Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG XV

Lời tác giả: Khi đọc nửa sau chương này có thể nghe bài 《第三十八年夏至》(Hạ chí năm thứ 38). 

Nguyễn Lan Chúc cuối cùng cũng nhận đạo cụ kia.

Cậu cúi đầu nói vào tai Mặt rỗ vài câu, Mặt rỗ hưng phấn gật đầu.

"Anh Chúc, anh thật sự nói cho hắn biết sao?" Sau khi rời khỏi linh đường, Bạch Trạch vẫn bất bình, "Tên mặt rỗ nhìn là biết không phải dạng tử tế gì, sao phải đổi điều kiện cấm kỵ quan trọng như vậy lấy một đạo cụ vô dụng với hắn?"

"Đạo cụ là đạo cụ tốt, người không phải là người tốt. Thành ý đến đâu đổi lấy manh mối đến đó." 

Nguyễn Lan Chúc nghịch nghịch tứ chi của hình nộm rồi giơ lên ​​về phía Lăng Cửu Thời, "Dễ thương nhỉ?"

Lăng Cửu Thời nhìn đống rơm lộn xộn và nét mặt được vẽ ngoằn ngoèo bằng bút lông:...

Mất một mắt có ảnh hưởng lớn đến vậy à?

"Em thấy dễ thương phết." Lăng Cửu Thời không nói gì, Nguyễn Lan Chúc mỉm cười, ôm hình nộm nghịch một lúc rồi cẩn thận nhét vào túi áo.

Tên mặt rỗ nhìn người cũng khá chuẩn. Biết có Lăng Cửu Thời ở đó, cậu khó có thể từ chối đạo cụ này.

"Tên giảo hoạt này." Nguyễn Lan Chúc khịt mũi.

Họ nhanh chóng đến gian phòng phía Tây, đúng như bọn họ dự đoán, không có quản gia Trương canh gác.

"Lăng Lăng." Trước khi đi vào, Nguyễn Lan Chúc dừng lại, gọi một tiếng. Mặc dù biết Lăng Cửu Thờu nhất định sẽ đi theo mình, nhưng Nguyễn Lan Chúc vẫn không muốn anh cùng mình mạo hiểm. Không có phản hồi.

"Lăng Lăng?" Nguyễn Lan Chúc quay đầu lại, liền thấy Lăng Cửu Thời đang nhìn chằm chằm vào cái túi cậu đựng hình nộm, "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Nghĩ xem em vì ai mà chấp nhận giao kèo với tên Mặt rỗ.

Lăng Cửu Thời nghĩ vẩn vơ suốt cả đường, kể từ khi hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Nguyễn Lan Chúc, anh rõ ràng cảm thấy lỗ hổng trong lòng mình ngày càng sâu hơn, lớn hơn và tham lam hơn. Trước đây, khi gặp phải điều gì đó không thể hiểu được, anh lười nghĩ, hoặc tự thuyết phục bản thân việc này sẽ nhanh qua thôi, nhưng chỉ cần là liên quan đến Nguyễn Lan Chúc, anh hơi động não chút đã thấy mình đi vào ngõ cụt.

Nguyễn Lan Chúc trước đây chưa từng thỏa thuận đạo cụ với người như Mặt Rỗ, hôm nay là ngoại lệ đầu tiên. Cậu có người để sẵn sàng đặt cược mạng sống của mình. Đi tới kết luận này, Lăng Cửu Thời theo bản năng liếc nhìn Bạch Trạch.

"Lăng Lăng." Cố Hành gọi.

"Lăng Lăng?" Nguyễn Lan Chúc gọi.

Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng hoàn hồn.

"Tôi cũng đi cùng," Cố Hành cau mày nhìn vẻ mặt lơ đãng của Lăng Cửu Thời, "Cậu như thế này... Tôi không yên tâm."

"Á?" Bạch Trạch nuốt khan, ôm chặt lấy mình, "Mọi người đều đi à..."

Trên má cậu bé là hai hàng lệ câm lặng: "Không sao đâu, một mình em cũng ổn."

"Không, Cố Hành," Lăng Cửu Thời không chút do dự từ chối, "Tôi và Chúc Manh sẽ không sao đâu. Thêm một người, càng nguy hiểm."

Cố Hành trầm mặc một giây, sau đó cúi đầu: "Nhưng tôi lo lắng cho cậu."

"Nghe tôi, tôi kết bạn với anh, đương nhiên không thể để anh mạo hiểm vì tôi." Lăng Cửu Thời vỗ vỗ vai anh ta, ánh mắt trong veo cảm động, "Bạch Trạch một mình ở bên ngoài không an toàn. Để mắt tới thằng bé giúp tôi."

"......" Cố Hành chua xót, trái tim của Lăng Cửu Thời đã bị một người tên Nguyễn Lan Chúc chiếm giữ từ lâu, anh đến muộn rồi, không còn chỗ cho anh nữa.

Cố Hành ngẩng đầu, lại mỉm cười thong dong: "Cậu biết tôi sẽ không từ chối cậu mà."

Lăng Cửu Thời bắt tay anh ta.

Nhìn thấy hai người rời đi, Bạch Trạch thở dài một hơi.

Cố Hành cảm nhận được ánh mắt phức tạp của cậu bé: "... Có chuyện gì thì nói đi."

