Chap 1: Gia cảnh
Ngày mai đã là ngày đầu tiên nhập học của Ninh Dương Lan Ngọc. Ngôi trường mà em hằng mong ước. Lan Ngọc rất háo hức vì điều đó. Em đã thành công đỗ đạt vào trường đại học hàng đầu ở thủ đô xa xôi. Bản thân đã nỗ lực rất nhiều cuối cùng cũng gặt hái được kết quả như mong muốn. Ngọc ngẩn ngơ mơ mộng về tương lai phía trước đến quên cả thời gian.
"Mai con nhập học rồi đó Ngọc. Con nên đi ngủ sớm đi"
"Vâng chút nữa con sẽ ngủ"
Bà Lan Anh nhẹ nhàng nhắc nhở đứa cháu gái của mình. Thấy dáng vẻ hạnh phúc của con bé bà thật sự cũng rất vui mừng. Nhưng cũng không quên lo lắng cho sức khỏe của cô cháu gái này
Bà biết Lan Ngọc phải nỗ lực thế nào để vào được trường đại học mơ ước ấy nhưng việc đi học đại học đồng nghĩa với việc Ngọc phải xa nhà. Sâu trong thâm tâm bà vẫn luôn là không muốn để em phải rời đi. Sao bà có thể yên tâm với sự an toàn của đứa nhỏ này, khi để em ở một mình trên một thành phố xa lạ như thế.
Lan Ngọc được sinh ra ở một nông thôn không được khá giả là mấy. Khi còn đỏ hỏn đã mồ côi cả cha lẫn mẹ. Thu nhập trong gia đình cũng không phải giàu có gì mà ngược lại còn vô cùng thiếu thốn, chỉ có em và bà đã nương tựa lẫn nhau sống qua ngày.
Tính cách của em lại khép kín, ít nói dường như mặc cảm đến độ không thể bắt chuyện với bất kì ai. Chẳng có cha mẹ cũng chẳng có bạn bè, bà thì ngày ngày bương trải kiếm tiền nuôi nàng, đêm muộn mới có thể về, có khi cả tuần mới có thể chạm mặt vài lần ngắn ngủi như đếm trên đầu ngón tay.
Lẽ vậy nên cô bé ấy chưa từng nhận được sự chăm sóc hay cảm nhận được hơi ấm nào từ thứ được gọi là gia đình. Tất cả đều là mờ nhạt và đơn độc.
Một cô nhóc sống khép kín có gia cảnh khó khăn, nhưng lại đặc biệt có ý chí nghị lực vươn lên tất cả. Em muốn kiếm thật nhiều tiền để bà không phải khổ nữa, khao khát đến cuộc sống sung túc cùng bà. Cũng biết chỉ có bước ra khỏi cái xóm làng nghèo khổ này mới phát triển được. Em đã cố gắng học tập, sự chăm chỉ của Ngọc đã được đền đáp khi các năm học đều nhận được giấy khen đến kín cả bức tường nhà.
Ngày ấy trong làng chỉ duy nhất có nhà bác Mai Ninh mới mua được tivi màn hình màu. Bọn trẻ như em luôn háo hức vì điều ấy. Chỉ khi tối muộn mới có thể đứng nép vào bụi cây nhỏ, đối diện với cửa nhà xem trộm vài phút, một giây khi ấy đối với em quý như vàng bạc. Lan Ngọc đã từng nhìn vào các cô diễn viên đàn ca múa họa, cùng chìm vào những vở diễn ý nghĩa và đầy vẻ chân thực qua từng kĩ xảo. Nhìn các vị đạo diễn được xứng danh trên bục với đôi bàn tay vàng nhờ các tác phẩm phim ảnh của mình. Đã để vào tâm can sâu sắc đến tận xương tủy.
