8. Xin lỗi, lũ trẻ chỉ có thể nghĩ về kì nghỉ tiếp theo của họ thôi!
Tóm tắt: Jeonghan có một phát hiện và chúng ta được biết thêm về ngài hiệu trưởng thân yêu.
—
Jeonghan không thể đi làm. Theo lẽ tự nhiên là không thể.
Cơ thể cậu từ chối di chuyển. Cậu cảm thấy phát ốm chỉ với ý nghĩ đi đến trường.
Cậu sợ hãi.
Cậu sợ phải đối diện với những gì thầy Choi đã và sẽ làm.
Sau lời khen của anh, Jeonghan bỏ chạy. Cậu thậm chí trượt chân ngã khi đến trước tòa nhà của mình. Cậu không nghe ngóng được gì thêm từ thầy hiệu trưởng sau vụ đó; không một tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Cậu không thể ngủ nổi vào ban đêm, trằn trọc suy nghĩ về lời khen này và những hàm ý sâu xa của nó.
"Thầy Choi không đặc biệt nói cái đó để tán tỉnh mình đâu đúng chứ? Thầy ấy chỉ là quá tử tế thôi, không việc gì phải nghĩ!"
"Đàn ông không đơn thuần khen nhau 'xinh' đâu Jeonghan, họ nói 'ngầu đấy'!"
"Mình cũng thấy gương mặt thầy ấy lúc nói câu đó mà..."
"Thầy ấy đúng là đẹp thiệ—không được!"
Jeonghan thở dài.
Cậu đã nói với Mina rồi: cậu không còn muốn yêu đương nữa.
Bởi lẽ chuyện này quá ư là nguy hiểm. Cậu không còn có thể mạo hiểm trở thành người yêu nhiều hơn trong một mối quan hệ nữa. Thay vào đó, cậu đã quyết tâm ngó lơ trái tim của mình.
Ngay cả khi thầy Choi khiến nó đập nhanh đến thế nào.
Ngay cả khi cậu cảm thấy... cô đơn đến thế nào.
Ting! Ting! Ting!
Cậu với lấy điện thoại để tắt báo thức. Nó đang vang lên cảnh cáo rằng cậu cần đi ngay nếu không muốn muộn giờ đến trường.
Nghĩ đến Mina nào, cậu tự động viên mình, ai sẽ dạy cho em ấy nếu mình không đi làm? Những giáo viên luôn giả mù giả điếc của em ấy à? Hay là lũ bắt nạt đây?
Cậu buộc mình phải rời giường. Cậu sẽ đến trường nhưng chỉ bởi cậu đã hứa với Mina rằng mình sẽ có mặt ở đó vì con bé.
Bạn có thể đang tự hỏi tại làm sao mà Jeonghan lại dạy Mina học. Đơn giản là vì con bé không thể lên lớp và trở về lành lặn như những bạn học khác, và cũng bởi cậu cảm thấy con bé rất đáng thương (một phần nữa là vì cậu luôn tự tin rằng mình sẽ là một giáo viên xuất sắc).
Cậu chậm chạp chuẩn bị, nhẩm tính vì đã lỡ mất một chuyến xe buýt, giờ cậu có lỡ thêm chuyến nữa thì cũng chẳng hề gì.
Khi cậu bước qua cánh cổng Trường Trung học Cheodong, không có gì xảy ra.
Dưới sân trường không một bóng người và nếu để ý một chút, cậu có thể nhìn thấy bóng dáng học sinh trong các lớp học.
Cậu lặng lẽ bước về phía văn phòng của mình. Cậu tra chìa khoá vào để mở cửa nhưng rồi nhận ra phòng y tế đã không được khóa.
Lâu lắm rồi mình mới quên mất việc này, cậu nghĩ, khẽ nhún vai.
Cũng không có gì đáng giá trong văn phòng của cậu ngoại trừ nguồn cung cấp thuốc men và số dụng cụ y tế trong tủ.
Cậu bỏ cặp xách lên bàn và đó là lúc cậu nhận ra mình không hề quên khoá cửa phòng khi rời trường ngày hôm trước.
