Chap 2: Phòng mới
Chẳng thể đứng ở nơi đông người quá lâu nữa. Lan Ngọc cũng nhanh chóng di chuyển bước đi của mình. Mặc trên người một chiếc áo hoodie đen kịt, em chùm thật kín cái mũ áo trên đầu. Gương mặt đã cúi gằm hết cỡ mà bước đi đến phòng quản lí. Cô bé giống hệt một bóng đen vội lướt nhanh đến nỗi có thể chẳng nhận ra đang người. Lan Ngọc chỉ biết đi thẳng về phía trước, thoăn thoắt né tránh người qua kẻ lại...
Rất nhanh em cũng đã đến được phòng quản lí. Miệng ngập ngừng từng chữ dài theo một câu gì đó, cùng đôi tay hơi run đưa tập hồ sơ của mình cho thầy giám thị. Dường như vì vừa mặc cảm vừa sống khép kín quá lâu khiến em cũng gặp khó khăn trong vấn đề giao tiếp với những người lạ mặt
"E....em đến..đăng kí...phòng ở kí túc xá"
"Hả, em nói gì?" Giọng Lan Ngọc vừa run, vừa nhỏ dần khiến thầy trong ban quản lí chẳng thể nghe thấy em nói gì. Đôi mắt tròn xeo cùng cặp lông mày nhăn nheo trùng xuống chăm chăm nhìn cô bé hỏi lại lần nữa. Khiến em càng thêm sợ sệt chỉ có thể cố nhắc lại thêm một vài từ thật to
"Đăng kí....phòng"
Đôi mắt có chút lung lay nhìn thầy, cô bé thật sự rất sợ gương mặt nghiêm nghị kia của ông. Người kia nhìn có vẻ mặt hung dữ khiến cô bé nhỏ vốn sợ người lại càng rụt rè hơn.
"À được rồi, em điền vào đơn nay đi"
Nhìn cô bé có vẻ thấp thỏm, ông nhẹ nhàng đưa tờ giấy về phía em. Giọng nói cũng có chút dịu đi vài phần....
Cứ thế trong 10 phút Lan Ngọc cuối cùng cũng có thìa khóa phòng kí túc. Thầy đưa cho em mà không khỏi dặn dò
"Nhớ giữ vệ sinh chung nhé. Phòng em là phòng đôi...."
Ngọc nghe qua có vẻ thở phào, em nhẹ nhõm hơn hẳn khi nghe đến hai từ phòng đôi. Dạo bước trên hành lang đông đúc cô bé không khỏi lé tránh. Lòng cũng dịu khi được cùng phòng với một người chứ không phải nhiều người. Điều đó đối với em thật phiền phức, hai người mỗi người một việc riêng vậy chẳng phải may mắn quá rồi sao.
Nhưng Ngọc đã thật sự nhầm tưởng. Lời thầy quản lí thật sự nói không rõ, hay có thể em đã bỏ đi quá nhanh ngay sau khi thầy kịp nói câu phòng đôi? Có lẽ vế sau của chuyện này là đây à.
Ngọc sững sờ khi đứng trước căn phòng to lớn có bếp và phòng khách kích cỡ vừa phải đủ cho 4 người dùng. Em ngờ vực khi thấy ba cửa phòng. Ngoại trừ cửa phòng nhà vệ sinh kia ra thì hai cửa phòng còn lại khiến Ngọc hoang mang đến đơ người. Cả hai phòng được thiết kế phong cách như nhau, nhưng thứ đặc biệt hơn cả khi chúng đều là phòng đôi. Vậy em phải ở với 4 người sao?
Ngọc có chút lo lắng bước vào nhìn ngó từng phòng, tất cả đều được trang trí và có hành lí cả, chỉ còn duy nhất một chỗ trống,..." em chắc chắn rằng nó dành riêng cho mình. Lan Ngọc thận trọng bước vào gian phòng.
Bên trong có hai chiếc giường được đặt song song chỉ để duy nhất lối đi ở giữa cùng hai tủ đầu giường. Đuôi giường lần lượt là bàn học và gần cánh cửa là tủ quần áo lớn. Giữa hai đầu giường là một cánh cửa sổ lớn tràn ngập ánh nắng mặt trời
Lan Ngọc đánh mắt một lượt qua căn phòng, không khỏi thở dài chán nản. Em chẳng mấy hứng khởi với kiểu cách thiết kế của căn phòng này chút nào. Thà là giường tầng còn đỡ, sẽ giảm tỉ suất chạm mặt bạn cùng phòng. Ngọc rầu rĩ ngồi bệp xuống giường nghỉ ngơi. Đôi mắt không ngừng nhìn ngắm chiếc giường đối diện.
