Đức Tuấn cảm nhận được một nguồn sáng le lói, cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ qua đôi vai gầy của cậu khi cậu vừa cất tiếng hỏi. Điều đó khiến cậu ngay lập tức đứng thẳng lưng và cảnh giác thăm dò xung quanh. Cậu cảm thấy hơi nhột và rồi một cơn ngứa lan man truyền đến từ phía sau gáy.
"Nếu anh đang ở đây, xin hãy gửi một tín hiệu khác qua vai trái của tôi."
Đức Tuấn hướng về phía căn phòng mà nói lớn, mặc kệ ánh nhìn sợ hãi của đôi vợ chồng già đang hướng về phía mình. Ngay lập tức, cậu cảm nhận được một sự lạnh lẽo khác chạm lên vai trái – lần này lực mạnh hơn và có chủ ý hơn.
"Anh tên là Hoàng Húc Hi phải không?"
Cậu lên tiếng một lần nữa, cố gắng để xác định đâu là nơi phát ra tín hiệu mạnh nhất trong ngôi nhà bằng cách bước từng bước nhỏ về phía trước rồi lại lùi về sau, cảm nhận đâu là nơi linh hồn có thể hiện hữu rõ ràng nhất. "Anh hãy chạm vào vai trái nếu câu trả lời là có, chạm vào bên phải nếu tôi sai", và một sức ép đột ngột truyền đến nơi bả vai bên trái khiến cậu có chút giật mình. Nhưng rồi cậu gật đầu ra hiệu với hai bác trong khi vẫn giữ khuôn mặt thận trọng.
"Đây có phải nhà của anh không?"
Việc đó cứ tiếp tục diễn ra như vậy một lúc lâu: những câu hỏi được cậu lặp đi lặp lại, vai trái là có, vai phải là không. Hiền lành, dễ bối rối và hiện diện mờ nhạt, Hoàng Húc Hi là một trong những linh hồn không thể hù dọa được ai vì sự lành tính của y. Có rất nhiều cấp độ tín hiệu mạnh yếu khác nhau khi nói đến các hồn ma. Nhưng Đức Tuấn thích nhất là những linh hồn có sự hiện hữu mờ nhạt: họ khiến cậu ít cảm thấy lo lắng hơn vì không ai trong số họ thể hiện rõ sự hiện diện của bản thân, chỉ có thể giao tiếp được với cậu thông qua những cái chạm, hơi lạnh và một số tín hiệu nhỏ khác. Đó thường là những linh hồn lang thang, không biết chính xác mình phải làm gì hay đi đâu về đâu. Nhưng việc đó thực sự không quá khó để thực hiện. Họ có thể dễ dàng đi bất cứ đâu, miễn là họ sửa chữa được những điều đang cố níu giữ họ lại trần gian này. Và thường thì người thân còn sống đến thăm họ đã có câu trả lời cho nỗi băn khoăn không xác định của những linh hồn.
Lần này, câu trả lời là sự thất vọng và lòng kiêu hãnh. Hoàng Húc Hi đã rơi xuống từ ban công của phòng trọ nằm trên lầu 8. Say xỉn và cô đơn, y đã trượt kỳ thi luật và trở nên suy sụp vì đã khiến bố mẹ thất vọng. Anh trai của y luôn là người tài giỏi hơn, dù y có cơ hội để chứng minh khả năng của bản thân bằng cách tốt nghiệp trường đại học Luật. Nhưng Húc Hi đã một lần nữa thất bại.
Có rất nhiều người đoán rằng Húc Hi đã cố tình tự sát, và ngay cả gia đình y cũng lo sợ về điều đó. Nhưng thông qua điều tra, cảnh sát đã xác nhận cái chết của y hoàn toàn chỉ là tai nạn. Húc Hi đã uống quá nhiều và trở nên say xỉn, trong lúc ra lan can để hít thở khí trời thì vô tình trượt chân, và rồi té xuống mà qua đời. Bố mẹ của Húc Hi hôm nay đã nhờ Đức Tuấn đến đây cốt để chuyển lời rằng họ không hề thất vọng về y, và họ luôn yêu thương y rất nhiều. Ngay sau khi nghe được những điều đó, một luồng sáng lóe lên xung quanh căn hộ và chàng trai tên Húc Hi cuối cùng cũng được siêu thoát mà trở về với hư không. Đức Tuấn cố nén nước mắt khi chứng kiến cảnh tượng cảm động trước mắt, rồi ngay sau đó cậu liền rời đi, chào tạm biệt đôi vợ chồng già.
Khi hỏi về ước mơ của Đức Tuấn, cậu đã mong mỏi rất nhiều điều: Cậu muốn được hát, được nhảy, được biểu diễn trên sân khấu. Và việc trở thành một nhà ngoại cảm chưa từng xoẹt qua trong suy nghĩ của cậu. Ấy vậy mà éo le thay, tai nạn xe hơi hai năm về trước đã khiến cậu quên đi vài ký ức quan trọng, đồng thời cũng mang đến cho cậu một khả năng đặc biệt. Đó là có thể nhìn thấy và giao tiếp với linh hồn người chết.
Theo văn hóa của người Trung Quốc, rất nhiều người tin vào hồn ma, và họ cố gắng để kết nối với các linh hồn. Vậy nên khi Đức Tuấn quyết định trở thành một nhà ngoại cảm, sự nghiệp của cậu luôn trên đà phát triển và thành công. Cậu thường có từ 4 đến 7 khách hàng, hoặc thậm chí là 10 người mỗi ngày. Và Đức Tuấn vô cùng hài lòng với công việc này. Chỉ cần giúp cho gia đình của các linh hồn có thể yên tâm khi biết rằng người thân của họ đã yên nghỉ là quá đủ với cậu. Tất nhiên cậu sẽ được nhận tiền từ công việc này. Mức tiền mà cậu đề nghị họ trả cho mình tăng lên theo giờ, vì sẽ có một vài linh hồn khó kiểm soát hơn những linh hồn khác.
