Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TẬP 17

Mạc Vi Vi mệt mỏi mà xông thẳng vào nhà, chào hỏi mọi người một cách sơ sài rồi một mạch lên lầu tiến vào phòng mình. Khi ấy Cố Tư Vũ đang ngồi đọc sách trên ghế sofa liền bị tiếng mở cửa lớn mà giật mình. Em mừng rỡ nhìn cô, đôi chân thoăn thoắt chạy đến bên Mạc Vi Vi mà cười tít cả mắt.

- Chị về rồi! Chị muốn uống tí trà không ạ?

- Haha, cảm ơn em nhưng hôm nay chị hơi mệt nên giờ phải đi ngủ đây...

- Chị không thay áo ạ? Lên giường như vậy sẽ dơ chăn gối đấy!

- Cởi ra là được chứ gì...

Mạc Vi Vi vừa nói vừa mắt mở mắt nhắm, miệng ngáp một hơi, chả quan tâm đến việc mình đã nói gì vì trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến chiếc giường êm ấm. Cố Tư Vũ thì lại hoàn toàn khác, em rất tỉnh táo vì thế mà lại để ý rõ đến từng câu từng chữ Mạc Vi Vi thốt ra. Em gương mặt đỏ như quả cà chua chín mọng, quay sang nơi khác trong lúc Mạc Vi Vi cởi bỏ áo ngoài để lại đồ lót bên trong, cô bước từng bước nặng nề rồi nằm ngay lên giường, đắp chăn che toàn thân lại. Cố Tư Vũ thì vẫn còn đứng đơ người ở đấy không dám thốt lên một lời, phải đến một lúc sau bản thân mới trấn tĩnh được mình rồi quay sang nhìn chiếc giường nơi cô chủ của em đang ngủ. Em vẫn không thể tin được cô có thể phóng khoáng đến thế, dù gì em cũng là đàn ông, không lẽ cô ta cứ thế mà cởi áo trước mặt em như vậy? Cố Tư Vũ hơi run run vì hồi hộp, nhẹ nhàng bước đến gần Mạc Vi Vi lúc này đang chìm vào giấc ngủ sâu. Em không dám chạm vào cô vì sợ sẽ khiến cô thức giấc thế nên chỉ có thể ngồi khụy xuống bên giường mà ngắm cô. 

Từ lần đầu Cố Tư Vũ gặp Mạc Vi Vi, em đã không khỏi bị cuốn hút bởi nét đẹp có phần đặc biệt của cô, gương mặt cô ta không phải dạng trái xoan mà vẫn có hơi tròn và góc cạnh cùng đôi chân mày với nét xếch lên, làn da cũng không trắng hồng nào mà hơi ngâm do tiếp xúc nhiều với nắng. Nhìn thế nào cô cũng không hề mang một dáng vẻ được coi là nét đẹp mỹ miều, dịu dàng mà phần lớn cô gái Châu Á hướng đến. Còn phải nói đến cách cô ăn nói, hành động lại rất phóng khoáng chỉ khiến cho Cố Tư Vũ có phần thêm ngại ngùng với cô vì em không phải là một chàng trai cao to, vạm vỡ và mạnh mẽ, nét của em thì có vẻ công tử mềm mại hơn nhiều, đến nỗi Cố Tư Vũ còn chỉ đứng đến mắt của Mạc Vi Vi, không phải vì cô quá cao đối với một người nữ bình thường mà là do cậu sinh ra với thân thể còn nhỏ bé vỏn vẹn chỉ độ gần một mét bảy. Đôi mắt của em lúc này không còn nhìn vào gương mặt đang ngủ say của Mạc Vi Vi mà em bắt đầu nhìn vào mái tóc dài của cô, em muốn chạm vào nó, vuốt vào mớ tóc dày của cô, nhưng chuyện đó là hoàn toàn không thể. Cố Tư Vũ thường rất thích những lúc Mạc Vi Vi buộc tóc đuôi ngựa, nhìn gọn gàng đơn giản nhưng trông rất lịch thiệp và năng động, cũng có những lúc cô lại búi đại một mớ tóc hỗn độn, thì lúc ấy Cố Tư Vũ lại trong thấy cô đáng yêu nhất. Dù Mạc Vi Vi từng có thừa nhận nói rằng cô rất thích những chàng trai có vẻ ngoài alpha nhưng Cố Tư Vũ luôn thắc mắc rằng, liệu cô có nhận ra không khi chính cô cũng không khác xa gì những người nam tính đó, Cố Tư Vũ không có ý muốn nói rằng cô chủ giống đàn ông mà ý muốn nói đến khí chất của cô không thua một tên đàn ông nào cả, luôn rất kiên định, không rụt rè trước những mối nguy hiểm, không ngại làm gì để chứng minh ý kiến của mình và hơn hết là cô không ngại phải đứng ra đối chất với một tên đàn ông cho đến khi tên đó phải chịu thua trước uy quyền của cô. Nghĩ đến mà Cố Tư Vũ lại cười khúc khích. Em tự nhận có vẻ đã lỡ thích cô chủ mất rồi, nhưng chỉ buồn rằng đó là tình đơn phương. Nghĩ rồi em lại có thoáng hơi phiền lòng mà bỏ đi đến chiếc ghế sofa lớn và bắt đầu đọc tiếp cuốn sách đang dang dở của mình.

