Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đông

Ngày 24 tháng Mười hai, năm 2020

Tương lai đáng sợ lắm.

Đó là những gì nó đã nói với anh hàng xóm lâu năm của mình, Mark Lee, khi người lớn hơn tìm thấy nó say khướt, đang khóc rưng rức trên chiếc cầu thang đá phía sau toà chung cư. Nó ôm hai chai soju vị đào cùng một viên cơm nắm trong lòng, và điện thoại nó thì đã gần cạn sạch pin. Mark ngồi xuống bên cạnh và nắm lấy tay nó, để Donghyuck khóc thêm ba phút nữa trước khi nó nôn thốc nôn tháo xuống cống, rồi anh cõng Donghyuck trên vai, bước trở về nhà.

Donghyuck thức dậy vào buổi sáng Giáng Sinh hôm ấy, đầu đau như búa bổ. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường nó đặt một gói quà được bọc cẩn thận với tờ note đính bên trên có ghi 'qua nhà anh tối nay nha? mẹ đang nướng bánh em thích nè. mong em sẽ thích quà của anh nữa :) - m'

Nó xé giấy bọc, tìm thấy một đôi găng tay dễ thương màu cam và cười toe khi thử chúng lên tay.

Đôi găng vừa như in.

Donghyuck chưa bao giờ thích thú với tuyết hết. Nó không thích cái cách tuyết thấm qua quần áo và làm chúng ẩm ướt rõ là bất tiện. Nó cũng chẳng thích khi khăn quàng trên cổ bám đầy những bông tuyết, đồng thời cực ghét phải cầm chiếc xẻng để xúc tuyết khỏi đường đi. Nhưng Mark thì ngược lại. Anh thích những bông tuyết nho nhỏ trắng muốt, vì chúng làm anh nhớ về quê nhà ở Vancouver. Nên Donghyuck cố gắng làm quen với cái lạnh ấy, với những trận chiến bóng tuyết, hay là đắp người tuyết với cái mũi cà rốt cam cam, và cả trượt xuống sườn núi trắng xoá cùng lũ trẻ con nữa. Tất cả vì anh bạn thân của nó.

Cả hai đã đi trượt tuyết ngay chiều hôm đó, trên tay Donghyuck là đôi găng xinh xinh màu cam được đan một cách tỉ mỉ. Nó không dám thả tay Mark ra dù chỉ một lần trong suốt hai tiếng đồng hồ.

Mark ấm áp và dịu dàng. Anh như viên kẹo dẻo đã tan mất một nửa trong ly sô cô la nóng hổi. Anh là những nốt ngân cuối cùng vẫn còn đọng lại trong bầu không khí sau khi bản đàn ghi ta kết thúc. Nụ cười anh bừng lên như cục than đỏ hồng trong lò sưởi, làm nó cảm thấy rất đỗi thân thương, quen thuộc và yên lòng.

Anh dễ tính và rất dịu dàng. Mark gợi Donghyuck nhớ đến chiếc hoodie đi mượn, và những cái áo len mềm mại. Ở cạnh Mark giống như được vùi mình trong chăn vào một chiều mùa đông lạnh giá. Cùng nhau thư giãn trước chiếc lò sưởi con con. Hà hơi lên lớp kính cửa sổ ô tô và vẽ lên đó những hình thù kì cục. Đôi má đỏ hây hây sau khi uống hơi quá chén một chút. Những tiếng cười khúc khích lúc kể cho nhau nghe một trò đùa nhạt nhẽo trẻ con.

Khi mà ba mẹ của Donghyuck trở về Jeju sau khi nó hoàn thành năm đầu đại học, Mark đã trở thành "nhà" của nó.

Mark luôn là người đầu tiên mà Donghyuck tìm đến.

Điều ấy cũng chẳng đáng ngạc nhiên đến vậy, khi mà cả hai đã biết nhau từ hồi lớp ba khi gia đình Mark chuyển tới ngôi nhà phía đối diện con đường, anh là người đã mở cửa cho Donghyuck mang bánh chuối qua gửi lời chào đến họ. Donghyuck chẳng còn đếm nổi đã bao nhiêu đêm nó trèo cây lên phòng Mark vào mấy giờ khỉ gió nào đó chỉ để trò chuyện cùng anh nữa rồi.

Mark đã cùng nó lật lại album bao nhiêu lần để rồi cười phá lên trước bức ảnh hồi còn nhỏ? Mark đã đốt mất bao nhiêu cây nến thơm chỉ dành để đọc những cuốn sách mà Donghyuck từng gợi ý? Mark đã ở đó cùng Donghyuck suốt bao nhiêu lần nó suy sụp tinh thần, bao nhiêu cuộc tình chóng vánh, và cả những giọt nước mắt hạnh phúc khi nó đỗ đại học nguyện vọng đầu của mình. Hồi còn học trung học, Donghyuck có một nỗi sợ hãi thầm kín về một ngày Mark rời bỏ nó, về một ngày nó bị lạc mất trong đám đông và đánh mất bạn thân của nó mãi mãi. Tuy nhiên thì đó quả là một mối lo ngốc xít, thật đấy. Bởi Mark, bằng cách nào đó, luôn bị kéo trở về bên cạnh Donghyuck. Như thỏi nam châm ấy. Hay là một hành tinh, nằm trong quỹ đạo giữa những vì sao của mình.

