Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Gặp lại - 8+9

Chương 8

Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba4862c2

🐺x🐱

Không biết vì sao tối này đầu óc Eddie có chút hỗn loạn. Cậu không thể ngồi yên mãi nên kiếm cớ đi vệ sinh để ra ngoài để hít thở không khí trong lành.
Thấy Eddie ra ngoài làm Trần Nghị lo lắng. Hắn sợ cậu sẽ lại đau bụng nhưng vì lễ phép Trần Nghị không thể lập tức đi theo. Bàn ăn chỉ có bốn người, nếu cả hai hậu bối cùng rời đi thì không tốt. Trần Nghị nhìn điện thoại, nếu trong vòng 10 phút nữa Eddie không quay lại hắn sẽ đi tìm. Vào phút thứ 9 cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Trần Nghị nhìn từ trên xuống, xác nhận Eddie trông vẫn giống như lúc cậu đầu mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Sau khi Eddie trở lại Trần Đông Dương cũng cảm thấy đã đến lúc tiệc nên dừng.
"Được rồi, hôm nay thế thôi."
"Eddie, con vừa mới về, có gì không quen cứ hỏi Trần Nghị."
"Trần Nghị, con ở lại đây một lát. Ta có việc muốn nói."
Eddie vẫy tay đáp lại bằng giọng khàn khàn, "Tạm biệt"
Khi cậu mở cửa chuẩn bị rời đi thì bị Trần Nghị giữ lại.
"Chìa khóa xe ở trong túi, đợi anh trong xe. Anh sẽ ra ngay." Hắn vừa nói vừa khoác áo lên vai cậu.
"Ai muốn đợi anh?"
"Eddie! Ra xe và đợi anh." Trần Nghị lặp lại lần nữa và gằn giọng.
Hôm nay Eddie cảm thấy không vui một cách khó hiểu, giờ còn bị Trần Nghị quát nhưng vì không muốn cãi nhau ngay tại nhà lớn nên cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn lại.
"Được rồi, được rồi. Chỉ một chút, tôi chỉ chờ anh một lát thôi."
"Nếu anh không ra, tôi sẽ đi."
"Ừ, anh sẽ ra ngay sau khi xong." Trần Nghị đáp lại
"Ha, nhìn xem, lần nào tôi cũng là người đợi anh." Eddie lẩm bẩm. Nước mắt chực trào nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm ở khóe mắt không rơi. Cậu lấy chìa khóa trong túi, cởi áo khoác trên vai rồi đặt nó ở ghế  sau.
Trước đây chuyện bị Trần Nghị bỏ lại thường xuyên xảy ra, thường là đợi một tiếng, có khi cả một buổi. Dù khi đó hắn sẽ gọi điện nói cậu về trước nhưng lần nào cậu cũng sẽ đợi mãi như thế. Trần Nghị cho rằng nhà lớn và Bắc Đường không cách nhau quá xa, Eddie tự lái xe một mình về sẽ đỡ rắc rối hơn khi nói đàn em ở đây đưa về.
Eddie không lấy chiếc ô con ếch, cậu cứ thế đi dưới trời mưa, nhìn từ xa có chút đáng thương.
"15 phút, Trần Nghị, tôi chỉ cho anh 15 phút."
Eddie đặt chuông hẹn giờ, hạ kính xe xuống và nhìn ra ngoài.
Thời gian trôi theo tiếng mưa bên ngoài.
Một giọt, hai giọt, một giây, hai giây.

