Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.1.

Châu Kha Vũ nắm góc áo khoác, chậm rãi kéo ra từ sau lưng Lưu Vũ. Áo quần dần bị lột bỏ, Châu Kha Vũ vừa giống như đang tháo lớp kén của con nhộng, gỡ đi lớp vỏ cứng cáp ngoài cùng, lại vừa giống như đang mở một hộp quà, nhìn dây lụa xinh đẹp dần dần trở nên lỏng lẻo.

"Khi nãy tiểu Vũ chỉ nói nhảm thôi... Anh trai, em xin lỗi mà..."

"Anh trai... Sau này em sẽ không bao giờ nói vậy nữa... Anh trai tháo thứ này ra được không, em sợ lắm..."

Lưu Vũ giãy giụa, nước ngậm trong đáy mắt rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa, tí tách nhỏ xuống, cùng với tiếng khóc nức nở và thanh âm khẩn cầu cầu xin Châu Kha Vũ cởi bỏ gông xiềng trên tay.

Từ khi bị đeo thứ lạnh lẽo cứng rắn lên cổ tay, ý thức của Lưu Vũ không khỏi bị kéo trở về hai năm trước, trong một căn phòng nhỏ màu đen... Bên trong gian phòng đều là tường cách âm, không gian trống trải yên ắng đến mức không nghe được bất kỳ một thanh âm nào. Qua thời gian thật lâu sẽ giống như bị ù tai, có thể nghe thấy những tiếng vọng xa xăm nhiễu loạn.

Thứ này tồn tại trên tay thêm một giây, đối với Lưu Vũ chính là đánh thức những ký ức thống khổ, đối với thần kinh yếu ớt của cậu lại càng là một trận đòn roi tra tấn tàn nhẫn.

"Anh trai... Hức... Em xin anh, sau này em sẽ không đi chơi lung tung nữa, cho em ra ngoài có được không... Hức... Em sợ lắm... Em xin anh, anh trai..."

Lưu Vũ chới với trong vực thẳm hồi ức ám ảnh. Những tăm tối, bất lực, sợ hãi tựa như trận lốc xoáy càn quét, cậu chỉ có thể ôm lấy Châu Kha Vũ giống như một ngọn cỏ cứu mạng. Cậu không muốn lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh hãi hùng như vậy.

Châu Kha Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lưu Vũ, dỗ dành:

"Tiểu Vũ, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, một lát nữa anh sẽ giúp em tháo nó ra, có được không?"

Rõ ràng là thương lượng, song thái độ lại có vẻ như từ chối chấp nhận ý kiến. Cảm giác bất an trong lòng Lưu Vũ càng dâng lên:

"Em sợ... Em không muốn cái này đâu... Hức... Bỏ nó ra đi mà... Em xin anh trai..."

Châu Kha Vũ dời mắt lên, thoáng nhìn cổ tay nhỏ gầy bị mài ra vệt đỏ. Ánh mắt hắn tối sầm, hơi cau mày, buông tay Lưu Vũ ra, sau đó xuống giường mở ngăn kéo tủ quần áo lấy được hai chiếc cà vạt.

Châu Kha Vũ một lần nữa nắm lấy cổ tay cậu nâng lên, dùng cà vạt quấn một vòng quanh còng tay lạnh lẽo, cẩn thận tựa như bảo vệ một món đồ dễ vỡ, hoặc đang giấu đi một bảo vật vô cùng trân quý trong nhà.

Châu Kha Vũ âm trầm nói:

"Tiểu Vũ à, có một số chuyện em hiểu rất rõ, nhưng nói ra lại không còn ý nghĩa nữa."

Châu Kha Vũ thắt xong nút cuối cùng, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vũ. Cậu vừa tắm xong, tóc tơ mềm mại rủ xuống như thác nước trong khe núi. Tóc mai hơi dài qua trán che đi lông mày tinh xảo, chỉ có thể ngẫu nhiên từ những sợi tóc tán loạn bắt gặp đôi mắt sáng như nước hồ thu khiến người hồn xiêu phách lạc. Nốt lệ chí nơi khóe mắt càng tôn thêm vẻ yêu mị gợi cảm.

Cổ áo ngủ quá rộng trượt xuống, lộ ra vai nhỏ trắng trẻo mịn màng, cúi đầu còn có thể loáng thoáng trông thấy phong cảnh bên trong lớp đồ ngủ.

Châu Kha Vũ ngừng một lát, cúi người cắn xuống hõm vai, hai cánh môi tách ra dùng sức khẽ hút, da thịt trơn bóng lập tức lưu lại một vết tích đỏ thẫm. Hắn đưa tay cởi từng chiếc cúc trên áo ngủ của Lưu Vũ, từng chiếc từng chiếc cực kỳ sốt ruột, cuối cùng hắn dứt khoát xé toạc chiếc áo mỏng manh.

