Memento mori | cái chết của bản ngã (3/18)
Mọi người đều lo lắng khi tham gia chương trình âm nhạc. Không phải vì đó là một màn trình diễn đặc biệt khó khăn, mà vì họ phải tiếp tục trong bối cảnh này. Điều duy nhất giúp ích là khi Pepper trở về sau cuộc nói chuyện với Gam, là cậu bớt bồn chồn hơn trước. Rõ ràng là mọi chuyện diễn ra khá tốt.
"Cô ấy nói rằng cô ấy ổn với việc nói ra mọi thứ và chỉ cần trung thực", Pepper nói một cách ngập ngừng.
Jun vỗ lưng cậu ấy để động viên, vui mừng cho cậu, rồi ngồi xuống chuẩn bị. Anh biết điều đó sẽ rất khó khăn, nhưng anh không thể thấy buồn vì Pepper có một người bạn đời yêu thương và sẵn sàng hi sinh quá nhiều vì cậu ấy.
Jun nhìn Dylan đang trang điểm, mắt nhắm nghiền. Anh thở dài rồi cũng nhắm mắt lại, không nghĩ đến bất cứ điều gì ngoại trừ cảm giác thợ làm tóc đang chải tóc cho anh.
Anh chỉ cần giữ bình tĩnh để họ có thể vượt qua tất cả những điều này. Sẽ chẳng có ai thoát khỏi tình trạng này lúc này.
Khi anh làm xong, Thame vẫn chưa quay lại, nhưng không đời nào cậu ấy lại đến muộn trong buổi biểu diễn của họ, vì vậy Jun không lo lắng về điều đó. Nếu có bất cứ điều gì, anh chỉ lo lắng liệu Thame có phải lại gánh vác quá nhiều việc cho họ một lần nữa không.
Thật không may, khi Jun kiểm tra mạng xã hội, anh biết rằng có lẽ anh sẽ phải gọi cho Thame để nói chuyện với cậu ấy về kế hoạch tiếp theo của họ. Fanpage lớn nhất của họ đã đóng cửa, về cơ bản là một chiếc đinh đóng vào quan tài tại thời điểm này nếu họ không bắt đầu kiểm soát tình hình ngay lập tức.
Jun không muốn nói bất cứ điều gì và phá hỏng sự im lặng gần như yên bình, nhưng anh biết mình phải làm vậy để gọi điện và nói với Thame những gì đã xảy ra.
Anh đã nói với những người còn lại tin tức đầu tiên, và khuôn mặt của Pepper sa sầm, nhưng những người khác cũng không chấp nhận điều đó. Dylan đá vào chiếc ghế trước mặt cậu, khiến Nano giật mình. Jun không biết nên bắt đầu từ đâu để sửa chữa điều này hoặc nên an ủi ai trước, vì vậy anh chỉ bắt đầu từ trên xuống.
"Tao sẽ gọi cho Thame và bảo cậu ấy đến", Jun nói với sự im lặng. Cuộc gọi ngắn gọn và nhẹ nhàng, kết thúc bằng việc Thame nói với Jun rằng cậu ấy sẽ sớm đến đó, điều đó ít nhất cũng khiến Jun nhẹ nhõm đôi chút.
Đầu tiên, Jun đến chỗ Nano và quỳ xuống để anh ngang tầm mắt với cậu ấy nơi cậu ấy ngồi. Nano không ngẩng đầu lên, Jun chỉ kéo cậu bé vào lòng. Nano vùi mặt vào vai Jun.
"Sẽ ổn không anh?" Nano hỏi, giọng nói nhỏ khác thường.
Jun vuốt tóc sau đầu Nano, mặc kệ kiểu tóc. "Tất nhiên rồi, đồng chí. Em biết là chúng ta sẽ không bao giờ để chuyện này kết thúc. Nhất là khi anh còn ở đây," Jun nhẹ nhàng nói.
Nano lùi lại khỏi cái ôm để đùa giỡn đẩy vai Jun. "Nếu họ bắt đầu ném đồ vào chúng ta, em sẽ trốn sau lưng anh."
Jun mỉm cười. "Đó là lý do anh ở đây."
Tiếp theo, anh đi đến góc nơi Pepper đang nhìn điện thoại, có vẻ như đang mâu thuẫn.
Jun bấm khóa điện thoại. "Đừng nhìn vào mạng xã hội nữa."
"Nhưng –" Pepper bắt đầu, rồi thở dài. "Ừ."
