Chương 10: Ánh sáng lấn át bóng tối
Sương mù phủ kín Vong Linh Giới, nhưng lần này, không còn là sự im lặng chết chóc. Một luồng ánh sáng từ dinh thự Minh Khê xuyên qua lớp sương, rọi xuống chợ, phản chiếu lên những linh hồn đang lang thang. Trần Dạ Hàn đứng giữa nơi vừa trải qua cơn bão bóng tối, tay siết chặt tấm phù ấn, tim đập dồn dập. Hắc Tâm Ấn nhói từng nhịp, đau đớn nhưng cũng thúc giục anh bước tiếp, biến sợ hãi thành sức mạnh.
Từ ban công dinh thự, Nguyệt Dao hạ ánh mắt xuống chợ. Tay cô phát sáng, ánh sáng loang ra như dải dây vô hình, len lỏi qua sương mù, chạm vào tấm phù trong tay Dạ Hàn. Trái tim cô nhói lên theo nhịp đập của anh, cảm nhận sự đồng điệu kỳ lạ giữa ánh sáng và bóng tối. Quyền lực, sắc đẹp, của cải – tất cả trở nên vô nghĩa trước khoảnh khắc kết nối này.
Bóng tối trào lên từ Vực Hư Không, mạnh mẽ và dữ dội hơn bao giờ hết. Những linh hồn quái dị lao tới, mắt đỏ rực, răng nanh lấp lánh, hủy diệt mọi thứ trên đường đi. Dạ Hàn nhảy lên, dùng tấm phù ấn tạo ra lớp khiên ma lực, xung quanh nổ ra những tia sáng đen loang lổ, chống đỡ từng đợt tấn công. Cơn đau nhói từ Hắc Tâm Ấn không còn làm anh gục ngã, mà trở thành sức mạnh thúc đẩy.
Nguyệt Dao hạ thấp tay, chiếu một tia sáng tinh khiết xuyên qua lớp sương, hòa vào tấm phù ấn. Ánh sáng va chạm với bóng tối, phát ra những tiếng rít kinh hoàng, sương mù cuộn lên dữ dội, tràn ra khắp chợ. Dạ Hàn cảm nhận năng lượng của cô len lỏi vào Hắc Tâm Ấn, giảm cơn đau nhói nhưng đồng thời làm tim anh rung lên theo nhịp tim cô.
Khoảnh khắc cân bằng mong manh xuất hiện, Dạ Hàn và Nguyệt Dao nhìn nhau. Không lời, không cử chỉ, chỉ là nhịp tim và ý chí hòa vào nhau. Ánh sáng và bóng tối không còn đối lập, mà đồng điệu, tạo ra một năng lượng vừa mạnh mẽ vừa tinh tế. Dạ Hàn bước lên, tay đưa tấm phù ấn ra trước, đẩy lùi từng linh hồn dữ tợn.
Cuối cùng, cơn bão bóng tối tan biến, chợ Vong Linh trở lại tĩnh lặng. Dạ Hàn thở hổn hển, tay vẫn ôm tấm phù, cảm giác cơ thể kiệt sức nhưng tâm trí bình an. Nguyệt Dao từ ban công hạ mắt xuống, đôi mắt sắc lạnh giờ ánh lên sự quan tâm và đau nhói, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy trái tim mình rung động vì một linh hồn khác.
Ánh trăng bạc phản chiếu lên mặt đất ẩm, chiếu hình ảnh hai linh hồn đứng giữa chợ – một tối tăm, một ánh sáng – cùng nhịp thở, bước đi vào chuỗi ngày đầy hiểm nguy, bi kịch, nhưng cũng rực rỡ hy vọng. Ánh sáng đã lấn át bóng tối, nhưng không xóa bỏ nó; và chính sự cân bằng ấy mở ra trang mới, nơi tình yêu, thử thách, và bi kịch đan xen khắc nghiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com