Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47. Diệt Trừ Ác Yêu Ôn Tông Du (Thượng)

Thành Thiên Đô mây đen bao phủ, vô số chim sẻ dày đặc với những cái mồm đẫm máu lao về phía đám đông. Người của Tập Yêu Tư và quan binh vung đao kiếm chém giết kịch liệt, nhưng không ít người vẫn bị cào rách mặt và mắt, đường phố đầy rẫy thương vong.

Trác Dực Thần giơ Vân Quang kiếm trong tay, nhắm mắt lại, điều động yêu lực Băng Di trong cơ thể. Mở mắt ra lần nữa, đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng xanh yêu dị, Vân Quang kiếm nhất thời khí thế bừng bừng.

Hắn vung kiếm về phía đám chim sẻ điên cuồng trên trời, kiếm khí đi đến đâu, chim sẻ rối đều hóa thành tro bụi.

Ôn Tông Du đứng trên mái nhà không xa, Văn Tiêu đứng bên cạnh Trác Dực Thần, ánh mắt sắc bén, dang rộng hai tay đuổi theo Ôn Tông Du.

Nàng đứng yên cách Ôn Tông Du không xa, một tay cầm Bạch Trạch Lệnh ngang bụng, một tay nắm quyền đặt sau lưng.

"Ôn Tông Du, ngươi gây họa cho nhân gian và Đại Hoang, hành sự trái với lẽ trời, tàn sát bao nhiêu sinh linh vô tội. Hôm nay ta sẽ thực hiện chức trách của Bạch Trạch Thần Nữ, tại chỗ diệt trừ ngươi!"

Lời nói của Văn Tiêu mạnh mẽ dứt khoát. Nàng thổi Bạch Trạch Lệnh, vô số xích xích phù văn lao về phía Ôn Tông Du, bao vây lấy gã.

Chỉ thấy Ôn Tông Du cười tà mị, biến ra một chiếc ngũ trảo lợi nhận được đúc từ những mảnh vỡ của Ngũ Sắc Thạch, trên đó cuộn trào ngũ sắc lưu quang, thần uy khó che giấu.

"Thần lực Bạch Trạch? Chẳng qua chỉ là một chút sức lực yếu ớt còn sót lại sau khi một con súc sinh chết đi mà thôi. Còn ngươi, Bạch Trạch Thần Nữ, cũng chỉ là một con người bình thường, một con kiến hôi ta có thể bóp chết dễ dàng."

Ôn Tông Du đeo chiếc ngũ trảo lợi nhận đó vào, gọn gàng cắt đứt những sợi xích phù chú Bạch Trạch đang trói buộc trên người.

Văn Tiêu bị thần lực Bạch Trạch phản phệ, khóe miệng rỉ máu.

Cùng lúc đó, kết giới của Đào Nguyên Cư có chút lung lay. Ly Luân là người đầu tiên nhận ra điều bất thường, hắn lặng lẽ vươn những dây leo giấu trong bóng tối. Chỉ cần có kẻ nào dám xông vào, nhất định sẽ có đi không có về!

"Văn Tiêu!" Trác Dực Thần thấy Ôn Tông Du vậy mà có thể chém đứt sự trói buộc của Bạch Trạch Lệnh, lo lắng Văn Tiêu gặp nguy hiểm liền nhanh chóng chắn trước nàng.

Trên đường phố, Bùi Tư Tịnh và Bùi Tư Hằng chỉ huy mọi người trong Tập Yêu Tư chém giết chim sẻ, bảo vệ bá tánh tìm chỗ ẩn nấp.

"Trác Dực Thần, ngươi cũng đã biến thành yêu." Ôn Tông Du nhìn Trác Dực Thần, giống như nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ.

Ánh mắt Trác Dực Thần rơi vào chiếc ngũ trảo lợi nhận trên tay phải của Ôn Tông Du, hắn không hiểu: "Văn Tiêu, đó rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại có thể chém đứt sự trói buộc của thần lực Bạch Trạch?"

"Ngũ Sắc Thạch, thần vật vá trời của Nữ Oa nương nương."

