Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ánh sáng chạm bóng tối

Trần Dạ Hàn đứng giữa chợ thành Lạc Nguyên, Vong Linh Giới, nơi mùi khói phù phép, mùi máu khô, và hơi thở của những linh hồn thất thểu hòa lẫn vào nhau. Anh cúi đầu khắc những phù ấn rẻ tiền, tay run rẩy vì cơn đau lạ do "Hắc Tâm Ấn" gây ra. Người ta nói anh chỉ còn hơn một năm nữa để sống, nhưng anh không dám nghĩ tới cái chết – vì sống sót là tất cả những gì anh biết.

Mắt anh dừng lại khi một ánh sáng bất thường xuất hiện ở đầu chợ, làm những hồn ma quanh đó co rúm, sợ hãi rút lui. Cô gái bước xuống từ cỗ xe pha lê lấp lánh, ánh sáng quét qua khiến mặt đất như phát sáng. Trần Dạ Hàn cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Anh chưa từng thấy ai đẹp đến mức vừa xa lạ vừa đáng sợ như vậy.

Nguyệt Dao – tiểu thư duy nhất của tộc Đại Minh Khê – dừng lại, đôi mắt sắc lạnh quét qua đám linh hồn đang quỳ rạp, cuối cùng dừng ở Dạ Hàn. Anh đứng im, vừa sợ vừa tò mò. "Ngươi... là ai?" Cô hỏi, giọng lạnh như gió mùa đông. Anh muốn trả lời, nhưng miệng khô như cát, chỉ kịp run rẩy một tiếng.

Một cơn gió quét qua, cuốn theo bụi ánh sáng và linh hồn vương vãi. Dạ Hàn cảm nhận có điều gì đó thay đổi trong không gian – như thể hai thế giới khác biệt đang chạm nhau. Ánh mắt Nguyệt Dao vẫn nhìn anh, không một chút dao động, nhưng anh thấy một tia tò mò hiếm hoi trong đáy mắt cô.

Chợ Vong Linh Giới trở lại tĩnh lặng sau vài giây hỗn loạn. Anh thở dài, cảm giác cơ thể như bị nhấc ra khỏi mặt đất. Những năm tháng sống trong bóng tối, nghèo hèn, sợ hãi, tất cả đều không chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Nhưng trong tim anh, một thứ gì đó vừa thức tỉnh, khiến Hắc Tâm Ấn càng thêm đau nhói.

Nguyệt Dao quay lưng, bước đi uy nghi, để lại những ánh sáng loang lổ trên nền đá. Mọi linh hồn nhìn theo, sợ hãi nhưng cũng khát khao. Trần Dạ Hàn đứng đó, tay vẫn còn vết mực đen chưa khô, cảm giác vừa bất lực vừa bị hút vào một điều gì đó lớn lao mà anh không thể hiểu.

Về đến phòng trọ tối tăm, Dạ Hàn nhìn qua cửa sổ hẹp, ánh trăng rơi xuống vũng nước đen. Anh biết, số phận mình chỉ là bóng tối và nghèo hèn, nhưng hình bóng cô gái lấp lánh vẫn in sâu trong tâm trí. Anh không hiểu vì sao tim mình lại nhói đau, chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc gặp Nguyệt Dao, mọi thứ đã thay đổi.

Nguyệt Dao trở về dinh thự, nơi ánh sáng chan hòa nhưng lạnh lùng như băng. Cô đặt mắt lên bức phù ấn mà Dạ Hàn vừa khắc, cẩn thận quan sát từng đường nét. Sức mạnh của Hắc Tâm Ấn ám ảnh cô, không phải vì nó nguy hiểm, mà vì nó mang một sự tuyệt vọng mà cô chưa từng thấy ở bất cứ linh hồn nào.

"Ngươi... là ai?" – câu hỏi vang lên trong đầu cô, mặc dù môi cô không nhúc nhích. Trái tim cô, mặc dù luôn bị vây quanh bởi quyền lực và sắc đẹp, bỗng lạ lùng đau nhói. Quyền lực, của cải, mọi thứ mà tộc Đại Minh Khê nắm trong tay chưa từng khiến cô cảm thấy run rẩy như vậy.

Bên ngoài, gió vẫn quét qua, cuốn theo bụi ánh sáng và những hồn ma nhỏ. Hai thế giới – tối tăm và ánh sáng – vừa chạm nhau, như một lời cảnh báo rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ là tình cờ. Một mối liên kết đã hình thành, vô hình nhưng mạnh mẽ. Và cả hai, Dạ Hàn và Nguyệt Dao, đều chưa nhận ra rằng, họ đang bước vào một vòng xoáy mà không ai có thể thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com