Chap 21: Xe gì mà không có trần?
"Là bạn con đó sao?" Bà chủ ngơ ngác nhìn qua cửa kính theo tiếng coi xe bíp lớn gây chú ý bên ngoài. Có chút sửng sốt, vẻ bất ngờ ghé thoáng qua khuôn mặt.
"Vâng là bạn con" Cúi đầu xấu hổ không dám nhìn, gật gù thở dài nhận người thân.
Là Thùy Trang tới rồi, với vẻ hoạt bát hơn bao giờ hết. Nhưng chị ta lại chẳng nói sẽ đón em bằng gì. Giờ nhìn lại có chút hối hận không nguôi.
Chị ta không bảo sẽ đi xe hơi tới đón em. Một chiếc xe hơi màu trắng và...không có cái trần. Xe hơi này đi mưa phải che ô sao?
Nàng ngồi trong xe thấy Lan Ngọc qua cửa kính nhà hàng thì mỉm cười vui vẻ, hai tay vẫy vẫy thật cao ra hiệu chị tới rồi. Không hoàn toàn để tâm đến những ánh nhìn hiếu kì xung quanh.
"Bạn con, cô bé này thú vị nhỉ?" Bà chủ nhìn qua cũng nén cười theo khen ngợi. Đứa trẻ kia vô ưu vô sâu, rất đáng yêu lại nhiệt tình nữa chứ.
"Làm vậy, trông thật xấu hổ " Lan Ngọc hoàn toàn trái ngược với tâm ý của bà chủ bên cạnh. Nhíu mày nhìn chị qua cửa kính lén thầm cảm thán.
Nhanh chóng quay lại cúi đầu xin phép bà chủ, sợ ở lại lâu người bên ngoài kia lại gây ùn tắc giao thông, mất trật tự nơi công cộng.
"Lan Ngọc, không chê Trang nghèo lên xe Trang đèo!"
"Chê!"
Bị chê rồi, không hài lòng bũi môi lườm em thêm một cái. Con người này thật ham lam, đầy đủ điện nước tiền tài thế này rồi vẫn còn chê người ta.
"Thôi không cần, tôi dắt xe về được!"
"Sao mà thế được, mang lên để ghế sau xe chị đi, đảm bảo không mất một mảnh nào"
"Có mất"
"Mất gì được?"
"Mất mặt."
Tôi xấu hổ lắm, tôi không đi với chị đâu!
"Mất cái gì về chị bù cho nha"
Có phải là đang giả vờ không hiểu không nhỉ? Cứng ngắt nhìn sang Thùy Trang, người này quả là có mị lực. Ngơ ngẩn, chỉ cần long lanh đôi mắt lên nhìn em không hiểu sự tình, lại quá đỗi đáng yêu rồi.
Thùy Trang mất kiên nhẫn, bặm môi cầm lấy góc áo em lay lay như đang năn nỉ. Người này yêu nghiệt đến nỗi không cho người khác có cơ hội từ chối, nắm lấy góc áo người ta thật chặt nhất quyết không buông.
"Đi cùng chị đi, vui lắm"
"..."
Thùy Trang chị yêu nghiệt quá sao cứ làm nũng với em hoài!
"Được rồi"
Khó khăn từ chối, thôi chẳng hay nhận lời luôn đi cho rồi. Nói thêm một lời đồng ý, đẩy tay Thùy Trang ra khỏi góc áo sớm bị nhăn nhúm của mình. Quay lại nhấc nhẹ cái xe đạp cũ khéo léo đặt lên ghế sau xe của nàng. Tỉ mỉ cẩn thận tới mức mỗi lần chạm sẽ nghĩ tới ví tiền trống không của mình để kịp khuyên can.
"Được rồi đó lên xe thôi!" Thùy Trang nhìn đứa trẻ có tâm tư rối loạn trong lòng mà phì cười. Chủ nhân còn không sợ, người kia đã xanh mặt từ đầu tới cuối.
Đặt xe yên vị sau ghế, xem xét kĩ lưỡng rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõng. Không nói gì nhìn qua xung quanh, tức khắc chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại một mực không thèm để ý tới người trên xe, bỏ trở lại quán.
Thùy Trang khó hiểu, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của người kia. Chẳng lẽ định vào làm tiếp, cứ thế bỏ mặc nàng ngoài này hay sao?
