Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30. Trở Lại Tuyết Nguyệt Thành (Thượng)

Vạn vật tịch mịch, mọi người trên đảo Bồng Lai đều đã chìm vào giấc mộng đẹp, chỉ còn ánh trăng và tiếng gió vẫn đang đuổi bắt đùa nghịch.

Bách Lý Đông Quân ngủ trên chiếc giường nhỏ khác trong phòng Triệu Viễn Chu, kể từ khi trở lại thế giới này, có lẽ vì tuổi tác của cơ thể này, cậu phát hiện tâm trí mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, việc nắm giữ yêu lực và pháp thuật cũng trở nên thành thạo hơn, đồng thời để tránh những rắc rối không cần thiết, ví dụ như làm người khác sợ hãi, Bách Lý Đông Quân sẽ không dễ dàng biến lại thành hình dạng vượn nhỏ nữa.

Và lúc này Triệu Viễn Chu lại đang chìm sâu trong ác mộng.

Trong mơ là một thế giới đỏ tươi, y tận mắt nhìn thấy vượn nhỏ của mình bị Vân Quang Kiếm màu xanh xuyên thủng ngay trước mặt, y chưa kịp ôm lấy vượn nhỏ bị thương, giây tiếp theo đã thấy vượn nhỏ bị lệ khí xé nát không thương tiếc, xung quanh không có ai có thể giúp y.

"Đừng!" "Quay lại!"

Bách Lý Đông Quân bị tiếng kêu kinh hãi của Triệu Viễn Chu đánh thức, cậu vội vàng đến bên giường sốt ruột gọi: "Cha ơi? Cha mau tỉnh dậy!"

Trán Triệu Viễn Chu đẫm mồ hôi, yêu lực khắp người không ổn định, đồ đạc trong phòng bị chấn động mà rung lắc, bình hoa trên kệ cũng đổ xuống đất vỡ tan.

Thấy vậy, Bách Lý Đông Quân từ giữa trán rút ra một sợi yêu lực màu đỏ đặt lên người Triệu Viễn Chu, an ủi Triệu Viễn Chu đang bồn chồn bất an.

"Cha ơi, đừng sợ, Đông Quân ở đây rồi!"

Một lúc sau, Triệu Viễn Chu bình tĩnh lại, từ từ mở đôi mắt đẹp của mình, một giọt nước mắt vô cớ rơi xuống, đôi mắt y vẫn còn thất thần.

Nhìn Triệu Viễn Chu như vậy, Bách Lý Đông Quân có chút buồn, buồn cho cha mình.

Chỉ thấy Triệu Viễn Chu từ từ ngồi dậy, khoanh hai chân lại, ngây người yên lặng, dường như vẫn còn chìm đắm trong cơn ác mộng.

Đối với cái chạm của Bách Lý Đông Quân, Triệu Viễn Chu dường như có phản ứng căng thẳng, không muốn người khác đến gần, giống như một con thú nhỏ tự mình liếm vết thương.

Bách Lý Đông Quân chợt nhớ lại năm ba tuổi, một đêm nọ ở Đào Nguyên Cư, khi đó Triệu Viễn Chu mất kiểm soát lệ khí vô tình làm cậu bị thương, sau khi tỉnh lại cũng ngây người ngồi trên giường như bây giờ, đau buồn không thể kìm nén.

Bách Lý Đông Quân rũ mắt suy nghĩ một lúc liền hóa thành vượn nhỏ, "phịch" một tiếng nhảy lên giường, chen vào lòng Triệu Viễn Chu ngồi, hai tay không quên ôm lấy cơ thể Triệu Viễn Chu, phát ra tiếng rên khẽ, giống như trước đây an ủi y.

Triệu Viễn Chu lúc này dường như đã mất đi thần trí tỉnh táo, chỉ cảm nhận được khí tức quen thuộc, tay sờ vào bộ lông mượt mà xinh đẹp của vượn nhỏ, sau đó như được báu vật mà ôm chặt vào lòng.

"Đông Quân, vượn nhỏ của ta..."

