Chapter 1: First sightings
Hongjoong không tin vào tình yêu. Cho dù anh tin rằng nó có tồn tại, nhưng từ rất lâu anh đã nhận ra rằng bản thân sẽ không bao giờ tìm thấy điều đó. Với tư cách là một Thái tử sẽ sớm kế thừa ngôi vị trong tương lai, chỉ đơn giản Hongjoong không bao giờ có thể sở hữu một điều xa xỉ khi được kết hôn với người mình yêu. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, anh đã biết và chấp nhận điều này nhưng anh vẫn trốn tránh việc kết hôn càng lâu càng tốt.
Vua cha của anh là một người tốt. Ông đã cho Hongjoong nhiều quyền tự do mà các thành viên khác trong Hoàng tộc có thể không có, nhưng sự kiên nhẫn của ông đã dần cạn kiệt vào một thời điểm nào đó.
Hongjoong chỉ mới 23 tuổi nhưng Vua cha của vị Thái tử tương lai cuối cùng đã thúc giục anh tìm kiếm một omega. Hongjoong đành chấp nhận điều đó với một tiếng thở dài và xem xét những lời đề nghị mà cha anh đã đưa ra.
Thái tử đã dành hàng giờ để nghiền ngẫm những tấm giấy da trải trên bàn, xem xét từng chi tiết.
Cha anh đã chọn một loạt các omega cho anh, tất cả đều là nữ, ngoại trừ một người. Có lẽ bởi vì một vị vua tương lai nếu kết hôn với một omega nam sẽ là điều bất thường. Nhưng chính cậu ấy mới là người thu hút sự chú ý của Hongjoong nhất.
Hongjoong đã chờ đợi thêm vài ngày trước khi nói với cha và mẹ về quyết định của mình. Cả hai đều rất vui mừng và ngay lập tức bắt đầu liên lạc với gia đình của omega được chọn. Hongjoong mỉm cười với chính mình một lúc. Anh biết mình sẽ không kết hôn vì tình yêu, nhưng cha mẹ anh cũng vậy và anh sẽ tìm cách để có được một kết thúc có hậu cho riêng mình.
.... :::: ** • ° ✾ ° • ** :::: ....
"Hongjoong, con yêu, mẹ có thể nói chuyện với con một phút được không?" Hongjoong ngạc nhiên quay lại bàn làm việc trong phòng của mình. Thật không bình thường nếu mẹ anh đến thăm vào thời điểm giữa ngày, vì bà thường có nhiệm vụ của riêng mình và sẽ chỉ đưa anh đi uống trà vào buổi chiều.
"Thưa Mẹ, tất nhiên. Chỉ cần đợi con đậy nắp mực lại đã." Thái tử đặt bút lông sang một bên an toàn và đậy nắp lọ mực nhỏ trước khi đứng dậy và ra hiệu cho Nữ hoàng ngồi vào phòng vẽ ở bên cạnh.
"Con có thể giúp gì cho mẹ đây? Con có nên mang trà tới không?" Hongjoong hỏi trong khi mẹ anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành rộng. Bà mỉm cười và ra hiệu cho anh ngồi xuống. Hongjoong đã làm theo và anh ngồi bắt chéo chân.
"Không, con yêu, mẹ chỉ muốn nói chuyện với con một lát. Đó là về omega mà con đã chọn." Hongjoong vểnh tai lên. Có phải omega đó đã từ chối lời cầu hôn của anh hay không? Hongjoong thực sự tin rằng cha mẹ của omega chỉ đơn giản là tặng cậu ấy cho anh, họ là những người rất thích một cuộc hôn nhân sắp đặt với một thái tử. Hongjoong nghiêng đầu nhìn mẹ.
"Cha mẹ cậu ấy không đồng ý liên hôn sao? Con đã nghĩ rằng tất cả những omega đó đều sẵn lòng." Nội tâm Hongjoong đang co rúm lại khi anh nói ra điều đó. Trong khi bản thân là một alpha, Hongjoong không coi omega là một đồ vật, một thứ gì đó để sở hữu, hay một thứ gì đó kém hơn con người. Nhưng mẹ anh thì khác. Mặc dù bà có thể là người thân thiện nhất ở đất nước của mình, nhưng bà lại xuất thân từ một gia đình rất bảo thủ và luôn có những niềm tin này. Bản thân Nữ hoàng cũng là một omega và thậm chí bà cũng cảm thấy bản thân mình kém cỏi.
"Không, không phải, không có chuyện đó. Chẳng qua là cha mẹ cậu ấy đối với việc liên hôn có chút quá nhiệt tình." Bà kết thúc câu nói của mình với giọng đầy nghi hoặc và lông mày của Hongjoong nhíu lại.
