01
Tháng 7 có lẽ là thời điểm nắng nóng nhất ở khu vực đảo hoang, vậy mà đoàn làm phim "Quan Hải" gần đây lại phải quay những cảnh mùa đông, làn khói xuất hiện trước ống kính không phải làn khói trắng của tiết trời lạnh lẽo, mà chính là hơi nóng toát ra từ ánh mặt trời chói chang đằng kia. Các diễn viên phải khoác lên mình những bộ trang phục dày cộm, người nào người đấy đều ướt như tắm.
Ba giờ chiều, bởi vì có diễn viên bị say nắng, cho nên đoàn làm phim đã quyết định tạm dừng việc quay chụp lại để cho mọi người nghỉ ngơi 30 phút.
Điều hòa trên xe mát lạnh, chiếc LCD ở phía trước ghế phụ vừa tự động chuyển sang phát các thông tin giải trí, trên màn hình là buổi lễ khai máy của một đoàn làm phim cổ trang, nội dung của bản tin này đều xoay quanh việc "Chương Hạo, người vừa được nhận giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Hoa Ánh, mới đây đã gặp chấn thương khi đang thực hiện cảnh hành động cho bộ phim "Thiên hạ đệ nhất kiếm" , theo tiết lộ của ekip, tình trạng vết thương của anh hiện nay đã khá ổn định, nhưng vẫn sẽ cần nghỉ ngơi thêm cho đến khi hoàn toàn hồi phục, trong khoảng thời gian này, ekip sẽ không nhận thêm bất kỳ một cuộc phỏng vấn nào nữa. "
"Nhất định phải đi sao?" Jang Kyong phiền não sờ soạng điếu thuốc trong túi quần, anh thật sự sắp phát điên với cái tính cố chấp của nghệ sĩ nhà mình rồi, "Sau đó thì sao, mày định lấy tư cách gì để tới đó? Mày có muốn xem giới truyền thông viết gì về hai người không? Đã năm năm rồi đó, cho dù có là Ngu Công thì cũng phải biết buông tha cho bản thân mình đi chứ. "
Sung Hanbin ngồi ở phía cửa sổ bên trái, chiếc áo khoác vừa mới cởi ra được gấp gọn đặt ở một bên, bên trong là một chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi. Mấy cảnh quay của anh vẫn còn chưa quay xong, đến cả lớp hóa trang cũng chưa tẩy đi, trên gương mặt toàn là mấy vết trầy xước dữ tợn. Nghe đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn Jang Kyong, ánh mắt giống như vẫn còn chìm đắm trong nhân vật, để lộ ra một cảm giác lạnh lẽo đến tột cùng, Jang Kyong cảm thấy ánh mắt của tên này giống như đang muốn xiên chết anh, bỗng dưng có chút sợ hãi, giọng nói cũng hòa hoãn hơn đôi phần: "Anh là muốn tốt cho mày thôi. Suốt mấy năm qua, thái độ mà Chương Hạo dành cho mày đã bao giờ tốt chưa? Mày một mực đòi tới thăm cậu ta, rồi sao nữa, liệu cậu ta có thấy cảm kích không? Không phải bọn họ nói vết thương đã ổn định rồi sao, cùng lắm thì chiều nay anh mua ít đồ mang sang, coi như là thăm hỏi."
"Em tự đi." Sung Hanbin cất lời, phơi nắng một ngày, giọng nói của hắn đã có chút khàn khàn, "Kết thúc cảnh quay buổi đêm xong em sẽ tự đi, chỉ tới nhìn một chút thôi rồi sẽ trở về ngay, không làm chậm trễ công việc của anh đâu."
Jang Kyong dường như vẫn còn muốn khuyên nhủ thêm, Sung Hanbin lại nhìn anh, vô cùng bướng bỉnh nói: "Anh có không cho em đi thì em cũng sẽ trốn đi thôi."
"Được rồi được rồi ông tướng ơi." Quản lý Jang bất lực, "Anh còn có thể để mày lái xe buổi đêm sao? Lỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm. Gọi Young Soo bảo cậu ấy đưa đi đi. Nghe anh nói này, đi nhanh rồi về đấy nhé, nếu mày mà làm chậm trễ lịch trình của sáng ngày mai, tự đi mà giải thích với đạo diễn."
Ngày hôm ấy mọi người quay phim tới hơn mười giờ đêm, Sung Hanbin vội vàng rửa sạch mặt mũi, đội mũ rồi đeo khẩu trang theo như đúng yêu cầu của Jang Kyong. Young Soo khi ấy cũng lái tới một chiếc Volkswagen khiêm tốn, chở Sung Hanbin từ ngoại ô trở về thành phố.