*-*

Chương 9

Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba5086ad

🐺x🐱

Trần Nghị thấy hối hận khi đã đưa Eddie về nhà lớn ăn tối, đáng lẽ hắn nên từ chối việc này ngay từ đầu.
"Bố, Eddie vừa mới xuất viện, con muốn đưa em ấy về trước rồi sẽ quay lại sau."
Chu Minh Lỗi nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng nhẹ nhàng gật đầu.
"Được rồi, cậu có thể đưa Eddie về trước."
"Bên ngoài đang mưa. Thôi. Hôm nay không cần, hôm khác đến đi."
"Cảm ơn bố. Con xin phép."
Trần Đông Dương nhìn Trần Nghị mở cửa rời đi, những suy đoán trong đầu ông bây giờ đã trở nên rất rõ ràng: "Hai đứa con trai của ta đã nảy sinh những cảm xúc lạ với nhau."
Eddie ngồi nhìn chằm chằm vào màn mưa đen bên ngoài. Trong kí ức của cậu, số lần ngồi đợi như này cứ tăng lên theo cấp số nhân kể từ khi cậu 14 tuổi. Thời gian chờ đợi cũng từ nửa giờ thành vài giờ. Chỉ là sau này Trần Nghị không nói cậu đi cùng hắn nữa, cậu cũng giả vờ không biết.
Xa xa có một bóng người mơ hồ lao vào màn mưa. Bóng dáng đó nhanh chóng đến gần, chẳng mấy mốc đã xuất hiện rõ trước mặt cậu.
Không biết vì sao khi thấy Trần Nghị một cảm giác bất an chạy vào tim Eddie.
"Mặc vào đi, hay muốn anh mặc cho em." Trần Nghị mở cửa sau lấy áo khoác để vào tay Eddie.
"Sao không ở lâu hơn với đại ca của anh?" Eddie trả lời, giọng có chút run nhẹ nhưng cơ thể bất động.
Thấy Eddie không nhúc nhích, Trần Nghị đột nhiên tức giận, hắn xoay người cậu khoác áo lên.
Chỉ khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối phương và thấy ánh sáng bất thường trong đó hắn mới hạ giọng "Anh xin lỗi, sau này sẽ không để em đợi lâu nữa."
Eddie mơ màng, nửa sau chặng đường cậu đã chìm vào giấc ngủ. Dù Trần Nghị có gọi gì, mí mắt của Eddie vẫn không mở, mặt cậu cũng đỏ bừng lên một cách bất thường. Eddie chìm vào một giấc mơ.
Đó cũng là một ngày mưa, Eddie nhỏ đứng ở cổng trường trung cơ sở, tay cầm một chiếc ô trong suốt chờ Trần Nghị. Từ khi Trần Nghị học cấp hai, mỗi ngày Eddie đều đợi hắn tan học ở cổng trường. Cậu đếm giờ, nhìn các anh chị lần lượt ra về nhưng mãi vẫn không thấy Trần Nghị.
"Trần Nghị, Trần Nghị, anh đang ở đâu? Mau ra đây." Eddie chạy đến lớp học của hắn, tiếng gọi vang vọng cả dãy hành lang.
Khi quay đầu lại, nhìn qua cửa số cậu thấy Trần Nghị, bên cạnh là lão đại.
"Trần Nghị, Trần Nghị, em ở đây, Trần Nghị." Giọng Eddie khàn đi, nhưng dù cậu có gọi như thế nào đi nữa, hắn vẫn không nhìn lại. Eddie đã đuổi theo họ nhưng khi ra ngoài cả hai đều biến mất.
Cậu tiếp tục tìm kiếm trong trường. Tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy, Eddie chỉ có thể lủi thủi đi bộ ra cổng trường.
"Eddie, em đã ở đâu?" là Trần Nghị, đang đứng ở cổng trường
"Em không thấy anh nên vào lớp tìm." cậu nhảy qua vũng nước mưa chạy đến chỗ hắn.
"Anh không có bảo em đợi anh, sau này đừng chạy lung tung. Được rồi, đi thôi."
"Trần Nghị, em khát."
Eddie nhận chai nước từ tay Trần Nghị, nước theo cổ họng chảy vào cơ thể, không hiểu sao hôm nay cậu cảm thấy nước thật ngọt.
Đèn xanh sáng lên trong màn mưa tối. Trần Nghị dưới chiếc ô nắm lấy tay Eddie dẫn qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Cả hai đi ngang qua một tiệm tạp hóa, Trần Nghị hỏi Eddie, "Em có muốn ăn đậu cay không?"
"Không. Trần Nghị, em muốn ăn kem." thế là cả hai cùng vào mua nhưng vì trời đã vào đông nên quán không bán kem.
"Về nhà nhanh đi. Vẫn còn một ít kem trong tủ lạnh."
Cả hai tăng tốc, đến đoạn đường ngập nước Trần Nghị đã cõng Eddie lên lưng.
Mặt Eddie chạm vào tóc Trần Nghị, ngực cậu áp vào lưng hắn, ấm áp thoải mái đến nhắm mắt lại.
Eddie ước được như vậy này mãi.

~~~

Tối hôm đó về Eddie bị sốt. Trần Nghị hối hận vì đã đưa cậu đến nhà lớn. Trần Nghị luôn sợ Eddie ốm. Hắn nhớ khi còn nhỏ Eddie bị sốt cao mấy ngày liền, suýt nữa đã chết.
Sau khi tiêm thuốc hạ sốt, hắn đặt tay lên trán cậu kiểm tra, vẫn còn rất nóng.
"Trần Nghị." trong giấc ngủ cậu mơ màng gọi tên hắn.
"Eddie, anh đây." Trần Nghị ôm cậu từ sau, nhẹ nhàng an ủi.
Cơn sốt của Eddie cuối cùng cũng dịu đi. Trần Nghị nhìn người trong lòng, không nhịn được hôn lên tóc cậu, thì thầm, "Eddie, anh rất nhớ em."

_tbc_

2023/10/31, 12:25

Cỏ: Tác giả có viết một chương trứng phục sinh. Đây là nhật kí aka góc nhìn của Tiểu Kiệt, link chương ở dưới
Trứng phụ sinh: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba4a250c

Mấy hôm nay đọc nhiều theory phân tích phim SE quá nhưng bằng niềm tin không lung lay của mình chắc chắn HE. HE, HE, HE. Điều quan trong nói ba lần.
Couple nào tôi đu cũng phải HE. Không ai có thể thay đổi được suy nghĩ này của tôi🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com