"Ý của mẹ là gì? Làm sao bọn họ có thể quá nhiệt tình?" Mẹ anh khoanh tay vào lòng. Trong một lúc, dường như bà đang cân nhắc cách diễn đạt những từ tiếp theo của mình.
"Ồ, phản ứng của họ đối với đề xuất của chúng ta rất nhanh chóng và rất chi tiết. Họ đã gửi các tài liệu và thông tin về omega và ca ngợi cậu ấy rất nhiều, nhưng với mẹ thì có vẻ như họ chỉ muốn tống khứ cậu ấy đi." Hongjoong nhăn mặt.
"Mẹ có thể vui lòng không nói điều đó khi đang nói về người bạn đời tương lai khả dĩ của con không? Và có lẽ cậu ấy thực sự tuyệt vời nên họ chỉ muốn truyền đạt điều đó." Mẹ anh thở dài. Họ đã tranh cãi quá nhiều lần, và Hongjoong đã biết rằng bà sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình.
"Hongjoong, mẹ biết chúng ta cảm thấy khác nhau về điều này. Tuy nhiên ... Mẹ không có cảm giác tốt về omega này. Mẹ muốn con xem lại những người khác." Hongjoong cũng thở dài. Anh đã biết rằng không ai trong số các omega còn lại khiến anh cảm thấy hứng thú. Thái tử đã đặt tầm nhìn của mình vào điều đó và vào một người duy nhất, Hongjoong sẽ không thay đổi quyết định của mình chỉ vì mẹ anh đã nghe quá nhiều điều tốt về cậu ấy.
"Mẹ, chúng ta không thể cho cậu ấy một cơ hội sao? Một cơ hội để chứng tỏ bản thân cậu ấy? Nói chung là con muốn được làm quen với omega mà con sắp cưới một thời gian trước. Có lẽ chúng ta có thể mời cậu ấy đến lâu đài và con sẽ tự mình xem xét liệu omega này có phù hợp với cuộc hôn nhân của con hay không?" Mẹ anh mím môi. Anh biết bà không hào hứng với lời đề nghị này, nhưng Nữ hoàng cũng gật đầu trước khi nâng cằm lên một cách đầy tự hào. Dù là một omega, bà vẫn là một Nữ hoàng và là người lớn hơn Hongjoong. Nữ hoàng sẽ không bao giờ thể hiện mình như vậy với cha anh, Đức vua đã từng dành một thời gian dài để vợ mình có thể nhìn vào đôi mắt của ông ấy.
"Như con muốn, con yêu." Bà đứng dậy, "Mẹ sẽ nói chuyện với cha con về điều đó và chúng ta sẽ mời omega đến đây." Hongjoong gật đầu, cũng đứng dậy và hộ tống mẹ mình ra khỏi phòng.
"Tối nay con sẽ cùng chúng ta ăn tối chứ?" Nữ hoàng lên tiếng hỏi trước khi bước hẳn ra ngoài hành lang.
"Chị và em con cũng được mời phải không, mẹ?" Bà lại thở dài.
"Con biết mẹ không thể để chuyện đó xảy ra mà, Hongjoong." Anh gật đầu, không mong đợi câu trả lời nào khác.
"Vậy thì con cũng sẽ dùng bữa một mình," anh nói, và mẹ anh gật đầu trước khi bước đi.
....::::**•°✾°•**::::....
Vài tuần sau, Hongjoong thấy toàn bộ các thành viên trong Hoàng tộc của mình đang ở sân trong ngay bên ngoài cổng tòa nhà chính của lâu đài. Điều bất thường là ngay cả chị gái và em trai của anh cũng có mặt. Bởi vì là omega, những người khác thường không mong muốn nhìn thấy hai người họ ở bất cứ đâu, tuy nhiên đó là vì sự xuất hiện của người bạn đời tiềm năng của một vị Vua trong tương lai, vì vậy việc cả gia đình có mặt cũng chỉ thể hiện phép lịch sự tối thiểu.
Đứng ở cổng trong bộ âu phục toàn màu trắng với các phụ kiện bằng vàng, Hongjoong đã không ngừng gõ chân vào nền đá trong khi chờ đợi giây phút được nhìn thấy người bạn đời tương lai khả dĩ của mình. Anh chưa bao giờ mong đợi một cuộc hôn nhân sắp đặt và bây giờ anh lại vui mừng hơn cả. Cuối cùng Thái tử cũng nhìn thấy omega mà anh đã chọn. Trái ngược với mẹ anh, Hongjoong có cảm giác rất tốt về vấn đề này. Anh chỉ biết omega này sẽ phù hợp với anh.
