Chương 8: Bí ẩn của linh hồn lạ
Hoàng hôn buông xuống Vong Linh Giới, phủ lên những con đường sương mù một tấm màn bạc mờ ảo. Trần Dạ Hàn đứng giữa chợ, tay ôm tấm phù ấn vừa khắc xong, ánh mắt căng thẳng dõi theo những linh hồn lang thang đang lướt qua. Sự kiện ngày hôm qua vẫn còn in sâu trong tâm trí anh – linh hồn đen tối thử thách anh, buộc anh phải dùng hết sức mạnh và trí tuệ. Nhưng hôm nay, một linh hồn khác xuất hiện, bí ẩn và nguy hiểm hơn nhiều.
Linh hồn này không giống những hồn ma thường thấy. Nó cao lớn, quấn trong những dải bóng đen xoắn tít, khuôn mặt lấp ló như bị che khuất bởi lớp sương mù dày đặc. Đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa, ánh nhìn đầy tò mò lẫn thù hận, khiến mọi linh hồn xung quanh rùng mình lùi xa. Dạ Hàn cảm nhận tim mình đập mạnh, Hắc Tâm Ấn nhói dữ dội, như muốn nhắc anh rằng đây không chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường.
Anh thận trọng tiến lên, tay vẫn đặt trên tấm phù ấn. Mỗi bước chân đều như một phép thử, không chỉ về sức mạnh mà còn về lòng can đảm. Linh hồn lạ đứng im giữa chợ, bất động, nhưng không khí xung quanh như bị siết chặt, những âm thanh bị nuốt chửng, chỉ còn lại hơi thở nặng nề và tiếng tim đập dồn dập trong lòng Dạ Hàn.
Cùng lúc, trong dinh thự Đại Minh Khê, Nguyệt Dao cảm nhận mối rung động kỳ lạ. Đôi mắt cô mở to, trái tim nhói lên, một linh cảm báo trước rằng Dạ Hàn đang gặp nguy hiểm. Quyền lực, của cải, và sắc đẹp cô từng nắm trong tay giờ trở nên vô dụng trước linh hồn kỳ bí kia. Một cảm giác bất lực hiếm thấy xâm chiếm cô, pha lẫn với nỗi tò mò dữ dội: muốn biết Dạ Hàn sẽ đối diện ra sao, và liệu kết nối giữa hai người có thể vượt qua thử thách này hay không.
Dạ Hàn hít sâu, mồ hôi đổ ra trên trán. Anh khép tấm phù ấn trong tay, tập trung toàn bộ tinh thần vào Hắc Tâm Ấn. Năng lượng đen từ cơ thể anh hòa lẫn với phù ấn, tạo ra một làn sóng ma lực khiến linh hồn lạ rung chuyển, nhưng không dừng lại. Nó tiến lên, chậm rãi nhưng đầy uy lực, mắt đỏ rực nhắm thẳng vào Dạ Hàn, như muốn xuyên thấu linh hồn anh.
Anh lùi một bước, rồi hai bước, nhưng không bỏ tấm phù ấn xuống. Mỗi nhịp tim, mỗi cơn đau từ Hắc Tâm Ấn đều trở thành lời nhắc nhở: anh không thể sợ hãi, không thể rút lui. Và lần đầu tiên, một suy nghĩ lóe lên trong anh: nếu anh thất bại, không chỉ bản thân mà Nguyệt Dao cũng sẽ bị cuốn vào cơn bi kịch này.
Nguyệt Dao, từ xa, dõi theo từng chuyển động của Dạ Hàn. Cô biết rằng nếu anh bị tổn thương, mối liên kết giữa họ sẽ bị rạn nứt. Trái tim cô nhói lên, nhưng sự tò mò và mối quan tâm lạ lùng khiến cô không thể rời mắt. Một cơn gió từ Vực Hư Không thổi qua, mang theo ánh sáng nhè nhẹ len lỏi, như muốn tiếp sức cho anh, và cũng như thử thách khả năng kết nối giữa ánh sáng và bóng tối.
Linh hồn lạ bất ngờ lao tới, tốc độ nhanh đến mức ánh mắt bình thường không kịp theo. Dạ Hàn nhảy lên, dùng phù ấn tạo ra một lớp phòng vệ, cơn đau nhói của Hắc Tâm Ấn lên đến cực điểm, nhưng anh kiên định. Trong khoảnh khắc căng thẳng nhất, một tia sáng yếu ớt từ Nguyệt Dao xuyên qua màn sương mù, chạm vào tấm phù trong tay Dạ Hàn. Anh giật mình, cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ từ cô, đủ để đẩy lùi linh hồn lạ một bước.
Cả hai, từ hai thế giới hoàn toàn khác biệt, nhìn nhau qua khoảng không rộng mênh mông. Không lời nói, không cử chỉ, chỉ là sự giao tiếp bằng linh hồn. Dạ Hàn cảm nhận nhịp tim Nguyệt Dao đập cùng nhịp với mình, và chính điều đó tiếp thêm sức mạnh cho anh. Linh hồn lạ rít lên, quay lưng, rồi biến mất trong sương mù, nhưng không khí vẫn nặng nề như một lời cảnh báo: bi kịch và thử thách mới chỉ bắt đầu.
Dạ Hàn thở hổn hển, tay vẫn ôm tấm phù, tim đập rộn ràng. Anh biết rằng cuộc gặp gỡ này chưa kết thúc, nhưng lần đầu tiên, anh cảm thấy rằng bóng tối của mình và ánh sáng của Nguyệt Dao không còn đơn độc nữa. Một mối liên kết vừa mạnh mẽ vừa mong manh đã hình thành, mở ra chuỗi ngày đầy nguy hiểm, bi kịch, và những thử thách không ai có thể lường trước trong Vong Linh Giới.
Sương mù dày đặc bao trùm chợ, nhưng giữa bóng tối và ánh sáng, một hy vọng mong manh vẫn rực rỡ, như trăng lơ lửng giữa vực thẳm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com