Chương 73. Khởi Đầu Của Thiên Hạ Hỗn Loạn
Sau huyết nguyệt, tai họa của thiên hạ mới chỉ bắt đầu.
Ngay khi Mạc Y đưa Bách Mục Yêu Quân đi, đám binh lính được gọi là Hoàng Thành Tư bên ngoài Càn Đông Thành lập tức hóa thành nguyên hình yêu vật, có con nhảy lên tường thành cắn xé binh lính, xông vào những con phố sầm uất của Càn Đông Thành, cắn chết rất nhiều người.
Trong góc phố, một đứa trẻ được mẹ ôm chặt trong lòng, một con sói yêu gần nhất ngửi thấy mùi của họ, lao về phía họ.
"Con ơi, chạy mau, đến Hầu phủ, tìm Hầu gia bọn họ!" Người mẹ đẩy đứa trẻ đi về phía trước, còn mình thì kéo con sói yêu, cô gấp gáp gọi với theo phía sau, không cho đứa trẻ quay đầu lại.
Đợi đến khi người mẹ tắt thở, con sói yêu theo dấu khí tức vừa rồi lại đuổi kịp đứa trẻ, ngay khi nó sắp vồ lấy đứa trẻ, bị Bách Lý Đông Quân một kiếm xuyên qua thân thể.
Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần và Văn Tiêu bọn họ cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, ra ngoài hỗ trợ binh lính diệt trừ ác yêu, cứu giúp bách tính.
Đám ác yêu mất kiểm soát này nhanh chóng bị giải quyết, để ngăn ngừa thêm nhiều tai nạn xảy ra, Triệu Viễn Chu dặn dò Bách Lý Đông Quân để phá phong quân của Thế tử gia trong trạng thái sẵn sàng, thiết lập nhiều lớp phòng thủ vũ trang ở ngoài thành, cổng thành và trong thành.
"Sau huyết nguyệt, yêu vật ở thế giới này e rằng còn nhiều hơn."
Trác Dực Thần sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nơi đây không giống thế giới của họ, có sự phân chia Đại Hoang và nhân gian, nếu thực sự sinh ra quy mô lớn yêu vật có sức tấn công, e rằng người và yêu vì tranh giành tài nguyên sinh tồn, nhân gian sẽ phải máu chảy thành sông.
Thực tế cũng đúng như Trác Dực Thần, Văn Tiêu dự đoán, không chỉ Càn Đông Thành, Thiên Khải Thành, Tuyết Nguyệt Thành, Vô Song Thành và các thành trì phồn hoa khác đều xảy ra chuyện yêu vật tấn công.
Thiên Khải Thành và Tuyết Nguyệt Thành có rất nhiều cao thủ giang hồ, yêu vật gây thương tích cũng nhanh chóng bị tiêu diệt, chỉ là họ chứng kiến sự hung tàn của đám quái vật phi nhân này, nhất thời lòng người hoang mang.
Và ngay trong hôm nay, Thái An Đế băng hà, khi Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong dẫn đội tiêu diệt ác yêu, Cảnh Ngọc Vương Tiêu Nhược Cẩn dưới sự giúp đỡ của Trọc Thanh đã nhập chủ Hoàng cung, trở thành tân đế, phong niên hiệu Minh Đức.
Tích tắc, tích tắc.
Bách Mục Yêu Quân khi khôi phục ý thức bên tai truyền đến tiếng nước tí tách, chàng khẽ động một chút, lại phát hiện tứ chi của mình đều bị trói lại.
Chàng lập tức tỉnh táo lại, mạnh mẽ giãy giụa, muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn.
"Đừng giãy giụa nữa, nhện nhỏ."
Một giọng nữ xuất hiện, ở cửa động có hai bóng người bước vào, chính là Mạc Y và Tiểu Lục Nhi.
"Yêu?"
Bách Mục Yêu Quân ánh mắt âm u, nhìn chằm chằm hai người đầy yêu khí trước mặt.
"Ta có thể coi là yêu, nhưng ca ca ta là người đứng đắn." Tiểu Lục Nhi giọng điệu kiều diễm, như một cô bé ngây thơ vô tội.
"Các ngươi đã làm gì cha ta và bọn họ?!" Ký ức cuối cùng của Bách Mục Yêu Quân là cảnh Triệu Viễn Chu đi về phía mình, sau đó... sau đó chàng quên mất rồi.
"Chết đến nơi rồi, ngươi còn có tâm trạng quan tâm người khác sao?" Móng tay dài và đen của Tiểu Lục Nhi khẽ lướt qua má Bách Mục Yêu Quân, "Tính khí của ngươi, đúng là hoàn toàn khác với Chu Yếm."
Bách Mục Yêu Quân rũ mắt nhìn đôi bàn tay đó, quay đầu làm bộ muốn cắn tới, bị Tiểu Lục Nhi kịp thời né tránh.
"Còn khá hung dữ, ta lại không nỡ ăn ngươi, ngươi có trăm mắt, vậy thì hãy thay ta hút cạn lệ khí của thiên hạ này, vì ta mà dùng."
Nhìn hai người trước mặt rời đi, Bách Mục Yêu Quân lại thử vài lần, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc.
Cha, Đông Quân, các người ngàn vạn lần đừng đến cứu ta...
