Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86. Ngoại Truyện 4: Chuyện Lặt Vặt Ở Đào Nguyên



(Tiếp theo Đại Kết Cục, khi Đông Quân trở về...)

Mọi người sau khi biết tin Đông Quân trở về đều vô cùng phấn khích, bỏ dở công việc trong tay để đến xem chú vượn nhỏ đã trở về với tập thể.

Trác Dực Thần ngày hôm đó vừa hay được phái đi bắt yêu, khi hắn trở về nghe tin vội vàng đến Đào Nguyên Cư thì mọi người lại đang quây quần bên bàn đá trong sân, không ai nói lời nào.

"Sao vậy? Triệu Viễn Chu và Đông Quân đâu?" Trác Dực Thần hỏi.

"Đông Quân về rồi, nhưng..." Văn Tiêu nói dở câu, khiến Trác Dực Thần sốt ruột.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Triệu Viễn Chu y..."

"Không phải đại yêu, là Đông Quân, Đông Quân không phải trở về bằng chân thân, mà là tự mình dùng yêu lực tái tu một phân thân xé rách khe nứt thời không để trở về, trong cơ thể chưa có yêu đan, hiện đang hôn mê."

"Ta đi xem sao." Trác Dực Thần nhấc chân định đi vào phòng Triệu Viễn Chu.

"Ấy, đợi đã." Bạch Cửu ngăn lại.

"Lại sao nữa?" Trác Dực Thần cảm thấy cả đám người này đang vòng vo với hắn.

"Triệu Viễn Chu không cho người vào, không cho tiếp xúc với tiểu quỷ yêu đó, thậm chí còn bày kết giới, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi." Lời này là do Ly Luân nói.

Cuối cùng, Trác Dực Thần vẫn quyết định mắt thấy tai nghe là thật, thế là cả đám người lại cùng hắn đi ra ngoài phòng Triệu Viễn Chu.

"Thật sự có kết giới." Trác Dực Thần lẩm bẩm.

"Ly Luân, sao vậy? Có gì không đúng sao?" Văn Tiêu là người đầu tiên phát hiện Ly Luân đưa tay chạm vào kết giới do Triệu Viễn Chu bày ra, rồi ngẩn người nhìn bàn tay mình.

"Yêu lực của Triệu Viễn Chu đã mạnh hơn rồi." Ly Luân nói thật.

"Đó là chuyện tốt mà, cơ thể đại yêu đã bị trọng thương, Bạch Cửu cũng luôn điều trị cho y, yêu lực mạnh hơn chứng tỏ y hồi phục rất tốt."

Trác Dực Thần cũng vô thức gật đầu đồng tình.

"Được rồi, mấy ngày này, chúng ta đừng đến quấy rầy Triệu Viễn Chu và Đông Quân nữa, cho họ một chút thời gian." Văn Tiêu đứng ra, nàng biết cả sân yêu quái này đều rất quan tâm đến đại yêu bên trong, nhưng họ không thể nông nổi nữa.

Mọi việc phải theo ý của Triệu Viễn Chu.

Dù Trác Dực Thần sốt ruột, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Ly Luân thì không có phản ứng gì, dù sao hắn và Chu Yếm đã ba vạn năm trôi qua như vậy rồi, huống hồ chỉ là chia xa mấy ngày.

Trong phòng, Triệu Viễn Chu hiếm hoi hóa thành bán yêu, lộ ra cái đuôi vượn dài lông xù phía sau, cứ thế rũ xuống giường, được chú vượn nhỏ đang hôn mê ôm chặt trong lòng, dường như biết mình đang ở bên người thân cận nhất, Đông Quân mới yên tâm ngủ một giấc say sưa.

Kể từ ngày Bách Mục Yêu Quân đưa Bách Lý Đông Quân đến trước mắt mình, y đã vui mừng khôn xiết.

Chỉ là rất nhanh Bách Lý Đông Quân vì yêu lực không đủ mà rơi vào hôn mê, Triệu Viễn Chu dò xét cơ thể cậu, phát hiện chỉ là vấn đề yêu lực, tuy biết không phải vấn đề lớn, nhưng y vẫn không thể kiểm soát hành vi của mình.