Một chiếc giường đơn nhỏ đi cùng là ga đệm màu hồng nhạt xinh đẹp, chiếc ga trông như dành cho một tiểu cô nương chính hiệu, kiểu dáng mộng mơ, hoa văn diêm dúa nhưng khi kết hợp chung đụng lại sang chảnh có gu, trông qua cũng thấy khó phân khu tính cách.
Trên tường được đính thêm ảnh phong cảnh, cùng vài cô ca sĩ cầm mic lạ mặt mà em chưa từng nghe qua bao giờ. Tủ giường được bày biện một đóa hoa Tulip đỏ thơm ngát hưởng toàn bộ ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào. Cuối giường cạnh bàn học cũng là một chiếc đàn piano nhỏ nằm gọn mép tường. Tổng thể trông nửa kia vô cùng tỉ mỉ và gọn gàng, từng hình ảnh hay chỉ là cái thước kẻ cũng được bố trí nằm gọn đúng vị trí quy định của nó.
Chủ nhân bên kia cũng chỉ có thể đoán già đoán non là một người cầu toàn, cũng tự nhủ an ủi bản thân thật may mắn khi có thể cùng phòng với người gọn gàng.
Lan Ngọc ngồi ngẩn ngơ ngắm nghía một lúc cũng thôi. Em phải bắt đầu công việc sắp xếp của mình rồi. Một cô gái sống chiều hướng nội tâm như em làm công việc gì cũng im lặng khẽ khàng và đặc biệt rất nhanh gọn.
Em sắp xếp theo đúng thuần tự cốc và bàn chải theo đúng thứ tự trên kệ như mọi người. Giày dép cũng chỉ có hai đôi, nên tủ giày của Ngọc dường như là rộng nhất. Chăn gối cũng chẳng phải loại mới gì, là một bộ đã cũ kĩ và có phần hơi nhăn nhúm. Nhưng tất cả đều vì sự gọn gàng và giữ gìn của em mà nhìn vào tổng thể cũng chẳng thể chê được.
Dọn dẹp và sắp xếp khiến thân thể Lan Ngọc mệt nhoài, em thả mình vào bồn tắm từ rất sớm. Rồi cũng lên giường đánh một giấc dài. Ngọc thật sự chẳng mấy hứng thú với những hoạt động nhộn nhịp ngoài kia, dù rằng hôm nay có là ngày đầu tiên đến nơi ở mới đi nữa, em cũng chẳng hiểu kì với bất cứ điều gì ngoại việc học tập. Với một người chỉ thích một mình và sợ giao tiếp như em tốt nhất là một mình một bầu trời như vậy bản thân mới cảm thấy thoái mái.
Cứ vậy cô gái nhỏ chìm vào giấc mộng hưởng thụ sau một buổi trải nghiệm đối với em như điều gì đó rất đáng sợ. Tất cả đều trôi qua hết và giờ là lúc nghỉ ngơi. Em không quan tâm đến bạn cùng phòng của em nữa sao ?
Khi trời chiều dần buông tối, trong căn kí túc yên tĩnh, bỗng sáng đèn. Tiếng người nhộn nhão theo tiếng kêu của khóa cửa.
"Hôm nay có người mới chuyển vào phòng chúng ta đó ?"
"Vậy sao? Cùng phòng với mình à?"
"Ừ nhưng tớ chẳng thấy nghe qua bao giờ. Có lẽ là một em khóa dưới từ vùng nào đó xa xôi đến đấy..."
Căn nhà đang chìm trong tĩnh lặng cuối cùng cũng có người làm mất đi bầu không khí ấy. Ba người con gái nối gót nhau vào căn phòng kí túc của chính mình. Mỗi người một lời, khiến căn nhà thêm rộn ràng hơn bao nhiêu. Họ là những người náo nhiệt chăng. Điều đó dường như đã khiến cô gái nhỏ bị đánh thức.
Lan Ngọc chẳng thể ngủ với âm lượng ồn ào ngoài kia được. Dường như họ nói nhiều đến đau đầu. Em ghét điều đó, cuối cùng cũng phải nhăn mặt ngó đầu ra xem xét tình hình.
Để khi chiếc đầu nhỏ được ngó he hé sau cánh cửa phòng là lúc Lan Ngọc nhìn thấy mọi thứ bên ngoài. Ban đầu cũng chẳng mấy để tâm nhiều đến mỗi người họ đâu, cũng muốn yên phận sống theo thế giới của riêng mình. Không hề muốn có những câu để ý đặc biệt hay muốn quen biết ai trong số họ cả..., nhưng em lại có chút bất ngờ khi nhìn thấy một người có vẻ rất quen đang đứng ngoài kia
Đó chẳng phải vị tiền bối mà sáng nay em gặp sao. Người mang nụ cười hiền hòa, chủ động nói chuyện với một cô bé trông lập dị như em?
~Mới lạ thường gây tò mò, bí mật thường gây hứng thú~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com