Thanh âm xích sắt va chạm, đau đớn trên hõm vai cùng tiếng quần áo bị xé rách không ngừng va đập vào thần kinh Lưu Vũ, làn da trần trụi trong không khí khiến cậu không nhịn được mà run rẩy, co rúm người lại.

Lưu Vũ miễn cưỡng đỡ lấy thân thể, mở to mắt nhìn chằm chằm vào ga giường, cố gắng tránh xa Châu Kha Vũ nhất có thể, co người đến một góc trống trải khóc nức nở, hai mắt đỏ bừng:

"Hức... Đừng chạm vào tôi!"

Châu Kha Vũ ngây cả người, nắm lấy mắt cá chân Lưu Vũ thô bạo kéo trở về:

"Không chạm vào em?"

Lưu Vũ sợ hãi đến cắn chặt môi, môi châu xinh đẹp bị chèn ép đến mức biến dạng, song hai con ngươi vẫn quật cường nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhếch miệng, ngón tay cạy mở cánh môi cậu:

"Hôm nay anh càng muốn chạm vào đấy!"

Châu Kha Vũ cúi người, dán lên đôi môi mềm mại của Lưu Vũ, siết chặt mắt cá chân cậu, đút tay vào túi áo khoác của mình tìm một chùm chìa khóa, cắm vào lỗ khóa ngăn kéo tủ đầu giường. Trong ngăn kéo có một hộp bao cao su chưa mở, gel bôi trơn và một chiếc bình nhỏ tinh xảo.

Châu Kha Vũ tiện tay ném bao cao su và gel bôi trơn lên giường, cầm lấy bình nhỏ ngẩng đầu lên, lắc lắc trước mặt Lưu Vũ, sau đó mở nắp bình:

"Em hỏi có phải anh trai thích em đúng không?"

"Trí tưởng tượng của Tiểu Vũ có vẻ phong phú quá rồi nhỉ?"

Bàn tay Châu Kha Vũ vuốt ve gò má Lưu Vũ:

"Thứ anh trai thích... Cho tới bây giờ chỉ có khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này của bảo bối mà thôi."

Lưu Vũ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, run rẩy nói: "Nói dối!"

Châu Kha Vũ cười cười bổ sung:

"Có lẽ... Còn có thân thể này nữa."

Châu Kha Vũ nói xong, nhìn em trai nhỏ trước mặt không ngừng run bần bật, bờ môi bị giày vò đến phát sưng, lông mày nhíu lại, đôi mắt sáng trong giây lát nhiễm một tầng sương mù, hốc mắt đẫm lệ.

Hắn nhìn bộ dạng của Lưu Vũ, trái tim nhói lên, cố nén suy nghĩ muốn ôm thật chặt Lưu Vũ vào lòng an ủi, lạnh như băng ra lệnh:

"Không được khóc."

Châu Kha Vũ đợi đến khi tiếng nức nở của Lưu Vũ dịu lại, nói khẽ:

"Ngay từ đầu lẽ ra không cần đến mức này."

Ngón tay thon dài đeo một chiếc nhẫn bạc khẽ lướt qua xương lông mày của Lưu Vũ, thuận theo lông mày hướng xuống dưới, trượt nhẹ trên gò má khiến sống lưng cậu run rẩy. Kim loại chạm vào làn da non mềm mang theo cảm giác lành lạnh.

"Đừng mà..." Lưu Vũ liều mạng lắc đầu.

"Là em ép anh trai làm vậy."

Bàn tay Châu Kha Vũ đột nhiên dùng sức bóp lấy gương mặt cậu, hổ khẩu* đỡ dưới cằm cậu, ép cậu mở miệng ra. Lông mày xinh đẹp nhăn lại càng sâu, đáy mắt dâng lên từng đợt sóng nước, hai tay bị trói không thể động đậy. Châu Kha Vũ phát hiện tay cậu không an phận, dứt khoát nắm chặt cổ tay cậu đè lên giường.

*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Bình nhỏ chế tác tinh xảo, đá quý nạm trên thân bình phát sáng lấp lánh trong bóng tối. Châu Kha Vũ kề miệng bình lên môi cậu, bờ môi vốn đầy đặn phấn nộn bị đè ép đến trắng bệch. Tiếng nghẹn ngào khó chịu của Lưu Vũ không ngăn cản được phút điên cuồng này của Châu Kha Vũ, toàn bộ chất lỏng mùi vị kỳ quái tràn vào khoang miệng, tiền vị ngòn ngọt, hậu vị lại dậy lên mùi thuốc đông y cùng vị đắng khó tả.