Bản năng bảo vệ con của động vật hoàn toàn bị kích hoạt, đặc biệt là sau khi trải qua nhiều lần ly biệt rồi tái hợp, rồi lại ly biệt rồi lại tái hợp, Triệu Viễn Chu chỉ muốn cho mình một khoảng thời gian.

Triệu Viễn Chu nằm trên giường, chống tay, mắt vẫn luôn nhìn Đông Quân lông xù, giống như tám năm trước vậy, ở nơi lạc thổ này chăm sóc vượn nhỏ của mình.

Yêu lực màu đỏ xung quanh bao phủ lấy hai cha con họ, không ngừng truyền vào cơ thể Bách Lý Đông Quân.

Bạch Cửu đã khám cho Bách Lý Đông Quân, yêu lực không đủ không phải vấn đề lớn, chỉ là Bách Lý Đông Quân vì muốn trở về mà xé rách khe nứt thời không đã dùng hết tất cả sức mạnh, thậm chí còn động đến yêu lực bản nguyên, nên mới rơi vào hôn mê.

Chỉ cần uống thuốc điều trị, và truyền thêm yêu lực, rất nhanh sẽ hồi phục.

Mọi người vốn nghĩ chuyện này cứ thế trôi qua, không ngờ Bạch Cửu vừa bước chân ra khỏi phòng Triệu Viễn Chu, giây tiếp theo kết giới đã dựng lên.

Liên tục ba ngày, Triệu Viễn Châu đều rất lo lắng cho vượn nhỏ đã mất lại có được, trừ khi Bạch Cửu đưa thuốc y mới mở kết giới, nhưng chỉ cần Bạch Cửu rời đi, căn phòng của y lại khởi động kết giới, không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.

"Không biết tình hình của Đông Quân thế nào rồi nhỉ?"

Anh Lỗi vừa nhìn Bách Mục Yêu Quân đang luyện tập kết mạng nhện trên cây đào trong sân, vừa nghĩ đến đại yêu và vượn nhỏ đã lâu không gặp mặt.

"Nếu thực sự có vấn đề, Bạch Cửu sẽ nói cho Thần Nữ đại nhân và chúng ta biết." Bách Mục Yêu Quân rất lý trí, dù trong lòng chàng cũng có một chút buồn bã, bởi vì Triệu Viễn Chu cũng không cho chàng vào phòng, khiến chàng vừa lo lắng lại có cảm giác tủi thân bị bỏ rơi.

Anh Lỗi dường như nhận ra điều gì đó, nhưng lại không rõ suy nghĩ của Bách Mục Yêu Quân.

Ngược lại là Bạch Cửu, người mang huyết thống hỗn hợp người-yêu-thần lớn lên ở nhân gian từ nhỏ, đã nhạy bén cảm nhận được sự không vui của Bách Mục Yêu Quân.

"Nếu ngươi bị thương, đại yêu chắc chắn cũng sẽ rất lo lắng, ta còn nhớ khi ngươi mới ra đời, đại yêu vì bảo vệ ngươi còn bị Vân Quang Kiếm vô tình làm bị thương."

Bách Mục Yêu Quân cũng nhớ lại chuyện xưa, chàng biết Bạch Cửu nói đúng, Triệu Viễn Chu đối với chàng quả thực đã quá tốt rồi, chàng nên biết ơn và biết đủ.

Thấy Bách Mục Yêu Quân đã nghĩ thông suốt, Bạch Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cái nhà này mà không có ta, chắc tan nát mất." Bạch Cửu lẩm bẩm rồi lại xem lò thuốc nhỏ.

May mắn, năm ngày sau Bách Lý Đông Quân cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cậu còn chưa mở mắt, đã vươn vai một cái thoải mái, ngàn năm nay cậu luôn bị giam cầm dưới tuyết nguyên Thiên Ngoại Thiên canh giữ trận pháp, thật sự là đói lạnh giao nhau.

Đâu như bây giờ thoải mái nằm trong chăn ấm áp, Bách Lý Đông Quân ôm "chăn lông" trên người, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cái cảm giác này sao mà kỳ lạ thế nhỉ?