Cuối cùng khi cánh cổng được kéo lên, Hongjoong phải nắm tay chị gái đang đặt trên vai mình để giữ cho anh không kiễng chân lên xuống một cách đầy phấn khích. Một tiếng rít gay gắt từ Nữ hoàng khiến bàn tay trên vai anh một lần nữa biến mất, nhưng anh hiểu và cố gắng giữ cho toàn bộ cơ thể được bình tĩnh.
Hongjoong hít một hơi thật sâu khi đoàn xe dừng lại và những người hầu mở cửa. Đó là một điều tốt, bởi vì ngay giây phút chàng Thái tử nhìn thấy omega bước ra khỏi toa sau, hơi thở tiếp theo của anh đã nghẹn lại trong cổ họng. Cậu ấy thật xinh đẹp, một người đẹp nhất mà anh từng thấy trong suốt cuộc đời mình.
Trong bộ đồ trắng, một omega cao lớn bước ra khỏi cỗ xe với mái tóc đen và bồng bềnh. Khuôn mặt anh tuấn, đôi môi đỏ mọng và chiếc cằm chẻ.
Hongjoong đã bị phân tâm bởi cảnh tượng này đến nỗi anh không nhận ra một người đàn ông khác đã bước ra khỏi chiếc xe ngựa kia cho đến khi anh ta thô bạo nắm lấy cánh tay của omega xinh đẹp và gần như dùng vũ lực kéo cậu về phía cha mẹ của Hongjoong. Hongjoong đã phải kiềm chế để không gầm gừ. Anh ngạc nhiên về cách alpha bên trong mình phản ứng với omega kia, gần như coi cậu là của riêng mình.
Hongjoong lại cảm thấy bàn tay dịu dàng của chị gái chạm vào cánh tay anh trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Anh liếc nhìn cô qua vai và mỉm cười trước khi chuyển sự chú ý trở lại những gì đang xảy ra trước mặt.
"Thật vinh dự khi được gặp Ngài, thưa Đức vua, thưa Nữ hoàng, và Thái tử Hongjoong." Người đàn ông cùng omega cúi đầu chào họ. Cả Hongjoong và cha mẹ anh đều chỉ gật đầu. Hongjoong đã mất một lúc để nhìn vào người đàn ông kia và nhận ra rằng anh ta trông rất giống chàng omega. Liệu anh ta có phải là một trong những người anh em của cậu ấy không?
"Tôi là Hoàng tử Cả của vương quốc láng giềng, Sungjae, và đây là em trai tôi, Seonghwa." Sungjae đặt một tay lên lưng omega, khiến cậu cúi đầu một lần nữa, điều mà cậu rất sẵn lòng. Mắt trái của Hongjoong co giật một cách nguy hiểm. Ngay cả khi người kia vẫn chưa phải là omega của anh - nhưng Hongjoong cảm thấy tóc gáy mình dựng lên khi nhìn cảnh tượng anh trai của omega đối xử thô bạo với cậu như thế nào.
Anh nghiến răng để tránh gây ra bất kỳ tiếng động nào và cố gắng giữ nét mặt tập trung nhất có thể.
Omega vẫn im lặng, không bao giờ nhìn vào ánh mắt của bất kỳ ai trong khi cha mẹ của Hongjoong đang trao đổi những câu nói vui vẻ với vị Hoàng tử còn lại. Hongjoong rất ghét điều đó. Cậu thực sự là một omega được nuôi dạy theo cách truyền thống, không bao giờ rời đôi mắt đẹp đẽ khỏi đôi giày của mình trong chốc lát. Bản thân Hongjoong đã có một sự thôi thúc phải thuyết phục chàng omega rằng cậu đáng giá hơn mình nghĩ.
"Dù sao thì, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn để tiếp đãi các bạn. Mọi người có thể tham gia cùng chúng tôi và con gái tôi sẽ đưa omega tham quan lâu đài." Hongjoong nghe mẹ mình nói từ bên cạnh. Mắt trái anh lại co giật một cách nguy hiểm, nhưng Thái tử cố gắng nở một nụ cười trên môi. Anh phải cẩn thận. Các vấn đề tại đây có thể nhanh chóng vượt ra khỏi tầm kiểm soát và anh không được phép gây ra cảnh náo loạn ở đây.
"Thưa Mẹ, con sẽ đưa Seonghwa tham quan xung quanh. Con nghĩ mình là người thích hợp với tư cách là bạn đời tương lại của cậu ấy," Hongjoong lên tiếng, và nếu anh rời mắt khỏi Seonghwa, anh sẽ bỏ lỡ hình ảnh một chàng omega toàn thân cứng đờ. Ngay lúc đó Hongjoong nhận ra rằng omega có lẽ không tự nguyện khi đến đây. Chàng Thái tử nghiến chặt quai hàm.