Mong muốn của đứa trẻ đến mãi về sau, rằng bản thân sẽ thật sự có một sân khấu, một màn hình riêng biệt để có thể thỏa sức tạo ra những bộ phim do chính bản thân tâm huyết dàn dựng. Tạo ra vẻ đẹp màn ảnh, mà khi còn chưa lớn luôn từng khao khát đạt được. Khao khát của một cô gái nghèo lại bị cho rằng nó0 cao xa phù phiếm khiến người đời không ít lần cười chê
Khi lớn lên rồi đã dứt khoát điền nguyện vọng vào ngành đào tạo sân khấu điện ảnh mà không một chút do dự hay ngần ngại nào.
Việc học hành giỏi giang khiến bà Lan Anh không khỏi tự hào về đứa cháu gái này. Nhưng với tính cách của em, bà sợ rằng Ngọc sẽ không thể chống cự nổi một mình ở thủ đô xa hoa kia được. Dù ở thôn quê bà không thường xuyên quan tâm được em nhưng ít nhất nơi đây còn có người nhờ vả và hầu như mọi người đều chân chất đáng quý. Làng xóm có thể đều giúp đỡ lẫn nhau, đáng tin cậy hơn gấp vạn lần nơi thành thị đông đúc ấy.
Nhìn Lan Ngọc bà chỉ biết thở dài sầu não. Biết sao bây giờ, cháu gái bà đã quyết định như vậy rồi sao có thể ngăn cấm đây, đành ậm ừ theo ý em, mang hết tất cả số tiền dành dụm được cả đời lo ít ỏi dành làm sinh hoạt phí cho em chống đỡ.
"Vậy con nhớ ngủ sớm nhé. Bà không làm phiền con nữa" Bà Lan Anh mỉm cười nhẹ nhắc nhở Ngọc rồi cũng bước ra ngoài. Bà chỉ biết cổ vũ tạo động lực cho cô cháu gái có chút bướng bỉnh kia thôi
"Dạ bà ngủ ngon nhé!"
Lan Ngọc cũng nụ cười rạng rỡ vẫy tay chào bà. Đặc biệt bên cạnh bà em mới có thể thoải mái tâm trạng mà cười đùa như thế. Cô bé thật sự là một người sống hướng nội ít giao tiếp với mọi người, trong mắt những đứa trẻ ở làng em như một đứa lập dị, tệ hơn còn trêu đùa rằng cô bé bị trời phạt câm điếc. Như vậy em có thể trụ nổi trên thành phố xô bồ kia không?
Cũng chẳng hiểu tại sao tính cách là vậy, dũng khí nào đã khiến em mơ mộng cao xa để điền vào hồ sơ nguyện vọng làm nữ đạo diễn tài ba của tương lai. Thật đối lập với ngành nghề mà em lựa chọn. Một con cá nhìn như thế nào cũng thấy yếu đuối vậy tại sao lại dám khẳng định mình có thể vượt suốt thành rồng?
Rất nhanh thời gian nhập học cũng đã đến. Lan Ngọc phải dậy từ rất sớm để có thể bắt kịp chuyến xe lên Hà Nội nhập học. Ngồi trên xe rung sóc chật trội, lòng em không khỏi nôn nao hồi hộp. Em chẳng thể chợp mắt lấy một cái, phần vì sự bồi hồi, dù rằng đã rời xa ngôi làng nghèo nàn kia lần thứ hai. Phần vì em còn bận giữ của, cô bé thật thà này chẳng dám rời tay khỏi hành lí một chút nào. Chỉ sợ rằng buông ra sẽ có người lấy mất đồ của em, Lan Ngọc đã thật sự nghe lời mấy bà bô lão trong làng dặn dò mà
Trước khi em đi họ đồn rằng trên thành phố chẳng ai đáng tin cả, lừa lọc và trộm cắp không thiếu. Chỉ cần sơ hở một chút cũng có thể bị bán đi lúc nào không hay. Họ dọa dẫm cô gái nhỏ như một việc họ đã trải qua rồi, dù rằng sự thật những người già nhiều chuyện ấy chưa từng rời chân nửa bước khỏi ngôi làng bé tí này bao giờ.