Đợi Bách Lý Đông Quân mở mắt, phát hiện thứ cậu đang nắm trong tay đâu phải là chăn lông, rõ ràng chính là cái đuôi to của cha cậu Triệu Viễn Chu.

"Tỉnh rồi à?" Khóe miệng Triệu Viễn Chu kéo lên một nụ cười dịu dàng, ngay từ khoảnh khắc vượn nhỏ động đậy y đã tỉnh rồi, thấy vượn nhỏ còn cứ nắm chặt đuôi mình không chịu buông ra, lúc này mới mở lời.

"A, cha!" Bách Lý Đông Quân quả thực có chút ngạc nhiên, cậu không ngờ Triệu Viễn Chu mấy ngày nay vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

Triệu Viễn Chu đưa tay, đặt lòng bàn tay lên trán Bách Lý Đông Quân, cảm nhận yêu lực yếu ớt chảy trong cơ thể vượn nhỏ, không phát hiện ra vấn đề nào khác lúc này mới yên tâm.

"Cơ thể này của con vẫn còn quá yếu, tiếp theo phải uống thuốc điều trị thật tốt, cũng phải siêng năng tu luyện, mau chóng luyện ra nội đan, như vậy cha mới yên tâm."

Tiểu yêu không có nội đan, yêu lực yếu ớt thường không sống được bao lâu, không trách Triệu Viễn Chu lại lo lắng đến vậy.

Bách Lý Đông Quân gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Ngày hôm đó, kết giới trong phòng Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng được dỡ bỏ, mọi người lại một lần nữa nhìn thấy chú vượn trắng hoạt bát vui vẻ.

"Đông Quân, mấy ngày không gặp, ngươi hình như lớn hơn không ít."

Bách Lý Đông Quân vừa gặm quả đào tươi Văn Tiêu cho, vừa lầm bầm nói, "Đó cũng là do cha ta nuôi tốt, nuôi béo tròn tròn, lông lá mượt mà sáng bóng, là chú vượn trắng cao quý nhất Đại Hoang~"

"Ta sao lại nhớ bài thơ làm vè này nói về nuôi heo?" Văn Tiêu một tay chống cằm hồi tưởng.

"Phụt~" Anh Lỗi và Bạch Cửu đồng loạt bật cười, "Cảm giác như trong sân nhà chúng ta lại có thêm một chú heo con vậy."

"Bách Lý Đông Quân, ngươi không còn nhỏ nữa, giữ chút thể diện được không?" Bách Mục Yêu Quân cũng không chịu nổi cái điệu bộ làm nũng vòi vĩnh của Bách Lý Đông Quân.

"Hừ! Các ngươi từng người một chỉ biết lợi dụng lúc ta không có yêu lực mà bắt nạt ta!"

Bách Lý Đông Quân giận rồi, không dỗ được nữa.

"Thôi được rồi, Đông Quân nhà ta là chú vượn trắng cao quý nhất, đáng yêu nhất Đại Hoang, chứ không phải heo con gì cả." Lúc quan trọng vẫn là Văn Tiêu ra mặt hòa giải.

"Đông Quân à, lần này Triệu Viễn Chu thật sự bị ngươi dọa sợ rồi đó, liên tục năm ngày cứ ở trong phòng chăm sóc ngươi, không cho ai vào, chỉ có Tiểu Cửu đưa thuốc mới được vào thôi."

Bách Lý Đông Quân tuy biết Triệu Viễn Chu rất quan tâm mình, nhưng lại không ngờ y lại căng thẳng đến vậy, chắc là những lần trải nghiệm trước đây đã khiến y bị tổn thương.

Haizz, mình thật là một đứa con bất hiếu.

"Văn Tiêu tỷ tỷ, ta biết rồi, ta sẽ không bao giờ tùy tiện rời xa các người, rời xa cha nữa đâu."

Triệu Viễn Chu ở không xa lặng lẽ nhìn Đông Quân đang chơi đùa với Văn Tiêu, Anh Lỗi, Bạch Cửu bọn họ, sợi dây trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com