"Trừ khi mày nhắn tin cho một trong số trong chúng ta, hoặc Gam, còn không thì đừng dùng điện thoại. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết khi Thame đến," Jun nói.
Pepper vẫn tỏ vẻ mâu thuẫn.
"Nếu có chuyện gì, tao sẽ kể cho mày nghe," Jun hứa.
"Được rồi," Pepper đồng ý, và cố gắng mỉm cười. "Cảm ơn." Sau đó, cậu ấy trông như thể cậu ấy sẽ nói điều gì đó khác, và Jun kiên nhẫn chờ cậu ấy bắt đầu nói tiếp. "Và tao xin lỗi—"
"Dừng lại. Không có gì phải xin lỗi cả. Đừng như vậy, thật kỳ lạ khi nó khiến da tao nổi gai ốc," Jun nói với vẻ mặt nhăn nhó giả tạo. "Chỉ cần lo cho Gam, và chúng ta sẽ xử lý mọi thứ khác."
Pepper lắc đầu, nhưng trông có vẻ quyết tâm hơn. "Được rồi."
Cuối cùng, Jun đi đến chỗ Dylan, người đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ ở góc sau của căn phòng. Cậu đã im lặng suốt thời gian qua, vì vậy Jun không muốn ép cậu phải nói. Jun biết rằng khi Dylan như thế này, cậu không thích ở gần mọi người chút nào.
Thay vào đó, Jun chỉ ngồi cạnh cậu, và đá giày của Dylan bằng giày của mình. Dylan không nói gì cả, vì vậy Jun chỉ cần đặt chân mình ngang với chân Dylan và cũng để giày của họ chạm vào nhau. Jun kiểm tra điện thoại xem có tin tức gì từ Thame không, nhưng không có gì cả.
Sau cùng thì , Jun cảm thấy Dylan nhìn sang mình, nhưng Dylan vẫn không nói gì. Sau đó, cậu dịch chuyển để hơi dựa vào Jun thay vì tránh ra xa, và thế là đủ.
Cuối cùng Thame cũng đến, và mọi người đứng dậy chào cậu ấy. Tất cả họ ngay lập tức bắt đầu thảo luận về những gì họ sẽ làm.
"Sau buổi biểu diễn, trong buổi phỏng vấn, chúng ta có thể đưa ra tuyên bố sau đó", Thame nói, vẫn nghiêm túc như mọi khi.
"Đó có phải là một ý tưởng hay không?" Nano hỏi, không chắc chắn.
"Chúng ta có thể làm gì khác? Công ty dường như không muốn giúp chúng ta", Dylan nói thẳng thừng.
"Tao tin rằng người hâm mộ của chúng ta sẽ hiểu. Ý tao là, chúng ta luôn có thể sử dụng tất cả sự chú ý của giới truyền thông này cho mục đích tốt, phải không?" Thame nói, vẫn luôn lạc quan.
"Nhắc mới nhớ, fanpage người hâm mộ của chúng ta vừa mở cửa trở lại", Dylan nói, nhìn vào điện thoại của mình.
"Tao sẽ gọi cho Gam và đảm bảo rằng cô ấy ổn với điều đó trước", Pepper nói.
Thame gật đầu.
Jun rất vui khi làm bất cứ điều gì có thể giúp ích cho nhóm, đặc biệt là Pepper. Tuy nhiên, anh cảm thấy lo lắng khi cảm thấy mất kiểm soát tình hình và không biết mọi chuyện sẽ ra sao với những người mà anh quan tâm nhất nếu họ làm vậy. Mặc dù họ thực sự không có nhiều lựa chọn, vì vậy Jun đã chọn tin tưởng vào quyết định của Thame.
🂻
Mặc dù Jun đã cố gắng hết sức, anh không thể làm gì để bảo vệ mọi người khỏi những gì giống như số phận đang chống lại họ. Hay chính xác hơn là chính công ty của họ.
Sau buổi biểu diễn, họ đã có một cuộc phỏng vấn nhanh được phát trực tiếp tới người hâm mộ. Đó là cơ hội hoàn hảo để lên tiếng và nói lên quan điểm của mình: Pepper đang có một mối quan hệ lành mạnh và mọi chuyện vẫn ổn. Họ có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều phản ứng dữ dội, nhưng họ sẽ không đổ lỗi cho Pepper như công ty muốn. Jun quan sát Thame mở miệng tuyên bố mà họ đã đồng ý.