Cứ vậy Lan Ngọc luôn rúm ró ôm chặt hành lí của mình cho đến tận khi đã đứng trước cổng trường.
Tay cầm chặt lấy túi đồ lớn trước ngực, cô bé ngây ngô thẫn thờ đứng trong sân trường tập nập người qua lại. Lan Ngọc như lạc trong đám đông, cô gái bé nhỏ cứ tròn mắt lên hiếu kì với mọi thứ xung quanh đôi mắt tròn xoe xem xét từng chỗ một nơi sân trường rộng lớn. Chốc chốc lại rụt cổ vì giật mình khi có ai đó vô tình va vào người.
Lòng nhỏ run sợ khi lần đầu phải tiếp xúc với nhiều người đến như vậy. Em thật sự có chút lo lắng còn mang theo hội chứng khó giao tiếp. Ở cái làng nhỏ ấy đã thu hẹp tâm hiểu biết của em đến thế nào, nhiều người lạ như vậy thật sự chưa bao giờ được trải qua...
"Chào em chị là đội trưởng câu lạc bộ phát thanh viên....Em có thể ghé qua câu lạc bộ của bọn chị." Một chị gái với nước da trắng hồng cùng đôi mắt to tròn quyến rũ đi đến trước mặt em thân thiện giới thiệu. Gương mặt lộ rõ nụ cười rạng rỡ tuyệt đẹp, nhìn trông thu hút vô cùng. Ánh nắng chiếu đến nàng, chiếu xuống mái tóc hồng phấn bồng bềnh khiến người trước mặt đắm đuối nặng lòng. Vẻ đẹp tươi tắn nở rộ của tuổi đôi mươi khiến vạn hoa say đắm
Sự xuất hiện bất ngờ của nàng khiến cô nhóc bị giật mình, em hoảng mình rụt người về sau vài bước. Đôi mắt chỉ nhìn chị được vài giây rồi cụp xuống một cách lo lắng, dáng vẻ lầm lì khó gần. Miệng em mím chặt không nói đến một lời.
"Chị là Thùy Trang, phát thanh viên trưởng có gì em ghé qua câu lạc bộ của bọn chị nha bé." Thấy em trở nên cẩn trọng, cô gái trước mặt không từ bỏ, tiếp tục giới thiệu
"Đừng ngại, chị rất vui khi có thể làm quen, cũng sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ em. Có gì thì cứ đến câu lạc bộ nhé. Mọi người luôn chào đón em" Chị cười hiền hòa nhìn cô nhóc kia, tay không quên đưa ra một tấm quảng cáo rúi vào tay em, rồi cũng rời đi ngay sau đó. Để lại cô bé hướng nội đứng ở lại như trời trồng.
Chị ấy là người đầu tiên Lan Ngọc tiếp xúc trong trường. Người có nụ cười tỏa nắng. Người có vẻ đẹp mà em chưa từng thấy qua bao giờ.
Cô nhóc có chút ngẩn ngơ giữa đám đông, em vì vẻ đẹp hay vì sự năng động nhiệt tình của chị đây. Điều chị làm khiến cho cô bé hướng nội lúc này càng thêm e re và cẩn trọng hơn khi bước đi trong khuôn viên trường
Em rất sợ giao tiếp cũng không thích bị chạm đến thân thể. Không thích phải tiếp xúc với người lạ cũng chẳng bao giờ có thể nói chuyện với người quen được quá lâu. Lan Ngọc thích một mình, một cuộc sống chẳng có ai xung quanh vướng bận. Chỉ có chú tâm nỗ lực hết mình với việc học để cải thiện cuộc sống hai bà cháu sau này. Cuộc gặp gỡ khiến cô bé rụt rè lại thận trọng trong từng bước đi hơn. Nhưng cùng với điều đó, chị lại mang ấn tượng sâu sắc trong tâm trí nhỏ bé kia từ hồi nào.
~Có đi xa em mới có thể thấy thế giới ngoài kia lớn thế nào~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com