Sáng hôm sau, Bách Lý Đông Quân bị những móng vuốt không yên của con vượn nào đó chải lông mà tỉnh giấc.

"Đông Quân, sao ngươi ngủ một cái lại biến thành tiểu Chu Yếm rồi? Cẩn thận bị Anh Chiêu gia gia nhìn thấy sẽ lấy roi đánh ngươi đó, tu luyện không chăm chỉ! Nhưng chân thân của ngươi nhỏ thật đó, ôm ngủ cũng khá thoải mái..."

Bách Lý Đông Quân: ... (Mặt không cảm xúc bị cha mình nhổ lông)

Bách Lý Đông Quân lập tức hóa thành hình người, cậu ngồi trên giường kéo lấy hai tay Triệu Viễn Chu, "Cha ơi, cha có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

"Ta rất khỏe mà, chỉ là đêm qua lúc đầu ngủ hình như không ngon lắm, nhưng sau đó ngủ rất say." Triệu Viễn Chu quên mất giấc mơ đêm qua, quên hết mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Như vậy cũng tốt, Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ. Ở thế giới kia, Triệu Viễn Chu có quá nhiều ký ức đau buồn, quên được cũng tốt, dù sao thời gian còn dài, Bách Lý Đông Quân tin rằng mình nhất định có thể chữa lành vết thương lòng cho Triệu Viễn Chu.

Bách Lý Đông Quân lau rửa đơn giản cho mình và Triệu Viễn Chu rồi ra ngoài cùng Diệp Đỉnh Chi, Tư Không Trường Phong ăn sáng.

"Á, có đào!"

Triệu Viễn Chu nhìn thấy ngay đĩa đào đặt ở giữa bàn, y đưa tay lấy hai quả đặt vào tay Đông Quân, rồi mới lấy cho mình một quả, dùng ống tay áo sạch sẽ lau vỏ rồi mới bắt đầu gặm.

Dù y không nhớ chuyện cũ, nhưng bản năng yêu thương vẫn còn.

Bây giờ trong mắt Triệu Viễn Chu, Bách Lý Đông Quân chính là tiểu Chu Yếm nhỏ hơn cả y, là tiểu Chu Yếm càng phải chăm sóc đồng loại của mình thật tốt, ví dụ như có đồ ăn phải cho Đông Quân ăn trước, ngủ phải ôm Đông Quân ngủ.

"Ta thấy ở ngọn núi phía Tây có một rừng đào, đã xin phép Mạc Y tiền bối rồi vào trong, dùng nội lực thúc chín mấy quả, nghĩ đệ và Triệu tiền bối sẽ thích."

"Vân ca, cảm ơn huynh." Bách Lý Đông Quân rất biết ơn, Vân ca của cậu luôn chu đáo như vậy, may mà hắn không thật sự sa vào ma đạo.

"Chậc, không phải chỉ là mấy quả đào thôi sao?"

Tư Không Trường Phong vẻ mặt khinh thường, hắn đã nhìn ra rồi, Diệp Đỉnh Chi đây là thông qua dỗ Triệu Viễn Chu để dỗ Bách Lý Đông Quân vui, cả lớn lẫn bé đều bị tên này nắm trong lòng bàn tay, quả nhiên là ma giáo tông chủ, tâm tư khó lường, ý đồ bất chính...

Tư Không Trường Phong dùng tất cả những từ ngữ mang ý nghĩa tiêu cực mà hắn có thể nghĩ ra để nói về Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi lại không so đo với Tư Không Trường Phong, hắn nhìn Triệu Viễn Chu với mái tóc bạc, nói với Bách Lý Đông Quân: "Sức khỏe của Triệu tiền bối không sao chứ?"

"Vẫn còn chút khó chịu, nhưng ta sẽ từ từ giúp y điều chỉnh." Bách Lý Đông Quân cân nhắc hai quả đào trong tay, không ăn ngay.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu, "Nếu cần Thiên Ngoại Thiên giúp đỡ, có thể bất cứ lúc nào gửi thư cho ta."

Cứ thế, họ lại ở đảo Bồng Lai hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba liền lên thuyền trở về đất liền.