"Hongjoong yêu quý, sẽ là bất lịch sự nếu con không dùng bữa với các vị khách quý của chúng ta." Hongjoong quay sang mẹ và đồng thời nhận ra cách cha anh liếc nhìn mình cầu xin qua vai mẹ.
"Không phải Seonghwa cũng là khách của chúng ta sao?" Anh hỏi, nhướng mày khiêu khích. Vị Thái tử có thể cảm thấy mẹ mình đang sôi sục trong lòng. Sau đó, bà nuốt nước bọt một cách rõ ràng, mím môi một lúc và nhìn từ Hongjoong sang Sungjae.
"Tôi xin lỗi vì hành vi của con trai tôi. Mặc dù nó có thể cực kỳ thông minh, nhưng đôi khi nó lại thiếu đi phép lịch sự tối thiểu. Tôi hy vọng nó không xúc phạm đến Hoàng tử." Nữ hoàng nói và cúi đầu nhẹ. Sungjae nở một nụ cười lạnh lùng đến kỳ lạ khiến Hongjoong phải rùng mình.
"Không sao đâu, thưa Nữ hoàng. Tôi không cảm thấy bị xúc phạm. Tôi cũng không phiền nếu Thái tử muốn dành thời gian cho omega. Dù sao thì, tất cả chúng ta đều ở đây để tìm hiểu nhau." Mẹ của Hongjoong đã nâng cằm lên và nhìn Seonghwa một cách không bằng lòng trong giây lát.
"Đúng vậy, Hoàng tử Sungjae. Còn Hongjoong, con hãy đưa omega đi xem các khu vực của lâu đài ở cánh phía đông. Mẹ cũng sẽ chờ con ở cung điện của mẹ tối nay, trước khi con đi ngủ." Hongjoong gật đầu và ra hiệu cho Seonghwa đi theo. Anh nóng lòng muốn thoát khỏi tất cả các thành viên khác của hoàng gia ngay lúc này.
Hongjoong dẫn omega đi về cánh phía đông.
"Tôi sẽ cho em xem các căn phòng em sẽ sử dụng trước và sau đó chúng ta có thể khám phá lâu đài, được không?" Hongjoong đã phải quay lại gần như hoàn toàn để đối mặt với omega khi cậu đi phía sau hơn một bước. Seonghwa gật đầu và vẫn không nhìn lên. Hongjoong dừng lại.
"Em có thể đáp lại, em biết không? Mẹ tôi có thể rất truyền thống, nhưng tôi không đồng ý với điều đó. Tên tôi là Hongjoong, nhân tiện, tôi có thể gọi em là Seonghwa không, hay em muốn được gọi là Điện hạ hơn vì chúng ta chỉ mới gặp nhau? Hay tôi sẽ chỉ gọi em là Hoàng tử Seonghwa?" Anh hỏi. Seonghwa cắn môi. Những lọn tóc đen dày vẫn che kín mắt cậu khi cậu cúi đầu.
"Chỉ cần gọi omega là được," cậu lầm bầm. Giọng Seonghwa trầm và cuốn hút vô cùng.
"Không, không được đâu. Tôi từ chối gọi em theo cách như thế vì nó sẽ hạ thấp con người em. Vậy chỉ gọi là Seonghwa thôi nhé? Em cũng có thể gọi tôi là Hongjoong." Seonghwa đã quên mất tư thế của mình trong giây lát và ngạc nhiên nhìn lên. Hơi thở của Hongjoong lại bị tắc nghẽn trong lồng ngực. Người kia có đôi mắt đen đẹp nhất mà anh từng thấy, lấp lánh trong ánh sáng. Tuy nhiên, Seonghwa trở lại tư thế cũ một cách nhanh chóng và cậu nhìn xuống chân mình một lần nữa.
"Ngài có thể gọi tôi bất cứ điều gì ngài thích, thưa Thái tử." Hongjoong thở dài và sau đó lại bắt đầu bước đi. Omega chắc chắn sẽ cần một khoảng thời gian để bỏ đi thói quen của mình, chắc chắn cả đời này cậu đã trưởng thành với những quan điểm truyền thống.
Khi họ đến các căn phòng được sắp xếp cho Seonghwa, một người hầu đã đợi cả hai với một cái khay trước mặt.
"Thái tử," người hầu cúi đầu hết mức có thể, trên tay bưng khay, "Em chuẩn bị dọn bữa tối." Hongjoong mỉm cười.
"San, em biết em không cần phải khách khí với anh như vậy." Người hầu, San, nhìn Seonghwa đầy thắc mắc rồi quay lại nhìn Hongjoong. Anh gật đầu.