Châu Kha Vũ ném bình rỗng đi, lại lập tức bịt kín miệng Lưu Vũ, nâng cằm cậu lên đề phòng cậu phun hết thuốc ra. Lưu Vũ ấp úng giãy giụa, Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay hắn, rất lâu sau hầu kết mới nhấp nhô, nuốt toàn bộ chất lỏng xuống.

Lưu Vũ không nhịn nổi một trận ho khan. Rèm cửa khép chặt ngăn ánh trăng trong veo bên ngoài ô cửa, đèn ngủ trong phòng tản ra một ít tia sáng xanh tím, khiến cho vách tường ảm đạm trong phòng nhiễm lên mấy phần ám muội.

Thuốc kích dục tràn vào cơ thể, nhanh chóng đập tan ý thức, phóng đại dục vọng, từng chút một lấn át lý trí.

Lưu Vũ cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên, làn da bỏng đến dọa người, thần trí dần trở nên mơ hồ, cuối cùng mê man đến không nghĩ được điều gì nữa. Hậu huyệt không nhịn được mà co thắt, dịch thể chảy xuống cửa động nhỏ, thấm ướt đồ lót. Cậu cần dập lửa, mà thân thể Châu Kha Vũ nhìn qua thật lạnh...

Châu Kha Vũ cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến khi Lưu Vũ hai mắt mê loạn chủ động áp sát, xích sắt bị kéo căng phát ra thanh âm leng keng vang vọng trong gian phòng trống trải.

Lưu Vũ dán sát vào cơ thể Châu Kha Vũ, thấy hắn không có đẩy ra, ngọn lửa khô nóng trong người vẫn chưa được làm dịu, liền dứt khoát tách hai chân ngồi trên người Châu Kha Vũ, tay còn đeo còng kim loại vòng qua đầu hắn, ôm lấy lưng hắn, đầu tựa trên ngực hắn không ngừng thở dốc.

Vẫn nóng quá!

Cảm giác trống rỗng phía sau không những không giảm, ngược lại mỗi lúc một tăng. Lưu Vũ thở gấp một tiếng, mông nhỏ đặt thẳng vào chỗ to lớn cộm lên phía dưới Châu Kha Vũ.

Cảm nhận được mông nhỏ tròn trịa cách mấy lớp vải ngồi lên đồ vật phía dưới của mình, Châu Kha Vũ không nhịn được chửi một câu thô tục, sau đó đứng dậy đảo người đặt Lưu Vũ dưới thân.

Quần áo bị xé rách một cách mạnh bạo, Châu Kha Vũ vừa cởi đồ, vừa cúi đầu không ngừng gặm cắn khắp nơi trên da thịt mịn màng của Lưu Vũ, từ vai đến cổ, xuống đến trước ngực lại tới bên hông, lưu lại từng nụ mai đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ.

Châu Kha Vũ ném áo xuống đất, Lưu Vũ mông mông lung lung mở mắt nhìn về phía hắn, bắp tay săn chắc, gân xanh nổi lên, cơ bụng luyện tập quanh năm lúc này nhìn không sót một thứ gì. Lưu Vũ nuốt nước miếng một cái.

Châu Kha Vũ nắm lấy mắt cá chân đã đỏ lên, tách hai chân trắng mịn phiếm hồng của Lưu Vũ ra, ấn hai đầu gối đến khi cơ đùi dán sát vào ngực cậu mới dừng lại.

Hắn giật phăng đồ lót Lưu Vũ xuống, tiểu Lưu Vũ thanh tú đáng yêu y hệt cậu ngày thường cùng cánh mông đầy đặn tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên, phơi bày trong không khí. Mông tròn mềm mại tựa như có thể bóp đến chảy nước, chân tâm run rẩy, khung cảnh kiều diễm trong khoảnh khắc đâm vào mắt Châu Kha Vũ, khiến hai mắt hắn càng thêm đỏ rực đến điên cuồng.

Châu Kha Vũ đưa tay bao lấy trái đào mật dụ dỗ người phạm tội, ngón tay gần như chìm vào da thịt. Hắn vỗ vỗ mấy cái, lại nhịn không được dò xét sâu hơn.

"A... Ưm..."

Thuốc kích dục khiến ý thức Lưu Vũ mê loạn, tiếng thở gấp gáp từ miệng nhỏ chẳng có cách nào che giấu, không ngừng tràn ra.

Rõ ràng toàn thân trên dưới đều mảnh mai vừa đủ, vậy mà nơi này lại tròn trịa đầy đặn đến thế, làn da trắng đến phát sáng giờ phút này nhiễm lên một tầng ửng đỏ, mê hoặc người ta đến chà đạp một phen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com