*

Trời đã sụp tối, Hạ Thiên và Mạc Quan vẫn rất vui vẻ đi xung quanh lễ hội, hắn mua cho cậu rất nhiều đồ ăn và cả những quà lưu niệm, phải gọi là họ đang tận hưởng một khoảng khắc đẹp và tràn ngập sắc hồng. Mạc Quan từ khi nào lại không còn dè chừng hắn nữa, cậu lại rất thoải mái đứng sát bên hắn là đằng khác, còn Hạ Thiên từ khi hắn cũng không rõ nữa mà hắn đã chìm đắm vào những lúc gò má phúng phính của Mạc Quan Sơn phớt hồng lên vì những món quà mà hắn tặng cậu khiến bản thân hắn không thể nào ngăn cản việc suy nghĩ có thể mua cả khu lễ hội này cho cậu cũng chả sao. Rong chơi được một lúc họ cũng bắt đầu nghỉ ngơi trên một chiếc ghế gỗ dài nằm ngoài khu lễ hội khá là khuất bóng người. Mạc Quan Sơn lúc này vui vẻ ngấu nghiến những món ăn vặt mà Hạ Thiên mua, cậu không ý tứ mà nhét cả đống thức ăn vào miệng rồi nhai khiến hai má cậu phồng lên. Hạ Thiên thấy liền hơi phì cười, nhìn thấy đôi bánh bao đang dính trên mặt cậu khiến hắn không cầm được mà phải cắn một miếng. Mạc Quan Sơn đang ăn ngon lành bên này bỗng bị Hạ Thiên cắn nhẹ vào phần gò má liền giật mình nổi đóa lên đẩy hắn ra, miệng vẫn còn ngậm đống đồ ăn mà gương mặt thì như quả cà chua đã chín, cậu không ngần ngại mà lấy tay đánh nhiều cái vào người hắn vì ức chế không thể mở miệng để rủa hắn được. Hạ Thiên bên này thì dù có bị đánh vào người nhiều như thế nào thì hắn cũng chả đau, ngược lại thì cảm thấy Mạc Quan Sơn lúc này lại rất dễ thương. Đang lúc Hạ Thiên cười thì một cuộc gọi lại xuất hiện phá hỏng bầu không khí, Hạ Thiên hơi bất ngờ lấy chiếc điện thoại ra, Mạc Quan Sơn theo đó cũng hiếu kì mà len lén nhìn trộm. Đó là của gọi từ Maya hay còn được biết tới cái tên Tố Hy, Hạ Thiên không hiểu vì sao cô biết hôm này là ngày hắn được nghỉ ngơi mà có thể cả gan lại một lần nữa làm hỏng một ngày của hắn. Không nghĩ nhiều nữa Hạ Thiên nhanh chóng bắt máy.

- Thưa Hạ Tổng, tôi có chuyện gấp phải báo cáo.

- Lại chuyện gì nữa?

Hạ Thiên hậm hực.

- Thưa Hạ Tổng, có thông tin rằng bên nhà Mạc đã phát hiện ra ý đồ của chúng ta, họ đang trên đường đi đến đây để đem Mạc Quan Sơn về.

Hắn lúc này không hiểu vì sao tay lại có hơi lạnh, hắn nhìn Mạc Quan Sơn đang không quan tâm gì đến hắn. Vì lo sợ cuộc trò chuyện này cậu sẽ nghe thấy nên hắn liền tức tốc đứng dạy bảo rằng hắn phải đi ra nơi khác nghe điện thoại, mặc dù Mạc Quan Sơn có nghi hoặc, cậu tự hỏi rằng vì sao hắn lại đi ra xa khuất khỏi cậu để nghe điện thoại, đâu phải cậu quan tâm hay nghe thấy người bên đầu dây bên kia nói gì? Nghĩ rồi Mạc Sơn cũng không màn tới nữa mà tiếp tục ngồi ăn. Bóng dáng Hạ Thiên vừa khuất tầm mắt bỗng Usoki chìa tay ra đưa cho Mạc Quan Sơn một chiếc khăn, cậu khó hiểu nhìn cô.