Để tránh bị truyền thông quấy rầy, ảnh hưởng đến trật tự công cộng, bệnh viện nơi Chương Hạo đang nằm là một bệnh viện tư nhân. Cũng may là Jang Kyong khá quen thuộc với nơi này, Sung Hanbin đi bằng cửa sau, từ phía sau khoa nội trú đi vào.
Phòng bệnh của Chương Hạo không có người chăm sóc. Sung Hanbin nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, ánh đèn trong phòng đã tắt. Hắn đi tới bên giường, nương theo chút ánh sáng hắt vào từ ngoài hành lang, trông thấy Chương Hạo cả người quấn lấy chiếc chăn bông, trên đầu vẫn còn phải băng bó. Anh yên lặng nằm ở đó, dường như đã ngủ thiếp đi, nhưng hàng lông mày vẫn hơi cau lại. Có phải vì vết thương vẫn còn đau không? Trong lòng Sung Hanbin bất chợt nổi lên một cảm giác xót xa.
"Tại sao lại tự biến mình thành như thế này khi không có em ở bên cạnh?"
Hắn vẫn biết là bản thân chỉ nên tới nhìn một chút rồi đi thôi, nhưng suốt mấy năm qua, số lần hắn gặp được Chương Hạo chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà cho dù có gặp được, thì cũng đều là gặp ở những nơi công cộng, hắn vẫn luôn ép mình phải kiểm soát bản thân, ép mình phải rời mắt đi thật nhanh, đã lâu lắm rồi hắn không được ngắm nhìn khuôn mặt của người hắn yêu ở cư ly gần như này.
Sung Hanbin nhịn không được mà đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh. Khi đầu ngón tay chỉ vừa mới khẽ chạm vào làn da mềm mại, người trên giường bỗng đột nhiên mở mắt ra.
Sung Hanbin sợ tới mức rụt tay lại rồi lui về phía sau vài bước, Chương Hạo thậm chí còn phản ứng mạnh hơn hắn, anh kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó liền vội vàng bật chiếc đèn trong phòng bệnh lên.
Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, nhất thời chiếu sáng tất cả mọi thứ trong phòng.
Trông thấy ánh mắt hoang mang vô định của Chương Hạo, tâm trí hắn bỗng dưng hiện lên hình ảnh khi hai người gặp nhau tại buổi lễ trao giải, là đôi mắt lạnh lùng của Chương Hạo cùng hai tiếng "tiền bối Sung" không thể xa cách hơn.
Những lời quan tâm bị kẹt cứng trong cổ họng, Sung Hanbin theo bản năng ghì chặt dây thanh quản của mình lại: "Em biết anh không muốn nhìn thấy em, chỉ là..."
"Hanbinie, sao em lại ăn mặc như này?" Chương Hạo ngắt lời hắn, thậm chí còn gọi hắn là "Hanbinie" chứ không phải "tiền bối Sung", giọng điều mềm mại giống hệt như năm năm trước, khi bọn họ vẫn còn là người yêu, khiến cho Sung Hanbin đột nhiên đứng hình.
Hắn nhất thời không biết nên nói gì.
"Em định chơi cosplay thợ săn à? Đêm hôm rồi còn che kín mít như vậy, suýt chút nữa đã dọa chết anh rồi." Chương Hạo nhỏ giọng trách móc.
Sung Hanbin ngẩn người, nhẹ nhàng cởi mũ và khẩu trang ra.
"Anh..." Chương Hạo sững sờ nhìn hắn, anh đột nhiên nhíu mày lại, trái tim Sung Hanbin khi ấy cũng bị bóp chặt theo, Chương Hạo đưa hai tay lên ôm lấy đỉnh đầu, phát ra vài tiếng thở hổn hển: "Anh đau đầu quá..."
"Anh không sao chứ?" Sung Hanbin khẩn trương nhấn chuông khẩn cấp ở đầu giường, "Đau lắm sao? Anh có muốn nằm xuống không?"
Nhân viên y tế nhanh chóng chạy tới phòng bệnh rồi bắt đầu khám xét cơ bản. Sung Hanbin chậm rãi lui về phía cửa, Chương Hạo thấy vậy thì liền hỏi: "Sao em còn đứng đó?"
Anh rất tự nhiên vươn tay về phía Sung Hanbin, bĩu môi ấm ức: "Anh đau quá, vậy mà em còn không tới dỗ anh. "
Đầu óc Sung Hanbin trống rỗng, nhưng đôi chân vẫn theo thói quen bước tới, khoảnh khắc nắm lấy tay Chương Hạo, hắn có chút hoài nghi không biết mình có đang mơ hay không?