"San, đây là Seonghwa. Nếu anh may mắn và cậu ấy thích anh, đây có thể là người bạn đời tương lai của anh." Hongjoong mỉm cười với omega, người đang ngước nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. Hai cánh mũi của Hongjoong rung động khi anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Bây giờ anh mới nhận thấy rằng trước đây anh không thể ngửi thấy mùi hương của omega, nhưng bây giờ anh đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, và ngày càng thăng hoa của mẫu đơn, anh không thể không hít thở sâu. Nó có mùi thơm của thiên đường.
San hắng giọng và Hongjoong nhận ra rằng anh đã công khai nhìn chằm chằm vào Seonghwa. Vị Thái tử bối rối nhìn đi chỗ khác trong khi San ra mở cửa. Tất cả họ bước vào bên trong và San bắt đầu phục vụ bữa tối trên một trong những chiếc bàn trong phòng khách nhỏ.
Hongjoong nhìn thấy cách Seonghwa tròn mắt nhìn xung quanh căn phòng. Đó là phản ứng xúc động nhất mà anh thấy từ omega cho đến nay, và Hongjoong không thể không mỉm cười. Seonghwa nhìn giá sách ở hai bên và cả những chiếc ghế bọc nệm đẹp đẽ, nhưng cậu không động vào bất cứ thứ gì.
Các phòng mà Seonghwa ở là một trong những phòng dành cho khách tốt nhất mà họ có. Chúng không nhỏ hơn nhiều so với của Hongjoong và ít nhất cũng được trang trí lộng lẫy. Omega dừng lại trước một bình hoa tươi mới cắt và nhìn chúng với một nụ cười khẽ, sau đó cậu quay sang Hongjoong và San, vẻ mặt của cậu tập trung trở lại.
"Ngài có chắc đây là phòng dành cho tôi không? Chúng có vẻ quá cao quý đối với một omega như tôi." Seonghwa trầm giọng. Cậu quay đi khỏi những bông hoa và nắm chặt một tay không ổn định vào lớp vải quần.
"Seonghwa ... ," Hongjoong thở dài khi chàng omega vẫn không nhìn vào mắt mình và tiến vài bước về phía cậu, "Làm ơn nhìn tôi được không?" Seonghwa dường như cúi xuống hơn, khiến bản thân trở nên nhỏ bé nhất có thể.
"Điều đó sẽ không thích hợp," cậu lầm bầm, vẫn không nhìn vào mắt của Hongjoong. Hongjoong đã phải hít thở sâu để giữ bình tĩnh.
"Tôi có thể chạm vào em không?" Anh đưa tay lên để chạm vào khuôn mặt của omega và bắt cậu nâng cằm lên nhìn anh, nhưng Hongjoong dừng lại ngay trước khi ngón tay anh chạm vào làn da cậu.
"Ngài có thể làm những gì ngài muốn với tôi, alpha," Seonghwa đáp, ngay lập tức Hongjoong rút tay lại và nắm chặt thành nắm đấm. Trong hoàn cảnh này, anh không muốn chạm vào người kia.
"Không," Seonghwa bối rối trước giọng điệu gay gắt của Thái tử, và Hongjoong cố gắng kiềm chế sự tức giận bên trong của mình cùng mùi cáu kỉnh alpha kèm theo để không lấn át omega, "không được lặp lại điều đó lần nữa, tôi sẽ chỉ làm những gì em muốn. Chỉ vì em là một omega không có nghĩa là em kém cỏi và tôi sẽ làm mọi cách để cuối cùng có thể giúp em hiểu được điều đó. Em xinh đẹp và tôi chắc rằng em cũng có một nhân cách tuyệt vời và tôi thực sự muốn làm quen với em." Hongjoong thở dài và đưa tay vuốt tóc. Seonghwa vẫn nhìn xuống chân mình và không trả lời.
"Đây thực sự là những căn phòng dành cho em, Seonghwa. Hãy cảm thấy thoải mái khi ở đây. Em sẽ thấy phòng ngủ của mình ở bên trái và một phòng nghiên cứu nhỏ ở bên cạnh. Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên hoãn việc khám phá lâu đài cho đến sáng mai. Tôi sẽ gặp lại em vào sáng hôm sau." Hongjoong quay ra cửa và chỉ sau đó nhận thấy rằng San cũng đã rời khỏi căn phòng từ trước. Với những sải chân lớn, anh đi ngang qua căn phòng và bước ra hành lang. Khi đóng cửa lại, Hongjoong phải mất một lúc để trấn tĩnh bản thân. Trong lòng anh tức giận đến mức bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa trong bộ âu phục của mình. Thái tử tự mình dãn các khớp đầu và cổ khi quay trở về phòng riêng của mình. Bằng cách hoãn việc khám phá lâu đài với Seonghwa, anh còn ít nhất vài giờ trước khi phải đến gặp mẹ mình.