Văn Tiêu nhớ lại chuyện xảy ra bên ngoài cấm địa Băng Di ngày đó. Sau khi Ngũ Sắc Thạch vỡ ra, giọt yêu huyết đó bay vào cơ thể Trác Dực Thần, còn những mảnh vỡ thì đều bị Ôn Tông Du lấy đi. Không ngờ gã chỉ trong thời gian ngắn đã dùng thần thạch rèn ra một pháp khí hộ thân như vậy.

Ôn Tông Du tấn công Trác Dực Thần, hắn cầm kiếm quấn lấy gã. Văn Tiêu vẫn không từ bỏ, thổi Bạch Trạch Lệnh, cố gắng dùng xích phù chú vây khốn Ôn Tông Du, để Trác Dực Thần giết gã.

Thực tế chứng minh, cách này có chút tác dụng, nhưng bất kể Trác Dực Thần đâm vào tim hay những chỗ hiểm khác của Ôn Tông Du, Ôn Tông Du vẫn không hề hấn gì.

"Bất diệt chi thân?" Trác Dực Thần không bao giờ nghi ngờ bản thân, vấn đề chỉ có thể nằm ở chính Ôn Tông Du.

"Triệu Viễn Chu từng nói, bất kể là yêu quái gì, chỉ cần hủy nội đan thì nhất định sẽ chết. Chắc là Ôn Tông Du đã giấu nội đan của mình đi rồi."

Văn Tiêu có chút thở hổn hển, mỗi lần vận dụng thần lực Bạch Trạch đối với nàng đều là một lần tiêu hao.

Thấy Văn Tiêu và Trác Dực Thần hai người không làm gì được gã, gã đặt hai ngón tay lên miệng, phát ra một tiếng huýt sáo trong trẻo.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chân Mai xuất hiện.

"Đồ đệ ngoan, hai người này giao cho ngươi." Ôn Tông Du vỗ vai Chân Mai, dang đôi cánh bay đi.

"Chết tiệt! Mục tiêu của gã là Đào Nguyên Cư!" Văn Tiêu thấy Ôn Tông Du rời đi vào lúc này, nhất định là đi tìm Triệu Viễn Chu.

Trác Dực Thần và Văn Tiêu hai người đứng dậy định đuổi theo, nhưng bị Chân Mai chặn lại. Chỉ thấy kẻ không còn có thể gọi là người này lắc đầu nguầy nguậy: "Đối thủ của các ngươi, là ta."

Trong Đào Nguyên Cư, không chỉ Ly Luân, ngay cả Triệu Viễn Chu và Bách Lý Đông Quân cũng nhận ra kết giới Bạch Trạch có điều bất thường.

Ôn Tông Du đứng cách Đào Nguyên Cư không xa, khóe miệng gã khẽ nhếch lên. May mắn là trước đây khi gã tấn công Đào Nguyên Cư đã để lại một chút quà, nếu không thì không biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian mới vào được kết giới nữa.

"Các con, đến lúc ra ngoài hoạt động rồi." Cùng với lời nói của Ôn Tông Du, mặt đất của Đào Nguyên Cư rung chuyển.

"Cha!" Bách Lý Đông Quân lập tức đến bên Triệu Viễn Chu, chắn những mảnh vỡ xà nhà đang lăn xuống.

"Ra sân đi."

Triệu Viễn Chu mở lời, hai người loạng choạng chạy ra khỏi phòng. Đến sân, họ thấy Ly Luân đang duy trì kết giới, Anh Lỗi cũng kịp thời kéo Bạch Cửu từ trong nhà ra ngoài.

"Sơn Hải Thốn Cảnh của ta đâu rồi?!"

Anh Lỗi sờ sờ người, phát hiện để quên Sơn Hải Thốn Cảnh trong phòng. Hắn quay người trở lại nhà, nhưng rồi lại từ từ lùi lại.

"Nhiều... nhiều lắm..." Anh Lỗi chỉ về phía trước lắp bắp nói, Bách Lý Đông Quân không hiểu, "Nhiều gì cơ?"

"Yêu... yêu quái..." Anh Lỗi nói xong liền vội vàng quay lại bên cạnh mọi người, rút con dao phay đeo ở thắt lưng ra.

