Chương 3.1
03.
Một màn cơm chiều của mẹ con Nguyễn Tĩnh đã hot rần trên mạng .
Ngược lại là Kiều Nhiên ngoài ý muốn không có người nào mắng .
Thời điểm mặt trời đã lặn , Kiều Nhiên vui vẻ đến sắc mặt hơi hơi đỏ lên, đôi mắt đều sáng lấp lánh.
Cô bé vừa rồi cùng Doãn San San thêm WeChat, Doãn San San là một người rất thoải mái, cùng cô ấy nói chuyện thật sự rất vui vẻ.
Lần đầu tiên có bạn , Kiều Nhiên cao hứng đến như một đứa trẻ .
Tôi nhìn khoé miệng của cô bé cong cong mỗi khi nhìn điện thoại , hơi hơi mỉm cười đi đến tổ tiết mục nhận một tấm thẻ
Tiếp theo là phân đoạn mẹ con trò chuyện .
Khóe môi Kiều Nhiên hơi hơi cứng đờ, trộm nhìn về phía tôi .
Lòng tôi thở dài.
Tôi biết, tuy rằng Kiều Nhiên hôm nay biểu hiện không tồi , nhưng khoảng cách của hai mẹ con không thể nhanh như vậy biến mất .
Nguyên thân quá thương con gái nuôi , tình nguyện không cần con gái ruột , thay vào đó luôn một lòng quan tâm đến con gái nuôi Nguyễn Tĩnh , đối Kiều Nhiên dùng lời lẽ ác độc để nhục mạ , khinh thường .
Loại thương tổn là không thể nhanh như vậy biến mất .
Ánh đèn từ sân chiếu đến , hơi tối tăm .
Tôi cùng Kiều Nhiên ngồi ở trên giường đất, nhìn nhau không nói gì .
Qua vài phút, tôi cúi đầu, đánh vỡ sự trầm mặc:
“Mấy năm nay, con có sống tốt không ?”
Cái này đề tài hiển nhiên là điểm mấu chốt của Kiều Nhiên, cô bé oán hận mà liếc mắt nhìn tôi một cái, cười lạnh nói:
“ Sống tốt không , bà thật sự không biết sao ?”
Căn phòng hơi ấm áp vì những lời nói này mà dần trở nên lạnh lẽo .
Nhưng mà không có biện pháp , đây là vấn đề cần được giải quyết .
Tôi há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói : “ Mẹ biết mẹ hiện tại nói gì cũng vô dụng , mẹ đã làm tổn thương con , vô luận có xin lỗi hay thời gian cũng không thể trở lại như xưa ."
“Mẹ chỉ nghĩ nói cho con biết , mẹ cũng là người, có thời điểm đầu óc hồ đồ mà làm những chuyện khó có thể tha thứ …… mẹ thật sự rất hối hận, con sau khi được sinh ra liền vẫn luôn không ở mẹ bên cạnh , mẹ vốn nghĩ rằng con đã rất mạnh mẽ , không cần quan tâm quá , nhưng hiện tại lại làm con trở nên như vậy .”
Kiều Nhiên kinh ngạc mà nhìn tôi , ngay sau đó gục đầu xuống che lại mặt , thân thể không tiếng động mà run rẩy.
“ Bà....”
Cô bé muốn nói cái gì , giọng nói lại nghẹn một chút , nói không ra lời .
Tôi thò lại gần nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé , Kiều Nhiên đột nhiên né tránh tay của tôi , cảm xúc cố kìm nén không nhịn được mà bùng phát .
Kiều Nhiên ngẩng đầu lên không được kìm rơi lệ , hung ác nói:
“Đừng có ở trước máy quay mà nói những lời dễ nghe ! Bà có thật sự biết mấy năm qua tôi sống như thế nào ?!”
Kiều Nhiên nghẹn ngào kể : “Từ nhỏ tôi luôn thắc mắc tại sao mẹ lại đối xử vô tâm với tôi như vậy , trong nhà rõ ràng có tiền , nhưng những người bạn bằng tuổi đều có thể đi tham gia chơi xuân chỉ có tôi... , chỉ có tôi vĩnh viễn đều đi không được .”
“ Tôi từ nhỏ liền tự phải làm việc nhà , lúc học cấp ba tôi không có sinh hoạt phí , tôi giúp các bạn học chép bài cũng không đủ…… Có người muốn bao dưỡng tôi , tôi không chịu, mỗi ngày đói đến không được chỉ có thể đi đến nhà ăn uống canh miễn phí , mua hai tệ cơm trắng ."
“Thời điểm các bạn học về nhà , chỉ có tôi bởi vì đi ra ngoài phát tờ rơi bị lạnh đến cảm , phát sốt đến 41 độ , nhưng lúc ấy không có ai bên cạnh , chỉ có thể một mình lẻ loi mà nằm ở trong ký túc xá…"
“Thẳng đến sau lại tôi mới biết nguyên lai tôi bị ôm nhầm , bà có biết tôi có bao nhiêu cao hứng ! Nhưng bà lại cùng nữ nhân kia giống nhau trong mắt chỉ có Nguyễn Tĩnh ! Tôi rốt cuộc làm sai cái gì , chẳng lẽ tôi đáng bị thế sao ?!”
Cô bé khóc đến tê tâm liệt phế, nói chuyện cũng lộn xộn, tôi cảm thấy đau lòng tột cùng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com