....::::**•°✾°•**::::....
Vài giờ sau, khi mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, một người hầu gõ cửa phòng của Hongjoong.
"Thái tử? Nữ hoàng muốn nói chuyện với ngài trong cung điện của bà." Hongjoong gật đầu và ra hiệu cho người hầu rằng anh đã hiểu. Bình thường Hongjoong rất thân thiện với những người hầu, nhưng anh vẫn đang khá khó chịu vì mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Vị Thái tử đứng dậy khỏi bàn với một tiếng thở dài, một lần nữa đặt bút lông gọn gàng sang một bên và đóng lọ mực lại. Anh duỗi thẳng chân và kéo mạnh trang phục của mình cho đến khi cảm thấy bản thân đã chỉnh tề trở lại, sau đó Hongjoong bước ra hành lang để tìm đường đến phòng của Nữ hoàng. Anh không muốn làm bà tức giận thêm nữa.
Anh chậm rãi đi dọc theo hành lang dài của lâu đài, cố gắng câu được nhiều thời gian nhất có thể. Hành động thật trẻ con, Hongjoong biết, nhưng anh thực sự không muốn khơi lại chuyện đó với mẹ mình một lần nữa.
Hongjoong nhìn vài người hầu vẫn đang hối hả trên hành lang vào thời điểm tối muộn như vậy. Một cô hầu gái bước xuống lối đi với rất nhiều tấm trải giường trên tay mà cô ấy hầu như không thể nhìn thấy phía trước. Vị Thái tử bước tới chỗ cô.
"Tôi có thể giúp cô?" Anh lên tiếng hỏi, nhưng không đợi câu trả lời của cô hầu gái, Hongjoong vươn tay vào tấm khăn trải giường và lấy một ít ra khỏi người cô.
"Điều đó thực sự sẽ rất ... thưa Thái tử?! Không, xin hãy trả lại tấm khăn trải giường cho tôi, tôi không thể đưa công việc nặng cho Ngài." Cô ấy duỗi tay ra cho Hongjoong đặt những tấm khăn trải giường trở lại, nhưng vị Thái tử vẫn tiếp tục bước đi.
"Vớ vẩn. Cô thậm chí không thể nhìn thấy gì ở phía trước. Có lẽ chúng ta nên thuê một người khác để giúp đỡ cô hoặc san sẻ công việc." Hongjoong cân nhắc. Cô hầu gái đi theo anh ở một khoảng cách gần.
"Nhưng thưa Thái tử ..." Hongjoong nhìn cô qua vai, "À, thật ra có vài người trong chúng tôi lo việc giặt giũ, nhưng Hoàng tử nước láng giềng dường như rất quan tâm đến việc đòi hỏi tất cả người giúp việc cho ngài ấy." Hongjoong dừng lại và nhìn cô hầu gái chết lặng khi cô ấy suýt đụng phải anh.
"Hắn làm cái gì?" Anh hỏi, nhướng mày. Cô hầu gái nhìn vị Thái tử đầy sợ hãi và cúi đầu xuống.
"Tôi xin lỗi. Tôi không có ý xúc phạm ai ... chỉ là Hoàng tử đó không ngừng gọi ngày càng nhiều người giúp việc. Bạn tôi nói rằng anh ấy đã phải dọn đi dọn lại từng li từng tí trong phòng vì nó không đạt tiêu chuẩn của ngài ấy và một vài người giúp việc phải dùng cơ thể của mình để làm ghế ngồi cho Hoàng tử nước láng giềng trong khi ngài ấy kể những chiến tích tuyệt vời của mình." Cô hầu gái tránh ánh mắt của Hongjoong và ngày càng cúi xuống nhiều hơn, anh cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Hongjoong có thể cảm thấy mùi hương alpha chua chát của mình bắt đầu bộc lộ. Sau đó anh tặc lưỡi và tiếp tục đi.
"Tôi xin lỗi vì mọi người phải chịu đựng điều này. Thật không may, tôi phải đối xử tốt với hắn ta vì tôi đã từ chối ăn tối với hắn ta và có lẽ hắn cảm thấy đã bị xúc phạm. Tôi không thể để xảy ra một vụ bê bối nào khác." Hongjoong thở dài. Anh không thích hoàng tử nước láng giềng. Chỉ bởi vì cách anh ta đối xử với em trai mình đã khiến Hongjoong tức giận. Người giúp việc mỉm cười ở bên cạnh anh.
