Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 20

Thùy Trang lắc đầu, nói: "Không có, em vừa mới đổi điện thoại cho trợ lý ít hôm, điện thoại này là của cô ấy."

Thùy Trang hiện tại đã ngà ngà say, vì loại rượu nàng thích có nồng độ cồn hơi cao một chút, bởi vì là yêu thích và lâu chưa uống lại nó, Thùy Trang thật sự đã uống rất nhiều.

Hai người nhìn nhau, Lâm Giai Tuệ hoàn toàn tỉnh táo, ngược lại Thùy Trang thì đã say mất rồi.

Thùy Trang nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Lâm Giai Tuệ, một cảm giác nóng ran khó tả dần dần lan khắp người nàng, Thùy Trang nhìn Lâm Giai Tuệ mờ mờ ảo ảo trước mặt kia, lại nhìn ra hình bóng của một người quen thuộc nào đó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Lâm Giai Tuệ không chút ngần ngại mà tiến đến muốn hôn Thùy Trang, khi hai đôi môi gần chạm vào nhau, Thùy Trang bỗng nhiên lăn đùng ra ngủ.

Lâm Giai Tuệ vừa hụt hẫng vừa có chút buồn cười.

Vẫn là thôi đi.

Lan Ngọc mặc bộ đồ vest sang trọng đi đến địa điểm đã định sẵn, chân bước từng bước tự tin mà đi.

Đến căn phòng to lớn trong một toà nhà cao tầng, cô khẽ dừng bước chân mà gõ cửa.

Giọng nói bên trong truyền ra: "Vào đi."

Lan Ngọc hít một hơi sâu rồi mở cửa tiến vào.

"Diệp chủ tịch, đã lâu không gặp." Đới Manh cúi đầu chào vị chủ tịch đang ngồi ở bàn ghế sofa kia.

Đó chính là Diệp Kiến Minh, là ba của Diệp Anh.

"Con ngồi xuống đi." Diệp Kiến Minh nhìn Lan Ngọc một lượt rồi nói.

Lan Ngọc ngồi xuống ghế đối diện.

"Con đã đến thắp nhang cho mẹ chưa? Ba bận quá nên không đến được."

"Kể từ 18 năm trước ông đã không đến, năm nay không đến cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, vì vậy không cần nói lý do cho tôi biết." Lan Ngọc không nóng không lạnh mà nói.

"Ba biết là con hận ba, nhưng đừng đến mức thay tên đổi họ, thậm chí không còn xem ba tồn tại trong cuộc sống của con chứ." Diệp Kiến Minh biết Lan Ngọc đã đổi tên đổi họ từ khi mẹ Lan Ngọc mất, dù là có hơi không chấp nhận được nhưng đành chịu.

Đới Manh nhướn mày nhìn Diệp Kiến Minh rồi nói: "Tôi thay tên đổi họ là vì không muốn dính líu gì đến ông nữa, nhưng hôm nay tôi đến đây không để nói về chuyện xưa cũ với ông, tôi đến đây không để nói về chuyện xưa cũ với ông, tôi đến để cho ông xem con gái cưng của ông đang sống như thế nào."

Diệp Kiến Minh nghe vậy liền nhíu nhíu mày, nói: "Diệp Anh sao? Con bé nó làm sao?"

Lan Ngọc lấy chiếc laptop trong balo ra, mở một tệp tin rồi cho Diệp Kiến Minh xem.

"Chị nhớ em nên đến thăm em, em không nhớ chị sao?"

Âm thanh và hình ảnh từ trong chiếc laptop phát ra, Diệp Kiến Minh liền bất ngờ mà trợn tròn đôi mắt.

Đó là toàn bộ cảnh mà ngày hôm trước Diệp Anh đã đến và làm chuyện đồi bại đối với Thùy Trang.

Xem xong đoạn video, Lan Ngọc khẽ đóng chiếc laptop lại rồi nói: "Ông biết cô gái bị con gái ông quấy rối là ai chứ?"

Diệp Kiến Minh gật đầu nói: "Là Thùy Trang có đúng không?"

Lan Ngọc nói: "Phải, tôi đang làm trợ lý cho cô ấy, tôi muốn nói với ông rằng ông hãy dạy dỗ con gái ông cho thật tốt, tôi đã cảnh cáo nó, nếu nó tiếp tục làm những việc này một lần nữa tôi sẽ không nương tay với nó đâu, và cả các người nữa. Ông nghĩ sẽ thế nào nếu video này được tung lên trên mạng?"

Diệp Kiến Minh thật sự không tin nổi vào mắt mình, đứa con gái của ông lại làm ra những điều kinh khủng như thế này...

"Con đừng manh động, Lan Ngọc, coi như ba xin con, nể tình ba..."

"Diệp chủ tịch, giữa chúng ta từ lâu đã không còn tình nghĩa gì nữa, kể từ ngày ông cuốn gói theo người phụ nữ cùng đứa con riêng của mình khi tôi chỉ mới 5 tuổi, bỏ mẹ con tôi giữa chốn thành phố đông đúc này, mẹ con tôi không nơi nương tựa, sống không bằng chết trong suốt khoảng thời gian đó, thì ông nghĩ xem ông có xứng đáng được tôi gọi là "ba" hay không?" Lan Ngọc đã luôn dặn lòng bản thân không được nhớ đến những thứ không vui, nhưng mỗi lần gặp Diệp Kiến Minh, cơn hận thù bao nhiêu năm qua vẫn cứ ùa về.

"Ba xin lỗi, vì em con khi đó quá nhỏ, ba không thể bỏ mặc hai mẹ con nó..." Diệp Kiến Minh ôm trán mà nói.

"Vậy thì mẹ con tôi xứng đáng để ông bỏ rơi sao? Mẹ con tôi có tội tình gì!? Nó không phải là em của tôi, tôi không có một người cha nào tên Diệp Kiến Minh và đứa em gái tên Diệp Anh cả." Lan Ngọc lạnh lùng mà nói.

Không biết bao lâu rồi cô mới gặp lại ba của mình, vì năm xưa cô còn nhỏ không biết lý sự, hiện tại cô đã 33 tuổi rồi.

"Vũ Gia... Ba..."

"Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó! Tôi tên là Lan Ngọc, thưa ngài chủ tịch." Lan Ngọc tức giận nạt nộ thật lớn.

"Vậy thôi nhé, tôi đến đây chỉ để muốn nói chuyện kia thôi, còn chuyện giữa chúng ta thì chẳng còn gì để nói nữa đâu. Xin phép, tôi về trước." Lan Ngọc nói rồi liền rời đi.

"Con không định thay ba tiếp quản công ty này sao Lan Ngọc?" Diệp Kiến Minh với theo Lan Ngọc nói.

Lan Ngọc bước chân dừng lại, không quay đầu lại mà nói: "Tôi không cần, tôi yêu cuộc sống hiện tại của tôi và tôi không muốn dính líu gì đến các người nữa."

Diệp Kiến Minh chỉ biết bất lực mà nhìn Lan Ngọc rời đi, con gái của ông từ nhỏ đã cứng đầu và ngay thẳng chính trực, nói là làm, vì vậy để bảo vệ cái công ty này thì ông phải dạy dỗ lại Diệp Anh thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com