Ai đó đã vào đây khi cậu vắng mặt.
Chú gấu bông màu tím đang yên vị trên ghế của cậu có thể làm chứng cho điều này.
Cậu chầm chậm đi quanh bàn, mắt dán chặt vào món đồ chơi. Cậu nghi hoặc cầm con gấu lên và kiểm tra nó một lượt.
Có một tờ giấy nhớ đính trên đầu chú gấu và tất cả được đặt bên trên một cái hộp.
Cậu nhanh chóng đọc tờ giấy.
[Chào thầy Yoon,
Một lần nữa xin lỗi thầy. Tôi không chắc liệu con gấu bông này có đủ để giúp tôi nhận được sự tha thứ hay không nhưng tôi vẫn mong là thầy sẽ thích nó. Tôi đã nhờ nó trông hộ hộp sô-cô-la, hy vọng nó đã làm tốt công việc của mình.
Chúc thầy một ngày tốt lành!
Mr.C]
"Gì vậy trời?" cậu thì thầm.
Cậu đặt con thú nhồi bông xuống và mở chiếc hộp. Tiếc ghê, không phải sô-cô-la rượu...
"Thầy ấy bị cái gì vậy?" Cậu ngồi xuống bàn, hoàn toàn bối rối.
Thầy Choi thực sự muốn làm lành hả? Không lẽ mối quan hệ (gần như là) bạn bè của họ quan trọng với thầy ấy đến thế? Sao thầy ấy biết tím là màu yêu thích của cậu? (Rõ là một cái liếc mắt qua phòng y tế điểm xuyết bởi hàng tá đồ vật tím lịm và chiếc áo len của Jeonghan đã đủ để trả lời câu hỏi này) Mắc cái gì mà cậu lại thấy vui vui khi nhìn con gấu bông vậy?
Cậu đã không cảm thấy như vậy trong một khoảng thời gian dài. Kể từ sau Wonwoo.
Và nó khiến cậu hoảng sợ.
Cậu hung dữ nhét món quà và tờ giấy nhớ vào cặp xách rồi vùi mặt vào hai bàn tay.
"Thầy mặc áo mưa đó trông rất xinh!"
"Không..." cậu than, "Không phải thế chứ..."
—
Choi Seungcheol là một đứa trẻ hoàn hảo.
Anh không tự mình làm theo ý thích, học hành chăm chỉ ở trường, ra ngoài lại rất năng động và hoà đồng. Anh là đứa út trong số ba người con và là niềm tự hào của ba mẹ.
Vậy nên, theo lẽ tự nhiên, Choi Seungcheol lớn lên thành người đàn ông hoàn hảo.
Anh đẹp trai, cao ráo, ưa thể thao và lịch sự; sự nghiệp của anh thành công rực rỡ và tất cả phụ nữ đều như trúng phải bùa yêu khi nhìn thấy anh.
Anh là một người đàn ông không có điểm gì để chê... Gần như là thế.
Chỉ có, anh bị thu hút bởi đàn ông.
Và đó là một điều anh đã trốn tránh hàng năm trời bằng cách hẹn hò với phụ nữ.
Hàng năm trời, cho đến ngày anh bắt đầu làm việc ở Trung học Cheodong. Khi vừa đến nơi và đưa mắt nhìn về phía cổng trường, anh thấy một thân ảnh cao lớn nổi bật giữa đám học sinh đi muộn.
Anh đã chiến đấu với cảm xúc thật của mình hàng năm trời cho đến khi ánh mắt của anh ngừng lại ở Yoon Jeonghan, y tá của Trung học Cheodong.
Anh đã quan sát cậu trong nhiều tháng liền. Anh để ý và ghi nhớ từng thói quen nhỏ của cậu (cách mà cậu nhăn mũi khi gặp phải thứ gì khó chịu, ánh mắt sáng như sao của cậu những hôm căng-tin phục vụ mì Ý, cách cậu khẽ vén tóc ra sau tai khi ngại ngùng, khả năng nói bất cứ điều gì để thoát khỏi những tình huống ngượng ngùng một cách vi diệu của cậu và ti tỉ thứ nữa) và, dẫu cho họ chưa từng nói với nhau câu nào, Seungcheol đã nhanh chóng si mê cậu như điếu đổ.