"Tất cả đều ổn, thưa Thái tử. Đó là một vinh dự lớn đối với tôi và tôi chắc chắn rằng những người hầu khác cũng vậy, rằng ngài thậm chí còn quan tâm đến chúng tôi." Cô tự tin bước về phía trước một chút và quay người đi về hướng cầu thang xuống tầng hầm. Người hầu gái có lẽ không biết rằng Hongjoong cũng rất quen thuộc với khu vực này của lâu đài, vì anh đã chơi trốn tìm ở đây với chị gái của mình và con của một số người hầu khi anh còn là một cậu bé. Nhưng vì cô ấy vẫn còn khá mới và có lẽ chưa biết những câu chuyện về cậu hoàng tử nhỏ tinh nghịch thường xuyên lẻn vào bếp cùng chị gái và nhóm bạn San và Wooyoung để ăn trộm một ít trái cây vào buổi chiều. Lần nào họ cũng bị bắt gặp và khiển trách nhẹ nhàng bởi người phụ nữ lớn tuổi điều hành nhà bếp.
Hongjoong đã mỉm cười với những ký ức ùa về. Mọi thứ hồi đó đơn giản hơn. Lúc đó anh không biết đến khi nào mình sẽ bắt đầu phân cấp giới tính và sẽ tăng bao nhiêu cân. Trong quá khứ, mẹ anh vẫn yêu thương chị gái anh trước khi cô ấy phân cấp thành một omega ...
Sau khi dỡ khăn trải giường trong phòng giặt rộng rãi với người giúp việc và cô hầu gái cảm ơn rối rít, Hongjoong cuối cùng cũng lên đường quay lại cung điện của mẹ mình. Anh đã lãng phí thời gian đủ rồi.
Khi Hongjoong đi dạo trên hành lang, anh nghĩ về chàng omega mà một ngày nào đó có thể trở thành bạn đời của mình. Đó thực sự là một chàng trai đẹp nhất mà anh từng gặp và Hongjoong hy vọng rằng mình có thể làm được điều gì đó, để chàng trai kia có thể thấy bản thân mình xinh đẹp như thế nào và có thể giúp cậu thoát khỏi thói quen omega của mình ít nhất một chút.
Hongjoong thở dài khi dừng lại trước cánh cửa phòng mẹ mình. Đưa tay lên, anh gõ cửa, nghe thấy tiếng 'mời vào' từ bên trong và anh bước vào.
Nữ hoàng đang ngồi trên một trong những chiếc ghế vàng trong phòng khách với một tách trà trên tay. Bà cầm đĩa bằng tay trái trong khi cầm cốc ở tay phải. Ngước cằm lên, bà nhìn vào Hongjoong đang tìm kiếm một vị trí để ngồi. Hongjoong ngồi xuống đối diện với mẹ, thẳng lưng. Cho dù Nữ hoàng giữ một vị trí cao hơn trong Hoàng Gia, nhưng anh sẽ không bao giờ luồn cúi dưới quyền lực của mẹ. Hongjoong không thể chờ đợi để được lên ngôi vua và cuối cùng sẽ được thoát khỏi nanh vuốt kìm kẹp của những người trong hoàng tộc.
"Con đã khiến mẹ phải đợi lâu rồi đấy," Nữ hoàng lên tiếng trước, giọng nói hoàn toàn bình tĩnh, nhưng Hongjoong có thể nhận ra ánh mắt nguy hiểm trong đôi mắt mẹ mình thể hiện rằng bà đang tức giận anh. Trong suốt nhiều năm, Nữ hoàng đã cố gắng kiểm soát mùi hương của mình đến mức chỉ người thân của bà mới biết bà thậm chí có mùi như thế nào. Thật không bình thường khi một omega có được quyền kiểm soát bản thân như vậy, nhưng bà đã nỗ lực trong nhiều năm.
Mỗi lần nói chuyện với mẹ, Hongjoong như đang ở trong một ván cờ vậy, mọi nước đi đều phải suy tính kỹ càng.
Thái tử ngả người ra ghế và khoanh tay vào lòng.
"Con xin lỗi mẹ. Con nghe nói rằng ... vị khách của chúng ta, Hoàng tử Sungjae, không hài lòng với chỗ ở của mình. Điều đó khiến con dừng lại một chút." Mẹ anh hơi nheo mắt, ra vẻ kiểm tra xem con trai có nói thật hay không.
"Đây là những khu vực dành cho khách tốt nhất của chúng ta. Cậu ấy có thể không hài lòng về điều gì cơ chứ?" Mẹ anh cau mày.