Khi đang đi ra khỏi căn hộ, Đức Tuấn để ý thấy một thân ảnh nơi cuối hành lang tối om. Người đó cứ bước tới bước lui, lặp đi lặp lại vài lần như đang lo lắng điều gì đó. Cậu không cần bước đến gần để nhìn cũng biết đó là một bóng ma. Hình dáng của anh chàng trông không rõ ràng lắm. Nhưng cậu khá chắc chắn rằng đó là một con ma không hề yếu, không chỉ dựa vào sự hiện hữu rất mạnh mẽ của nó, mà còn dựa vào hình dáng gần như giống với một người còn sống. Bộ quần áo mà linh hồn đó đang mặc cho thấy anh ta chỉ vừa mới chết gần đây, và điều đó giải thích lí do vì sao sự hiện diện của anh lại rõ ràng đến vậy. Đức Tuấn không thích phải thỏa thuận với những linh hồn thế này, bởi vì họ có thể cho cậu nhìn thấy họ một cách rõ ràng, nói chuyện với cậu như người với người, và đôi khi còn đi tới lui trước mặt cậu. Cậu thực sự không thích điều đó. Nếu cậu không được trả nhiều tiền để đối phó với họ, cậu chắc chắn sẽ không làm.
Cậu cố gắng bước ngang qua anh ta, giả vờ như không hề nhìn thấy một người trong chiếc áo trắng vương đầy máu. Chết tiệt, trên người anh ta toàn là máu. Tuy nhiên, khuôn mặt của anh hoàn toàn sạch sẽ và sáng sủa. Nhưng nếu đưa mắt nhìn xuống cổ và cơ thể cao ráo, chúng dường như được trang trí bởi màu đen của bóng tối và màu máu đỏ sẫm vương vãi, trông vô cùng đáng sợ. Bấy nhiêu lí do khiến cậu chỉ càng thêm muốn tránh đi thật xa. Đức Tuấn vẫn bước về phía anh với gương mặt vô cảm như chưa từng thấy bất cứ gì. Cậu đeo tai nghe lên, làm ra vẻ vừa nghe nhạc vừa cắm mặt vào điện thoại khi đã đến bên cạnh anh ta - bóng ma bất chợt đứng thẳng lên như đã chờ cậu nãy giờ.
"Xin chào!"
Chàng trai trong bộ đồ đẫm máu mỉm cười với cậu, điều này thật kì lạ khi đó là một người đã chết và máu thì loang lổ khắp người.
"Tôi đã nghe vài người hàng xóm quanh đây nói cậu là một nhà ngoại cảm và có thể gặp hồn ma, nên liệu cậu có thể giúp tôi không? Tôi bị lạc."
Giọng nói của anh ta thật trầm, nhưng lại ấm áp và thân thiện hệt như anh chỉ đang muốn mời Đức Tuấn đến một quán cà phê gần đó. Cậu giả vờ ngân nga câu hát rồi xoay người vào phía cửa thang máy, nhưng hồn ma kia vẫn bám theo cậu.
"Làm ơn, cậu đừng lơ tôi nữa." Anh ta nhíu mày, nghiêm túc nói. Nhưng cậu lại tiếp tục vờ như không nghe thấy gì và ấn nút đi xuống. "Tôi cần cậu giúp. Tôi thật sự không biết mình phải đi đâu hay làm gì. Và có vẻ như tôi không thể đi xa khỏi đây được. Làm ơn giúp tôi." Anh nói với giọng nài nỉ. Điều đó khiến Đức Tuấn cảm thấy cũng có chút thương cho người này. Nhưng nếu cậu giúp đỡ tất cả các linh hồn đi lạc ngoài kia thì sẽ khiến cho người khác có cơ hội làm giống vậy mà không đảm bảo sẽ được bồi thường thiệt hại.
"Cậu gì ơi, làm ơn mà." Anh ta bĩu môi như đang hờn dỗi. Và Chúa ơi, Đức Tuấn đã cố gắng hết sức để không nghĩ rằng anh ta thực sự khá là đáng yêu. Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Anh ta đã chết mẹ nó rồi mà.
"Cảm ơn." Anh lẩm bẩm với giọng buồn bã. "Dù cậu không muốn giúp tôi, nhưng thật tốt vì cậu đã nghĩ rằng tôi rất đáng yêu." Mạch máu trong người cậu như đang hoạt động một cách mạnh mẽ, cậu không thể ngăn được bản thân mà quay sang nhìn con ma đang bĩu môi hờn dỗi kia.
"Tôi biết mà! Tôi biết là cậu có thể nhìn và nghe thấy tôi mà!" Anh ngay lập tức tươi cười rạng rỡ, chỉ tay vào Đức Tuấn - người hiện đang đứng ngay trước mặt mà nhìn thẳng vào anh.
"Làm sao-"
"Tôi dường như có thể đọc được suy nghĩ của cậu. Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Tuyệt thật!" Anh cười vui sướng. Trông hoàn toàn trái ngược với đống máu bê bết trên người. "Vậy bây giờ cậu sẽ giúp tôi chứ?"
"Không!" Đức Tuấn nghiến răng rít lên, sợ rằng sẽ có ai đó thấy cậu đang nói chuyện một mình. Cửa thang máy mở ra, cậu dậm chân bước vào bên trong. Và khi cậu xoay người ra phía cửa thì 'anh chàng đẫm máu' kia đã biến mất từ bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com