Hai cô y tá vô cùng tò mò, khoảnh khắc nhìn thấy rõ khuôn mặt của Sung Hanbin, ánh mắt của bọn họ như rực sáng lên hai chữ "ăn dưa" : Chuyện gì đang xảy ra vậy, hai đại đỉnh lưu nghe đồn không hợp sao nhìn cứ như có gian tình thế này?
Lúc này Sung Hanbin mới nhớ tới mình đang không đeo khẩu trang, nhưng đã quá muộn rồi.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói không có gì đáng ngại, là do thuốc tê hết tác dụng, cho nên vết thương sẽ đau hơn bình thường, lúc nghỉ ngơi chú ý đừng để chạm vào vết thương là được.
Sung Hanbin dỗ dành Chương Hạo một chút, sau đó liền đi theo bác sĩ ra ngoài hỏi thăm tình hình.
"Bác sĩ, hình như anh ấy có chút không đúng lắm, có phải trí nhớ đã xảy ra vấn đề gì rồi không?"
Bác sĩ vừa rồi cũng trông thấy cử chỉ thân mật của hắn và Chương Hạo, cho rằng đây là người nhà của bệnh nhân, cho nên liền nói thật: "Đầu óc của cậu ấy bị va chạm mạnh, có thể sẽ xuất hiện tình huống trí nhớ hỗn loạn."
Sung Hanbin lại hỏi tiếp: "Vậy khi nào thì mới khỏi hẳn vậy?"
"Cái này tôi cũng không biết chắc được, có lẽ vẫn phải theo dõi thêm quá trình hồi phục của cậu ấy, nếu tốt thì có thể mất vài ngày, cũng có thể sẽ mất vài tháng, hoặc là vài năm. Nhưng những sự nhầm lẫn về mặt trí nhớ này thường sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống, cậu không cần phải lo lắng quá nhiều đâu."
Sung Hanbin thẫn thờ quay trở lại phòng bệnh, hắn chần chờ một lát, sau đó vẫn quyết định đẩy cửa đi vào. Chương Hạo ngẩng đầu nhìn hắn từ trên giường, hai mắt anh sáng ngời, tràn đầy niềm tin, đây cũng chính là thứ mà đã lâu lắm rồi Hanbin không được nhìn thấy.
"Chương..." Hắn có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại thôi, khó khăn lắm mới nặn ra được một câu, "Anh Hạo, anh có biết mình đã quên mất một số chuyện không?"
"Anh biết. Lúc anh mới tỉnh dậy, người đại diện có bảo với anh là anh bị thương khi đang quay phim, nhưng anh lại không thể nhớ được việc mình đã vào đoàn. Anh cứ nghĩ rằng hôm qua là một buổi thử vai thành công cơ. "
Sung Hanbin nhìn vẻ mặt thư thái của anh, tâm tình ngược lại vô cùng phức tạp: "Anh nói thử vai thành công sao? Là lần nào vậy?"
"Chính là cái "Ba năm bảy lớp" đó." Chương Hạo trả lời xong, trông thấy biểu cảm của Sung Hanbin thì như nhận ra có điều gì đó bất thường, anh chần chờ hỏi, "Chẳng lẽ bây giờ anh không quay bộ phim này nữa sao?"
Sung Hanbin trả lời một cách đầy khó khăn: "Anh, đó đã là chuyện của năm năm trước rồi."
"Hả?" Chương Hạo hơi giật mình, "Anh cứ nghĩ mình sẽ chỉ quên đi chuyện của một hai tháng thôi cơ. Bảo sao bỗng dưng anh thấy em gầy đi nhiều quá, cũng trầm ổn hơn. Em lại không ăn uống đầy đủ đúng không? Quay phim mệt mỏi lắm sao?"
Không ngờ câu chuyện đột nhiên lại chuyển sang mình, Sung Hanbin ngẩn người rồi chậm rãi lắc đầu: "Không có, là vai diễn yêu cầu thôi. "
"Hanbinie..." Chương Hạo đột nhiên cúi đầu, ôm lấy Sung Hanbin đang đứng ở bên giường, "Nói như vậy, có phải là anh đã quên mất năm năm của chúng ta rồi không..." Anh không chú ý đến những thay đổi trên cơ thể của Sung Hanbin mà chỉ từ từ ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn: "Em có buồn không?"
Nếu không phải bởi vì anh đã quên đi mất, đến khi nào anh mới chịu ôm lấy em như này nữa đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com