Không nhanh không chậm, lúc sau Lan Ngọc đã quay lại. Trên tay lỉnh kỉnh túi đồ, mặt mày như cũ lạnh nhạt không giải thích gì thêm. Nhưng khi ra đến xe lại cứ mãi ở cửa xe đứng im như thóc, gương mặt bày ra vẻ vô cùng khó coi, lí nhí gọi tên chị
"Thùy Trang..."
"Sao thế lên xe thôi!"
"..."
"Đừng nói giờ lại đòi đi bộ một mình đó nhé?"
"Không có..."
"Chứ sao em cứ đứng đơ ở đó, mau lên xe đi"
"Thùy Trang, cái xe này vào kiểu gì?"
Ngập ngừng nhìn cánh cửa xe chắn trước mặt, khó nhọc mở lời hỏi nàng. Em quê mùa, từ bé giờ đã đi đi xe oto con bao giờ đâu, lên xe bus cánh cửa của nó còn tự mở. Xe của Thùy Trang còn thiếu thốn đến mức không có mái, cửa cũng không tự mở, bây giờ vào thế nào.
"Mở sao bây giờ?"
"Cứ leo vào đi thủ tục làm gì đâu, chị cho phép đó"
"Leo vào bẩn đệm xe, không có tiền đền"
Thùy Trang nhìn dáng vẻ tiếc tiền của Ninh Dương Lan Ngọc, không thấy phiền phức mà vô thức bật cười. Nhìn ngốc ngốc lại xót tiền đứng lì không chịu vào. Nàng không hẳn nghiêm túc, nén cười lớn, vươn tay ra kéo lấy tay nắm cửa, mở từ bên trong ra giúp em.
"Em lì lì vậy mà cũng đáng yêu nhỉ?"
Trong tiếng nói vẫn còn văng vẳng ý cười thích thú. Lan Ngọc không mấy để tâm đến lời nàng nói nữa, ngoan ngoãn ngồi ôm đống đồ khoanh tay nghiêm chỉnh trên ghế xe.
Đến cuối cùng cả hai mới có thể yên vị trở về kí túc xá. Đúng như dự đoán, Thùy Trang thở cũng sẽ lên tường trường. Ngồi kiêu kì với chiếc kính râm đen sang chảnh, không kiêng nể lái hẳn xe ngay trước cửa kí túc.
Khỏi nhắc tới, giới mộ điệu sinh viên cư trú dòm xuống nhìn không biết bao nhiều ánh mắt bàn luận. Tất cả đều đổ dồn vào thiếu nữ sang mịn ngồi trong xe mui trần trắng. Và tu nữ bên cạnh đầu chúi xuống tít gầm để chân vì sợ hồng trần.
Diệu Nhi đang yên lành trong phòng mát nhận được 30 thông báo liên tục từ tường trường đại học XX
Cfs 2501: Mé học tỉ đẹp như nữ thần giáng thế, đã thế còn giàu nhức nách. Nguyện làm quỷ bede ám học tỉ tới kiếp sau
Cfs 2502: Quý cô đi xe mui trần này thật phiền, phiền đi chậm lại một chút để chúng tôi ngắm lâu thêm vài phút...
Cfs 2503: @DiệuNhicuuthenhansinh xin hãy nhận tôi làm anh rể, hứa làm người chồng 4ko
Cfs 2504: @DieuNhicuuthenhansinh có đổi phòng kí túc hay không 6 triệu 1 tháng, 2 tháng 15 triệu?
Cfs 2505: Nhỏ nào ngồi dưới gầm để chân của ghế lái phụ vậy? @DieuNhicuuthenhansinh
[Diệu Nhi slay không sờ lâu: Nhỏ nào thì kệ nó đi mắc gì hỏi tôi?]
[Mờ lem không mờ ly: ủa hỏi thôi mắc gì căng]
[Diệu Nhi slay không sờ lâu: ủa trả lời thế nào quyền của tôi chứ mắc gì không được căng]
[Lệ rơi mùa hạ: xin đừng cãi nhau xin đừng đánh nhau đừng làm xấu hổ nhau...]
[Diệu Nhi slay không sờ lâu: M sẽ là cái đứa t làm xấu hổ đầu tiên, để t yên!]
...200 bình luận trả lời trực tiếp comba Diệu Nhi slay không sờ lâu...
"Nguyễn Phạm Thùy Trang, tôi phải mang chị trả về nơi sản xuấttt"
"..."
~Không phiền, tôi nhìn em cười cả đời còn được~
150724
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com