"Ba năm nay đã làm phiền Mạc Y tiền bối rồi, cảm ơn Mạc Y tiền bối đã nhiệt tình giúp đỡ! Sau này nếu có cần cứ việc nói với Tuyết Nguyệt Thành, ta và Tư Không Trường Phong nhất định không phụ sự ủy thác của tiền bối!"

Bách Lý Đông Quân, Diệp Đỉnh Chi và Tư Không Trường Phong ba người cúi chào Mạc Y, Triệu Viễn Chu cũng học theo họ mà chắp tay.

Mạc Y chỉ mỉm cười, không nói gì thêm, "Chỉ mong sau này ta và các ngươi không còn gặp lại."

"Tiền bối có ý gì vậy?" Bách Lý Đông Quân không hiểu, nhưng Mạc Y không trả lời, chỉ bảo họ nhanh lên thuyền rời đi.

"Bách Lý Đông Quân, hãy nhớ đừng để lộ thân phận của ngươi và Triệu Viễn Chu, nếu không, không chỉ giang hồ và triều đình, mà cả thế giới này sẽ gặp tai họa."

Đây là lời khuyên cuối cùng mà Mạc Y dành cho Bách Lý Đông Quân và những người khác.

Lên thuyền trở về đất liền, Triệu Viễn Chu đặc biệt phấn khích, "Đây là thuyền sao? Có thể đi trên biển, Đại Hoang cũng có biển, nhưng biển Đại Hoang rất nguy hiểm, rất đáng sợ, Anh Chiêu gia gia nói ở đó có rất nhiều yêu thú thượng cổ..."

Bách Lý Đông Quân đứng bên Triệu Viễn Chu, cùng y ngắm cảnh biển mênh mông, cùng nhau hồi tưởng về người cũ việc cũ ở Đại Hoang.

Đoàn người họ rất nhanh đã đến địa bàn của Hải Thị Phủ Đông Cực, nơi đây sống dựa vào biển, lại gần cảng, thương mại phát triển, khách buôn qua lại rất đông, vô cùng náo nhiệt.

Vì vậy, Triệu Viễn Chu vừa đặt chân lên đất liền, còn có chút không đi nổi, Bách Lý Đông Quân cũng không màng người khác nhìn họ thế nào, cứ thế nắm chặt tay Triệu Viễn Chu, mặc cho người này tò mò đi qua đi lại ở các quầy hàng.

"Hai vị tiểu công tử này thật đúng là một đôi huynh đệ sinh đôi tuấn tú, chỉ là vị thiếu niên tóc bạc này có phải mang bệnh lạ không, ta ở đây có thiệp của danh y..."

"Xì xì xì, ngươi mới mang bệnh nặng." Bách Lý Đông Quân nghe nửa câu đầu, khi mọi người coi mình và Triệu Viễn Chu là một đôi huynh đệ sinh đôi còn mừng thầm, kết quả người này giây sau lại dựa vào mái tóc bạc nổi bật của Triệu Viễn Chu mà nói bậy bạ để tiếp thị.

"Đeo chiếc mũ che mặt này vào đi." Diệp Đỉnh Chi kịp thời đưa ra một chiếc mũ che mặt màu trắng, giải nguy cho Triệu Viễn Chu, còn Tư Không Trường Phong thì đi thuê một chiếc xe ngựa.

"Đông Quân, ta có phải gây rắc rối rồi không, loài người không thích mái tóc bạc này của ta..."

Triệu Viễn Chu được Bách Lý Đông Quân đội mũ che mặt xong, hỏi, đừng thấy y còn chưa thành thạo chuyện nhân gian, nhưng tâm tư y nhạy cảm, rất dễ dàng nhận ra thiện ý hay ác ý của người khác đối với mình.

"Cha đừng lo, là do họ chưa từng thấy mái tóc đẹp như vậy thôi, ta phải giấu cha kỹ vào, không thể để kẻ xấu để mắt đến..."

"Thật sự đẹp sao?" Triệu Việu Chu vuốt ve bím tóc bạc rủ xuống vai mình.

"Đương nhiên rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com