Chương 3: Bóng tối và Hắc Tâm Ấn
Trần Dạ Hàn bước vào căn phòng trọ chật hẹp, nơi bốn bức tường ẩm mốc như nuốt chửng ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hẹp. Vũng nước đen phản chiếu ánh trăng bạc, tạo nên những mảng sáng loang lổ trên sàn gỗ rêu mốc. Hắn thở dài, tay vẫn còn vết mực đen lem nhem từ việc khắc phù ấn tại chợ. Hắc Tâm Ấn nhói từng nhịp trong lòng bàn tay, đau nhói đến mức làm tim Dạ Hàn như co thắt, nhưng anh vẫn không ngồi xuống, mắt dán vào những đường nét vừa khắc.
Anh nhắm mắt, cảm nhận cơn đau lan tỏa qua từng mạch máu, nhưng bên trong nỗi tuyệt vọng ấy, một cảm giác mới lạ trỗi dậy: tò mò. Chỉ một ánh mắt lạnh lùng, một khoảnh khắc chạm nhau giữa anh và Nguyệt Dao đã đủ làm tim anh rung lên một nhịp lạ. Lần đầu tiên, Dạ Hàn cảm thấy rằng sự sống không chỉ là tồn tại đơn thuần, mà còn là thứ ánh sáng mong manh, dù xa xỉ, nhưng khiến anh khao khát.
Anh đứng lên, chập chờn giữa bóng tối, tay run rẩy mở hộp mực cũ. Dạ Hàn lấy ra một miếng giấy thô, khắc lại những đường nét vừa quan sát tại chợ, nhưng lần này là để... ghi lại cảm giác của anh. Phù ấn không còn chỉ là công cụ kiếm sống, mà trở thành tấm gương phản chiếu tâm hồn, nơi bóng tối và ánh sáng chạm nhau.
Cơn gió từ khe cửa thổi vào, cuốn theo mùi đất ẩm và hương khói phù phép. Dạ Hàn nhíu mày, cảm giác như có ai đó đang quan sát mình. Anh chợt nhớ lại ánh mắt Nguyệt Dao – sắc lạnh, nhưng chứa một tia tò mò không giấu được. Làm sao một người giàu sang, quyền lực, chưa từng phải đối mặt khổ cực lại dừng lại và nhìn anh như vậy? Câu hỏi ấy bùng lên trong đầu, đồng thời Hắc Tâm Ấn nhói dữ dội hơn, nhắc nhở rằng thời gian anh còn lại chẳng còn nhiều.
Anh chống tay vào bàn, nhìn ra vũng nước đen trên sàn, thấy bóng mình chập chờn, như đang dao động giữa sự sống và cái chết. Mỗi đường nét phù ấn, mỗi cử chỉ run rẩy của bàn tay, đều là lời nhắn nhủ với một thế giới xa lạ: Dạ Hàn tồn tại, không chỉ là bóng tối vô danh, mà còn là linh hồn khao khát ánh sáng dù nhỏ bé.
Ngoài trời, chợ Vong Linh vẫn náo loạn trong ký ức anh – tiếng rên rỉ của linh hồn, mùi máu khô, và ánh sáng chói lòa từ cỗ xe pha lê. Dạ Hàn thở dài, nhận ra rằng kể từ khoảnh khắc gặp Nguyệt Dao, mọi thứ trong đời anh đều thay đổi. Anh không còn chỉ là một thợ khắc phù rẻ tiền. Anh là kẻ bước vào ranh giới giữa tối và sáng, nơi mỗi nhịp tim đều là sự thử thách, mỗi cử chỉ đều mang một mối liên kết vô hình.
Anh ngồi xuống, tay run rẩy, nhắm mắt để cơn đau nhói của Hắc Tâm Ấn dịu đi, nhưng tâm trí vẫn ám ảnh bởi hình bóng Nguyệt Dao. Anh tự nhủ: "Có lẽ, số phận của mình không chỉ là bóng tối. Có điều gì đó đang chờ... giữa cõi chết và ánh sáng."
Và trong bóng tối, Dạ Hàn nhận ra một sự thật: mối liên kết vừa hình thành không thể đảo ngược. Nó mạnh mẽ đến mức không chỉ anh, mà cả Nguyệt Dao, đều chưa sẵn sàng đối mặt. Nhưng ánh sáng ấy, dù xa xỉ và lạnh lùng, đang dần xé nát bức tường vây quanh trái tim anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com