vốn là muốn sau khi nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi.
"Vậy sao, Trần Nghị không nói cho tôi."
"Đại ca chắc hẳn nhớ em. Nhưng vừa mới xuất viện còn mệt, khỏe rồi hẳn về nhà lớn ăn một bữa thật ngon."
Khó khăn lắm mới về được Bắc Đường, Tiểu Kiệt vừa xuống xe đã tìm cơ hội trốn đi.
Eddie về phòng, một mình nằm trên giường trằn trọc toàn thân cảm thấy khó chịu.
Vào phòng tắm vốc nước lạnh rửa mặt. Đã lâu rồi cậu nhìn bản thân mình trong gương một cách nghiêm túc.
Tóc đen dài, phần tóc mái được cắt gọn gàng trông khá ngoan ngoãn. Eddie khó chịu hất chúng lên. Nhìn khó chịu quá đi.
"Nhuộm tóc, đúng, mình phải nhuộm tóc."
Buổi chiều của ngày xuất viện, Eddie lái xe đến tiệm tóc cậu thường đến.
Sau một buổi, cuối cùng Eddie của ngày xưa cũng quay lại. Cậu đứng trước gương ngắm nhìn mái tóc mình.
"Chậc chậc, quá đẹp trai." thoải mái vươn vai duỗi người chuẩn bị đi về.
Vừa về đến nhà liền thấy Trần Nghị đang ngồi ở sảnh đợi cậu. Trong một thời gian dài không thấy Eddie, hắn liền lo lắng đi tìm xung quanh. Đây là di chứng của việc lần trước cậu rời đi mà không nói lời nào.
"Hey, đợi tôi sao."
"Nhìn màu tóc mới của tôi này, trông đẹp đúng không?"
Eddie ngồi lên ghế, một cái khác thì gác chân, vừa lắc chân vừa tự rót nước.
Trần Nghị muốn chạm vào tóc cậu nhưng cậu nghiêng đầu né tránh.
"Được rồi, chỉ nhìn thôi, đừng làm gì cả."
"Em đã đi đâu?
"Lần sau ra ngoài phải nói cho anh biết."
"Anh mù rồi, Trần Nghị!"
"Anh thực sự cho rằng tôi là con chó Bắc Đường nuôi."
"Hơn nữa, tôi đi đâu, anh không tra ra được sao."
Eddie khó chịu với sự kiểm soát của Trần Nghị, điều khủng khiếp hơn là hiện tại Trần Nghị kiểm soát cậu chặt chẽ hơn trước.

_tbc_

2023/10/26, 23:20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com