"Con không biết, thưa mẹ, nhưng căn phòng không đủ sạch cho anh ta hoặc anh ta cần một nửa người giúp việc của chúng ta cho những việc khác," Hongjoong lãnh đạm nói. Nó làm anh khó chịu, nhưng anh không thể hiện ra. Hongjoong không giỏi che giấu mùi hương như mẹ mình, nhưng anh cũng đang rất cố gắng vì điều đó. Sống trong cung điện, điều quan trọng là phải kiểm soát được cảm xúc của chính mình, và điều đó còn quan trọng hơn trong những lần Hongjoong phải đối phó với mẹ.
"Mẹ sẽ nói chuyện với cậu ta vào ngày mai," mẹ anh nói, và sau đó nhấp một ngụm trà, bà không đề nghị Hongjoong thêm bất kỳ điều gì, "Nhưng đó không phải là lý do tại sao mẹ yêu cầu con đến đây và mẹ nghĩ con biết điều đó rất rõ." Hongjoong gật đầu và hất cằm lên một cách thách thức.
"Con biết, thưa mẹ." Nữ hoàng cũng gật đầu.
"Tốt. Vậy, con có biết rằng mình đã cư xử rất khủng khiếp hay không," bà bắt đầu. Hongjoong nhìn thấy ánh mắt của mẹ, nhưng anh không hề bị Nữ hoàng đe dọa. Mối quan hệ của anh với mẹ không phải tệ đến như vậy, nhưng trong vài năm gần đây, mẹ anh ngày càng trở nên khó tính hơn, bản tính quan tâm và yêu thương ngày càng bị thu hẹp hơn trước. Điều đó càng trở nên tồi tệ hơn khi em trai của Hongjoong đã phân cấp giới tính thành một omega vào năm ngoái.
"Con không thấy vậy, làm ơn nói rõ điều đó." Anh thấy khóe miệng mẹ mình co giật.
"Con đã vô cùng thiếu tôn trọng với khách của chúng ta và cả với mẹ. Sao con dám nói với mẹ như vậy, chỉ vì thằng nhóc omega đó? Con nghĩ vị khách của chúng ta sẽ cảm thấy thế nào về chúng ta lúc này? Điều đó thật thiếu tôn trọng với mẹ và với Hoàng tử Sungjae." Hongjoong hít một hơi thật sâu và nghiến chặt răng để không hét lên.
"Mẹ, con không biết mẹ muốn nghe điều gì từ con. Bản thân mẹ là một omega, mẹ nên biết cảm giác bị đối xử như vậy. Cậu ấy không đáng bị hạ thấp chỉ vì là một omega. Và chúng ta có thể để cậu ấy dùng bữa cùng với chúng ta ít nhất trong buổi tối hôm nay. Cậu ấy có thể là bạn đời tương lai của con!" Hongjoong tiến nhanh về phía trước ghế, hầu như không nhận thấy giọng nói của mình quá lớn. Tuy nhiên, mẹ anh cũng cho phép mình được mở to mắt và đảo nhanh một lúc.
"Hongjoong yêu quý, chúng ta đang nói về một omega vẫn chưa được kết đôi ở đây. Nó rõ ràng không có giá trị hơn một đứa trẻ nông dân nghèo." Hongjoong nhảy lên khỏi ghế và gầm gừ. Anh có thể cảm thấy một mạch tức giận đang hình thành trên trán và mùi alpha của mình tràn ngập căn phòng, nặng nề và ngột ngạt. Anh thấy ngay cả mẹ mình cũng hơi nao núng, bà cố gắng giữ cho lưng thẳng và không bị thõng xuống dưới những yếu tố kích thích ngột ngạt từ anh.
"Mẹ đang nói một cách nghiêm túc phải không? CẬU ẤY có một cái tên. Tên cậu ấy là Seonghwa và dù con có thể chưa biết rõ về cậu ấy, nhưng Seonghwa không đáng để bị gọi là 'nó'. Rất có thể con sẽ kết hôn với cậu ấy vào một ngày nào đó, vì vậy hãy xem lại những gì mẹ vừa nói." Anh gầm gừ, bước lại gần mẹ.
Nữ hoàng nuốt nước bọt, nhưng sau đó dường như thu mình lại. Bà đặt tách trà của mình lên đĩa rồi đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh trước khi đổi chân một cách duyên dáng và điềm tĩnh.
"Ngồi xuống, Hongjoong. Và kiểm soát mùi hương của mình, mẹ đã dạy con cách cư xử tốt hơn." Bà nhăn mũi và Hongjoong siết chặt quai hàm của mình để không nói thêm. Anh cũng không ngồi xuống nữa.
"Không, mẹ, nếu mẹ không còn gì để nói, con sẽ đi ngay." Bà mím môi.
"Đi đi. Hẹn gặp lại con vào bữa sáng ngày mai, Hongjoong." Thái tử chỉ tặc lưỡi bỏ đi mà không thèm ngoảnh lại.
- Hết chương 1 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com