Trước khi cậu ấy kịp nói, người dẫn chương trình đã ngắt lời. "Thật ra, tôi vừa nhận được tin là sẽ có một cuộc họp báo với MARS. Cảm ơn các bạn đã theo dõi!"
"Stream bị cắt!" Jun nghe được từ một nhân viên ở đâu đó.
Jun lại chửi công ty một lần nữa, nhưng vẫn chẳng thể làm gì được. Đây là một sự thật khủng khiếp mà anh ngày càng nhận thức rõ hơn, và nó bắt đầu khiến anh suy sụp, bất chấp mọi nỗ lực của anh.
Cả nhóm tụm lại với nhau sau khi rời khỏi sân khấu khi kết thúc đột ngột.
"Tao cần gọi cho Gam", Pepper nói, lo lắng.
Biểu cảm của Pepper trở nên căng thẳng hơn khi cuộc gọi của anh chuyển sang hộp thư thoại.
"Tại sao họ lại triệu tập một cuộc họp báo mà thậm chí không –" Thame bắt đầu, và tự ngắt lời mình trong sự thất vọng. Sau đó, điện thoại của cậu ấy reo và cậu nhanh chóng trả lời.
Jun không biết cuộc gọi điện thoại là về chuyện gì, nhưng biểu cảm của Thame biến thành sự bối rối. Sau đó, cậu ấy cúp máy và quay sang Pepper.
"Là Gam. Cô ấy muốn gặp mày trước buổi họp báo", Thame nói, và cho Pepper biết chi tiết về nơi gặp cô ấy.
Tất nhiên, Pepper ngay lập tức rời đi. Những người còn lại xếp hàng lên xe để đến công ty trong im lặng. Thực sự chẳng có gì để nói.
Jun nhận ra rằng đối với một số thứ, thực sự không có gì anh có thể làm được, bất kể anh cố gắng kiểm soát mọi thứ như thế nào. Anh bất lực trong việc ngăn chặn những gì giống như một vòng xoáy đi xuống, bất kể anh làm gì. Không chỉ riêng anh, mà còn đối với MARS. Tất nhiên, sự suy sụp nội tâm của chính anh có lẽ sẽ không giúp ích được gì, nhưng ít nhất đó là điều anh tự mình gánh chịu. Đối với MARS, anh không biết phải làm gì để mọi thứ tốt hơn. Nó khiến anh sợ hãi và khiến anh thu mình vào im lặng khi anh suy nghĩ về mọi thứ.
Tất nhiên Thame sẽ luôn chiến đấu và hi sinh bản thân vì họ, và trở thành người lãnh đạo như cậu ấy được cho là phải làm. Tuy nhiên, Jun được cho là phải đứng sau khi Thame bận rộn với tất cả những điều đó. Những vấn đề của riêng anh sẽ phải lùi lại phía sau, ngay cả khi một trong số chúng hiện đang ngồi trước mặt anh, với tai nghe đang đeo như mọi khi.
🂻
Pepper trở về từ cuộc họp với Gam trong trạng thái suy sụp, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào. Tất nhiên, mọi người đều biết điều đó có nghĩa là gì. Tất cả những gì họ có thể làm là ôm cậu ấy.
"Tao xin lỗi," Thame nói. Giọng nói vang lên rất to giữa họ, và Jun biết cậu ấy muốn nói gì: Tao xin lỗi vì tôi không thể làm gì hơn.
Jun hiểu. Anh cũng thấy tiếc vì không thể bảo vệ tất cả bọn họ, kể cả Thame. Cậu ấy không nên phải một mình gánh chịu mọi gánh nặng, trông chừng họ. Và Pepper cũng không nên phải chịu đựng điều này, chống lại những người không muốn thấy cậu ấy hạnh phúc và một công ty từ chối bảo vệ cậu khỏi những người đó.
"Tao không trách cô ấy - vì không thể đối phó với..." Pepper im bặt.
Cậu ấy nói đúng, và Jun cũng không trách cô ấy. Vẫn thấy đau khi thấy Pepper như thế này, và Jun ước mọi chuyện đã khác. Thực ra, Jun chỉ đổ lỗi cho công ty, và có thể là cả thế giới nữa, nhưng anh biết mình chỉ đang làm quá lên thôi.