Lời Anh Lỗi vừa dứt, Đào Nguyên Cư vang lên những tiếng gầm rít kinh hoàng, đó là những người yêu hóa mà Ôn Tông Du chôn dưới lòng đất.

Ly Luân thấy vậy, một mặt tiếp tục dùng yêu lực duy trì kết giới, một mặt triệu hồi tất cả cây cỏ hoa lá trong Đào Nguyên Cư tấn công nhóm người yêu hóa đó.

"Thì ra đây chính là 'Thảo mộc giai binh' a."(*)

(*) Thảo Mộc Giai Binh là một câu thành ngữ của Trung Quốc hay còn được hiểu với nghĩa là: Thần Hồn Nát Thần Tính

Bách Lý Đông Quân không kìm được cảm thán, cậu vẫn không rời Triệu Viễn Chu nửa bước, Bất Nhiễm Trần vung lên, một người yêu hóa ngã xuống đất.

Triệu Viễn Chu cố gắng điều động yêu lực giúp Ly Luân củng cố kết giới, nhưng bị Ly Luân ngăn lại.

"Vô dụng thôi, mất đi sự gia trì của thần lực Bạch Trạch, kết giới này không trụ được bao lâu nữa, đừng lãng phí yêu lực."

"Tiểu quỷ, bảo vệ cha ngươi. Anh Lỗi, mau đi tìm Sơn Hải Thốn Cảnh. Bạch Cửu, cho ta mượn sức mạnh Thần Thụ!"

Ly Luân ra lệnh một cách có trật tự cho mọi người. Triệu Viễn Chu trong lúc mơ hồ dường như không còn nhận ra người bạn thanh mai trúc mã này nữa, y nở một nụ cười, tiểu mộc đầu cuối cùng cũng thông minh rồi.

Nghe lời Ly Luân, Bạch Cửu cắn nát ngón tay mình, máu tươi nhỏ giọt lên cành dây leo của Ly Luân, khoảnh khắc đó ánh sáng rực rỡ bùng lên.

Ôn Tông Du cau mày, không muốn lãng phí thời gian nữa, gã giơ chiếc ngũ trảo lợi nhận trên tay phải, hung hăng vồ về phía Đào Nguyên Cư, kết giới lập tức vỡ tan tành.

Ly Luân quả quyết từ bỏ việc duy trì kết giới, chuyển sang đưa Triệu Viễn Chu và Bách Lý Đông Quân trốn vào góc khuất. Anh Lỗi và Bạch Cửu thấy vậy cũng vội vàng trốn sang một bên, nhưng vẫn bị trường khí vỡ tung của kết giới ảnh hưởng, bị nội thương.

"Chu Yếm, ngươi không sao chứ?"

Ly Luân đè Triệu Viễn Chu xuống, chịu đựng đợt tấn công yêu lực lớn, còn bị kết giới phản phệ, nhưng hắn lo lắng nhất vẫn là Triệu Viễn Chu, cố nén mùi máu tanh không ngừng trào lên trong ngực.

"Ta không sao." Triệu Viễn Chu kịp thời mở lời, giọng nói nghe quả thật rất bình thường, Ly Luân cũng yên tâm.

"Cha, hai người... hai người không dậy là con có chuyện đó..."

Bách Lý Đông Quân vừa rồi không kịp phản ứng đã bị Triệu Viễn Chu che chắn kỹ lưỡng trong lòng, Ly Luân đè xuống, suýt chút nữa tiễn cậu đi đời.

"Đông Quân!" Triệu Viễn Chu lúc này mới đỡ vượn nhỏ suýt bị ép thành bánh khỉ dậy.

Ba người vừa đứng dậy, Ly Luân quay người đã phun ra một ngụm máu.

"Ly Luân!" Triệu Viễn Chu kinh hô.

Lúc này Ôn Tông Du bay xuống, đứng trước Triệu Viễn Chu và Ly Luân. Bách Lý Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần ra bảo vệ trước mặt Triệu Viễn Chu.

"Triệu Viễn Chu, quả nhiên ngươi không chết. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết Bất Tẫn Mộc ở đâu, ta có thể cho các ngươi chết một cách thoải mái hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com