Cũng chẳng phải anh chưa bao giờ cố gắng trò chuyện với cậu, chỉ là mặc cho những phẩm chất tốt đẹp của mình, Choi Seungcheol vẫn là một kẻ nhát cáy. Anh ngại ngùng và dễ sợ sệt. Và Yoon Jeonghan thì trông thật đáng sợ.
Và rất xinh đẹp nữa.
Phải nói là xinh đẹp khủng khiếp.
Kiểu, rất rất, vô cùng, cực kỳ xinh đẹp tuyệt vời ấy.
Sao cũng được. Riêng cái ý nghĩ nói chuyện với cậu thôi cũng đã khiến anh như đông cứng ngay tại chỗ rồi.
Đó là cho đến khi Seungcheol đã quá mệt mỏi với việc cư xử như vậy. Anh đã tìm được một cái cớ giả trân hết sức (cuộc họp của các giáo viên) và bước đến phòng y tế, hừng hực khí thế như một người đàn ông đầy tự tin và quyết đoán. Nhưng rồi anh bỏ chạy thục mạng sau khi ngã vào người cậu y tá.
Khoảnh khắc đó liên tục xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Cho đến ngày anh đề nghị được đưa cậu về nhà. Hôm ấy anh nhận ra thực chất Yoon Jeonghan không có vẻ gì là đáng sợ như anh đã nghĩ.
Thậm chí cậu còn khá là cởi mở. Seungcheol thấy điều này dễ thương khủng khiếp, khi mà cậu để anh đọc truyện tranh cùng mình ở tiệm giặt. Anh đã có khoảng thời gian tuyệt vời.
Sau cuộc gặp mặt đầu tiên bên ngoài trường học đó, anh đã bắt đầu sống trong một ảo tưởng điên rồ; anh mơ đến ngày cùng thầy Yoon ăn tối tại nhà hàng, tưởng tượng cảnh họ hạnh phúc tay trong tay dạo bước, cũng đã thấy mình thì thầm câu "Anh yêu em" hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí là cả tỉ lần...
Và giờ đây, sau phát hiện của đêm hôm trước (Yoon Jeonghan là gay!), những ảo mộng của anh cuối cùng cũng có cơ hội thành hiện thực. Cuối cùng anh cũng có thể tán tỉnh cậu y tá mà không sợ bị cậu đánh hay mắng mỏ.
Chỉ còn lại một chướng ngại duy nhất giữa hai người họ: cơn giận của thầy Yoon.
Mặc dù không biết chính xác nên làm lành như thế nào, anh cũng không phải kiểu dễ dàng bỏ cuộc. Tạm thời, anh sẽ chỉ tặng cậu vài thứ nho nhỏ đặt ở chỗ này chỗ kia — hôm nay là gấu bông và sô-cô-la, ngày mai sẽ là một chiếc hoodie tím anh đã đặt mua khi đến chỗ làm và ngày kia... anh đã nghĩ đến việc tặng cậu một con mèo, nhưng bây giờ vẫn hơi sớm cho việc đó.
"Thầy Choi?"
"Vâng?"
"Có người muốn gặp thầy..."
Hiệu trưởng Choi cố nén tiếng thở dài khó chịu. Anh có hàng đống báo cáo cần đọc và đã yêu cầu không làm phiền trước đó.
"Tôi có rất nhiều việc phải làm," anh dứt khoát trả lời, hy vọng cô thư ký sẽ hiểu rằng tốt hơn hết là nên để anh yên.
"Anh ấy nhất quyết phải được gặp thầy, thưa thầy."
Jeonghan? Có thể đó là Jeonghan!
"Đó là ai vậy?"
"Một quý ngài Jeon nào đó ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com