Trong số tất cả những gì Mark đã dạy cho Donghyuck, điều quan trọng nhất chính là tình yêu.

Tình yêu không chỉ đơn thuần là cảm xúc thôi đâu, Mark bảo vậy. Nó có thể là nhiều thứ con con gộp lại. Đôi khi nó là một hành động (như là những nụ hôn nho nhỏ trên trán, hay là đợi người ấy của mình tan học), có lúc nó lại được thể hiện bằng lời nói (một tiếng cảm ơn, hoặc câu hát vu vơ chìm vào màn đêm sâu thẳm). Vài khi tình yêu cũng có thể là một cảm xúc tận sâu trong tim phải mất hàng bao lâu mới rung rinh, rồi từ từ, dần dần nở bung ra như những cánh hoa thược dược.

Khi cả hai đang cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp của Mark trên giường anh cùng xem một bộ phim tình cảm hài cũ kỹ, Donghyuck liếc sang người đàn ông đeo chiếc kính tròn bên cạnh mình và ấy là lần đầu tiên, nó thấy ai đó khác.

Từ lâu cả hai đã chẳng phải trẻ con, chẳng còn rượt nhau khắp phố bằng con xe ba bánh hay bày trò trêu chọc mấy bác hàng xóm nữa. Bên cạnh chính là người hiểu nó rõ hơn bất cứ ai, là một người đàn ông trưởng thành, người luôn sẵn sàng lao khỏi nhà vào lúc hai giờ sáng cho những bát ramen và cây kem mát lạnh chỉ để khiến cậu bạn thân của mình vui lên. Một người mà nó đủ tin tưởng để thủ thỉ cho anh những câu chuyện bí mật đáng xấu hổ. Và nếu cần thiết, nó sẵn sàng chống lại cả thế giới vì người ấy.

Và với suy nghĩ cuối cùng đó, Donghyuck, cảm thấy chắc chắn hơn bao giờ hết, nhận ra rằng nó đã rơi vào lưới tình với Mark Lee mất rồi.

Ấy cũng chẳng phải chuyện gì Donghyuck có thể giấu mãi. Mark rất nhanh đã phát hiện ra dạo gần đây Donghyuck có chút kì cục (đôi chân luôn rung trong sự bồn chồn, cái cách nó tránh ánh mắt của anh và điều rõ ràng nhất khi bỗng dưng nó chẳng muốn skinship với anh nữa) và đã tra hỏi nó về vụ ấy vào một chiều khi hai người đang ở căn hộ mới của Mark.

Anh không bực, chỉ là hơi lo lắng chút thôi. Donghyuck chẳng thấy việc nói dối có gì hay ho nên nó đã thổ lộ tình cảm của mình, với hai mắt nhắm chặt, bởi nó không đủ mạnh mẽ để có thể nhìn thẳng vào anh.

Mark Lee, em yêu anh.

Nó mở mắt ra và thấy người bạn thân của mình, đang đứng đó với nụ cười ngốc nghếch nhất cùng niềm hạnh phúc lấp lánh trong ánh mắt. Mark không phí phạm một phút giây nào hết, anh bước tới và đặt lên môi Donghyuck một nụ hôn ngọt ngào như kẹo sô cô la.

Anh đã chờ câu đó của em lâu lắm rồi đấy.

Mark định tách ra nhưng Donghyuck kéo anh lại, niềm vui chạy rần rần dưới da, nhảy nhót trên những đầu ngón tay. Cả hai chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại ngã vật ra sô pha, Donghyuck vùi đầu vào cần cổ Mark mà bật cười ngẩn ngơ khi nụ hôn kết thúc. Mark chỉ luồn những ngón tay mình vào mái tóc rối bời xoăn tít của Donghyuck và gãi đầu cậu nhè nhẹ đầy trìu mến.

Tương lai đáng sợ lắm.

Mark với ra nắm lấy tay Donghyuck và khẽ khàng đan hai bàn tay lại với nhau, một cách anh đã làm cả ngàn lần trước đó. Anh đưa đôi bàn tay nắm chặt của cả hai lại gần, đặt lên đó những nụ hôn dịu dàng âu yếm. Hành động ấy của Mark giống như một lời hứa ngầm—rằng khi thời gian qua đi, chỉ cần chúng ta biết kiên nhẫn, mọi thứ rồi sẽ ổn cả.

Và chỉ một lần này thôi, Donghyuck tin tưởng người ấy.


fin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com