Bách Mục Yêu Quân cảm nhận được sự đáng sợ của nữ tử áo xanh quỷ dị kia, sợ Triệu Viễn Chu và bọn họ mạo hiểm đến tìm chàng, rơi vào tay ác yêu này.
Trong Càn Đông Thành, sau khi sắp xếp ổn thỏa tất cả bách tính bị thương, Triệu Viễn Chu một mình ngồi trong sân ngẩn người, Văn Tiêu lo lắng y suy nghĩ nhiều và nhạy cảm, rất không yên tâm.
"Triệu Viễn Chu, chúng ta sẽ tìm thấy Tiểu Yêu Quân."
"Ta đang nghĩ, bọn họ sẽ đi đâu?" Triệu Viễn Chu tuy trong lòng sốt ruột, nhưng vẫn giữ được lý trí.
Bách Lý Đông Quân đang bưng một bát canh ngọt đến, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu.
"Ngươi biết mà, Tiểu Yêu Quân hắn khác với yêu thường, nếu lại gặp hắn, hắn mất kiểm soát làm người bị thương..."
"Sẽ không đâu, có ta ở đây, ta nhất định sẽ không để nó mất kiểm soát làm người bị thương."
Bách Lý Đông Quân dựa vào tường, nắm chặt lấy mâm thức ăn trong tay, cậu nhớ lại ánh mắt hy vọng cuối cùng của đám hậu bối trong tương lai:
"Bách Lý tiền bối, nhất định phải quay về quá khứ, thay đổi tương lai, xin ngài."
Cậu đã hạ quyết tâm, vì trong tương lai đó Thiên Ngoại Thiên đã trở thành vùng đất yêu thú hoành hành, vậy thì cậu sẽ tranh thủ lúc này mọi thứ còn chưa quá muộn, trực tiếp đến đó nhổ tận gốc mầm họa, chỉ là...
Bách Lý Đông Quân nhìn bóng lưng Triệu Viễn Chu, do dự một chút, cuối cùng cậu vẫn quay người rời đi.
Trong Tuyết Nguyệt Thành, Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y đang cùng các vị trưởng lão bố trí phòng thủ mới cho thành.
"Điều phiền phức nhất không phải là quái vật từ bên ngoài, tối qua ta ở Thương Sơn cũng phát hiện ra thỏ tinh, chúng dường như đều là do huyết nguyệt, không biết hấp thụ cái gì mà từ động vật bình thường biến thành yêu thú có khả năng tấn công."
"Vậy thì hạ lệnh, giết tất cả động vật trong thành!" Một vị trưởng lão đề nghị.
"Không thể!"
"Không thể!"
Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y đều phản đối đề nghị của trưởng lão, "Chỉ cần là vật có sinh mạng đều có thể hóa yêu, giết động vật, vậy còn cây cỏ hoa lá, đây tuyệt đối không phải là một cách hay."
"Vậy bây giờ phải làm sao? Đại Thành Chủ cũng không có ở đây..."
Đúng lúc này, Tư Không Trường Phong nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài thành.
"Tư Không Trường Phong, bây giờ hãy theo ta đến Thiên Ngoại Thiên một chuyến!"
"Là tiếng của Đại Thành Chủ!"
Tư Không Trường Phong quay người xách ngân thương lên, dặn dò Lý Hàn Y, "Tuyết Nguyệt Thành xin giao phó cho ngươi và các vị trưởng lão, ta tin Đông Quân y nhất định đã tìm được cách giải quyết, ta phải đi giúp y!"
"Hai vị sư huynh vạn sự cẩn thận." Lý Hàn Y gật đầu.
Trong phủ Trấn Tây Hầu, khi Triệu Viễn Chu bọn họ phát hiện Bách Lý Đông Quân mất tích, cậu đã trộm Sơn Hải Thốn Cảnh đến Tuyết Nguyệt Thành rồi.
[Cha, con biết Tiểu Yêu Quân ở đâu, cha và Văn Tiêu tỷ tỷ bọn họ hãy ở lại Càn Đông Thành bảo vệ bách tính, con sẽ nhanh chóng trở về.]
Triệu Viễn Chu cầm tờ giấy Bách Lý Đông Quân để lại, cau chặt mày.
"Thật là hồ đồ!" Chưa đợi Triệu Viễn Chu mở lời, Trác Dực Thần đã thay y dạy dỗ một trận.
Triệu Viễn Chu gấp lá thư lại, cẩn thận cất giữ, sắc mặt y lúc này trông không giống như không có chuyện gì.
"Vượn nhỏ trở về chắc chắn sẽ bị đánh một trận." Anh Lỗi dường như đã thấy cảnh đại yêu dạy dỗ vượn nhỏ rồi.
"Ta đại khái biết nó sẽ đi đâu rồi."
Hiểu con không ai bằng cha, Triệu Viễn Chu sau khi nhìn thấy thư trong đầu liền hồi tưởng lại cái tương lai mà Bách Lý Đông Quân từng kể cho y nghe, cậu nói, Thiên Ngoại Thiên là nơi đầu tiên bị yêu thú công phá, sau đó Càn Đông Thành trở thành thành quỷ, vậy có nghĩa mọi nguồn gốc đều ở Thiên Ngoại Thiên.
Bồng Lai Đảo quá xa, Tiểu Yêu Quân cũng nhất định đã bị Mạc Y đưa đến Thiên Ngoại Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com