Jun rất thất vọng với mọi thứ, anh chỉ tập trung vào lời nói của Pepper trong buổi họp báo và cố gắng ủng hộ. Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Tất nhiên, anh không muốn MARS phải đối mặt với phản ứng dữ dội ảnh hưởng đến sự nghiệp của họ, nhưng trước hết và quan trọng nhất, mọi người trong MARS đều là bạn của anh, bao gồm cả Pepper. Hi vọng Pepper nói rằng họ không ở bên nhau là đủ. Nhưng Jun nghĩ rằng mọi chuyện không nên như thế này, chút nào.
Khi họ về nhà, mọi người đều đi vào phòng riêng, bao gồm cả Dylan. Jun không thể trách cậu vì cần không gian riêng, nhưng anh cảm thấy bất kỳ đêm nào không có Dylan đều lãng phí. Ít nhất là cho đến khi anh ổn định lại mọi thứ và phá vỡ thỏa thuận của họ, anh muốn ở bên cậu. Anh biết điều đó là ích kỷ, và anh không nên nghĩ như vậy, nhưng anh không thể làm gì khác. Vào thời điểm này, Jun không biết điều gì tệ hơn: dành một đêm với cậu, hay không có cậu.
Jun tắm rửa và nghỉ ngơi một chút, kiệt sức sau một ngày dài. Vào khoảng tối muộn, anh đi đến bếp để lấy một bữa ăn nhẹ. Khi đang ăn, anh thấy rằng cánh cửa dẫn ra hiên nhà họ mở một phần. Anh cầm cốc nước và nhìn ra ngoài cửa.
Thame và Pepper đang ngồi ở bàn ngoài hiên, đang nói chuyện một cách buồn bã. Jun nghĩ rằng anh sẽ tham gia cùng họ, và đóng cửa lại sau lưng khi anh bước ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Jun nói khi anh ngồi xuống.
"Không hẳn. Chỉ nói về..." Pepper ngừng lại.
Thật đau lòng khi nhìn thấy cậu ấy như thế này, vì Pepper thường là người điềm tĩnh và bình tĩnh nhất trong số họ, và thường nở nụ cười trên môi. Bây giờ, cậu ấy trông thật... mệt mỏi.
Thame ngâm nga. "Thật không công bằng."
Pepper thở dài. "Tao biết điều đó. Nhưng tao đoán đó chỉ là cách mọi thứ diễn ra."
Thame kiên quyết nhìn Pepper. "Nhưng không nên như vậy."
Nghe vậy, Pepper chỉ mỉm cười nửa miệng.
"Nếu mày cần bất cứ điều gì..." Thame đề nghị.
"Tao biết," Pepper nói, và lại mỉm cười. Jun có thể nhận ra đó là sự gượng ép, nhưng bằng cách nào đó, Pepper lại tạo ấn tượng rằng cậu ấy thực sự sẽ ổn. Anh nghĩ đó chỉ là cách Pepper luôn làm.
Jun lên tiếng. "Tao chỉ không hiểu. Tại sao điều đó lại quan trọng? Thật ngu ngốc."
Thame thốt lên một tiếng sốc. "Vậy giờ mày đã hiểu chưa?"
"Ý tao là, nếu ai đó thực sự muốn trở thành thần tượng, họ có cần phải lựa chọn giữa hai điều đó không?" Jun phản đối.
"Mày đã biết câu trả lời của tao rồi," Thame nói.
Pepper tò mò nhìn Jun. "Điều gì khiến mày thay đổi suy nghĩ?"
Jun khoanh tay. "Không có gì - chỉ là cảm giác của tao sau khi thấy chúng mày khó chịu về chuyện đó." Cả hai chỉ nhìn anh. Dưới sự giám sát của họ, Jun nhanh chóng tự vệ hơn. "Thật sự mà nói, chuyện đó không liên quan gì đến tao. Hay tình trạng của tao."
Pepper nghiêng người về phía trước. "Vậy là có tình trạng à?"
Jun chế giễu. "Cái gì? Không, đừng ngu ngốc thế."
"Nghe như mày đang nghĩ đến ai đó, thế thôi," Thame bình luận với một nụ cười nửa miệng.
"Đừng có hùa nhau chống lại tao nữa. Kỳ lạ thật. Chúng mày bị ảo tưởng," Jun nói, đứng dậy. "Tao đi ngủ đây. Nếu chúng mày cần tao, tôi sẽ đang ngủ, nên đừng bận tâm."
Anh vỗ vai Pepper và gật đầu với Thame, rồi quay vào trong, tránh xa cuộc trò chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com