- Chuyện gì vậy?

- Thưa ngài, có vết bẩn trên mặt ngài, mong ngài hãy lau nó.

Usoki nói rồi cô nhìn Mạc Quan Sơn cười hiền hậu, còn cậu thì xấu hổ lúng túng chộp lấy khăn lau lên má rồi miệng. Trong khoảng khắc ấy cậu ngửi thấy chiếc khăn lại có mùi rất lạ, một mùi đắng khó chịu nồng nặc của thuốc, đôi mắt lúc này cũng bỗng bị mờ dần đi chưa kịp ngước lên nhìn vào gương mặt của cô người hầu phía sau lưng cậu thì bản thân đã ngã nhào ra sau phía bụi cây và ngất đi. Lúc ấy từ bụi cây đi ra hai người đàn ông bận áo đen khác bước đến và vác thân thể của cậu lên, cứ thế Usoki và hai người kia cùng bước đi lảng vào phía lễ hội rồi biến mất, để trơ trội lại một chiếc ghế gỗ dài chất đầy quà và bánh kẹo.

21:00, một nơi nào đó ở Nhật Bản

- Ai đã nói cho cô thông tin đó?!

- Thưa Hạ Tổng, là do em gái tôi gửi tin nhắn cho tôi.

- Em gái cô có liên hệ gì đến cái gia đình đó?!

Tố Hy đầu dây bên kia đang tóat mồ hôi lạnh, cả gương mặt cô mất đi sắc hồng thường gặp, nó tím tái lo sợ mà cố gắng giữ bình tĩnh nói chuyện với Hạ Thiên lúc này đang khó chịu mà nổi cáu lên không ngừng quát mắng.

- Là bạn gái cũ của cậu chủ Mạc, em ấy có nhận một gọi từ cô chủ Mạc và cô ta hỏi về tôi nên...

- Chó má thật! Cái kế hoạch đổi biển số vậy mà cũng không thể qua mặt được cái con đàn bà đó.

Hạ Thiên hắn biết là muốn giả vờ để đem được Mạc Quan Sơn đi đến tận đây không phải là chuyện dễ dàng gì, vì chính hắn phải rất khó khăn dùng chiêu trò mưu mô đã thiết lập cả từ năm trước mới có thể trót lọt được. Mà giờ lại vỡ ra như trở lòng bàn tay vì do hắn sơ suất. Hiện giờ phải gọi rằng Hạ Thiên thật sự sụp đổ, hắn không muốn cậu sẽ rời bỏ hắn, hắn cảm thấy giữa hắn và cậu cũng đã phải có phát triển tiến bộ gì đó, không thể nào cậu không có cảm giác gì, vì nhìn xem cậu cười vì hắn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ khi ở bên cậu. Hạ Thiên không muốn câu chuyện giữa hắn và cậu kết thúc như vậy. Thứ này gọi là tình yêu phải không? Cậu thích hắn nhỉ? Và còn hắn...hắn thì sao nhỉ? Hắn có thích cậu không?

- Tôi sẽ gọi lại cô sau, nhưng trước mắt hãy điều tra chuyến bay của họ là khi nào.

- Vâng ạ.

Hạ Thiên nhanh chóng tắt máy, hắn không đợi được nữa tức tốc bước nhanh quay về nơi Mạc Quan Sơn đang ngồi chờ hắn. Những hành động này của hắn là vì thương cậu hay là vì kế hoạch trả thù bị đổ vỡ nên hắn mới gấp rút như vậy? Hắn bối rối đối mặt với cảm xúc của chính mình, một bên Hạ Thiên lại tin đây có thể là một dạng cảm xúc mà hắn luôn hằng tìm kiếm, một bên lại cho rằng những hành động này là để lừa cậu rơi vào lưới tình để hắn dễ dàng đẩy cậu vào tuyệt vọng. Hắn không rõ nữa, tự khi nào một kẻ thông minh mưu mô như hắn lại trở nên đần độn đến chả còn có thể suy nghĩ việc gì. Hắn có thể thông thạo tạo dựng nhiều màn kịch và kế hoạch để bản thân có thể đạt đến ước muốn tuyệt đối, nhưng lại không thể nắm và hiểu rõ thứ cảm xúc từ tâm hắn mà ra. Những suy tư này thật khó để thông suốt, khi tình thế đang chuyển hướng lệch khỏi đường ray của chính Hạ Thiên tạo ra, hắn lắc đầu để mong bản thân có thể xua tan đi những thứ cảm xúc hỗn tạp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com