"Cố huynh, trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ......"

"Câm miệng."

"Ờ." Bạch Trạch ấm ức sờ mũi. Chẳng trách không có vợ, tính nóng như kem.

Gian phòng phía tây chỉ thắp một ngọn nến, miễn cưỡng nhìn thấy đường nét của đồ đạc trong phòng. Chiếc bàn vốn chất đầy những giỏ mỹ phẩm đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại bảy mảnh giấy đơn giản, một cây bút và một chiếc bút viết. Lăng Cửu Thời nhìn kỹ hơn.

Sáu tờ giấy được làm bằng giấy cứng, mực bút vẫn chưa khô, trên đó đều viết dòng chữ "Thiệp cưới". Bên dưới thiệp mời, hai cái tên được viết ngay ngắn cạnh nhau:

Chú rể Trương Ứng Hoài

Chú rể Trương A Thanh

Mảnh giấy thứ bảy là một mảnh giấy tuyên, có màu hơi ố vàng, góc hơi bị rách, có chữ xước vài chỗ, hình như gia chủ thỉnh thoảng lấy ra nhìn ngắm, thưởng thức, thậm chí vuốt ve.

Trên thiệp viết:

Ngày vui hôm nay, tơ hồng se duyên, rèm châu kết chùm. Bốc một quẻ, đầu bạc răng long, quế lan thơm ngát.

Đợi sông cạn đá mòn, bạc đầu không chia ly. Trương gia Ứng Hoài viết thư làm chứng. Nguyện thê tử Trương A Thanh vui vẻ ngàn thu.

Ký làm chứng

Đó là hôn thư do Trương Ứng Hoài thiếu gia viết cho A Thanh.

"Cạch-" Ổ khóa tủ bị Nguyễn Lan Chúc cạy mở, phát ra âm thanh chói tai.

Lăng Cửu Thời nhìn sang.

Tủ quần áo trống rỗng chỉ có hai bộ quần áo. Một bộ vest đen mà Quản gia Trương luôn mặc và một bộ hỉ phục đỏ thẫm.

Mùi máu tanh nồng nặc từ bộ hỉ phục truyền đến, Lăng Cửu Thời bịt mũi, cúi xuống, đến gần tủ quần áo để nhìn kỹ hơn.

"Lăng Lăng, đừng chạm vào." Nguyễn Lan Chúc cảm thấy bộ quần áo này quá quỷ dị, bản năng mách bảo không nên chạm vào.

Lăng Cửu Thời đáp lại, động tác thăm dò cũng thận trọng hơn nhiều. Nhưng, yên tĩnh và bình thường quá. Im lặng và bình thường đến mức...không bình thường chút nào.

Lăng Cửu Thời trong lòng hoảng sợ, mùi máu tanh khiến bụng anh quặn lên. Anh nhìn hồi lâu, không thấy có gì kỳ lạ, đang định rụt đầu lại. Lui ra một nửa đầu, cổ Lăng Cửu Thạch cứng đờ.

Khuôn mặt của Quản gia Trương không biết lúc nào đã áp vào cửa sổ, nhìn anh một cách vô cảm. Trong đầu vang lên một tiếng nổ, da đầu lập tức tê dại.

"Chúc Manh," Lăng Cửu Thời khó khăn kêu lên, "Em nhìn thấy chưa?"

"Thấy gì?"

"Quản gia Trương ..." Lăng Cửu Thời xoay người, đột nhiên ngừng nói. Nơi Nguyễn Lan Chúc đứng giờ không còn bóng người.

Căn phòng phía tây dường như thừa ra một không gian nhỏ độc lập, giờ chỉ còn lại Lăng Cửu Thời.

"Phù--phù--" Một tiếng thở ra nhẹ nhàng phả vào vai Lăng Cửu Thời.

Lăng Cửu Thời từ từ quay đầu lại.

Khuôn mặt già nua nhăn nheo vốn đang dán vào cửa sổ đột nhiên mở rộng ra trước mắt, quản gia Trương nhìn chằm chằm Lăng Cửu Thời, đôi môi đỏ tươi dần dần mở ra thành một vòng cung đáng sợ. Lời bài hát quen thuộc vang lên, Lăng Cửu Thời vô thức đưa tay khều phía sau, trống rỗng. Chiếc túi có nút bịt tai đã bị anh nhét cho Nguyễn Lan Chúc trước khi họ tiến vào phòng phía tây.

Lần này lời bài hát đặc biệt gay gắt và vang vọng, Lăng Cửu Thời đã cố gắng hết sức để phản kháng, nhưng anh đã đạt đến cực hạn chỉ trong nửa phút.

Anh không nhịn được chạm vào bộ hỉ phục màu đỏ thẫm.

"Bùm----"

Sự chóng mặt quen thuộc, khung cảnh trước mắt thay đổi nhanh chóng, bên tai chuyển từ im lặng như tờ sang khung cảnh ồn ào náo nhiệt.

Trước mặt Lăng Cửu Thời trải một tờ giấy tuyên lớn, trên đó là những dòng thư pháp đang viết dở, một dòng chữ hành thư rất quen thuộc, mạnh mẽ, ngông cuồng và diễm lệ, giống hệt như thể chữ chú thích trong sách của Trương thiếu gia.

Anh nhìn xung quanh. Khung cảnh quen thuộc này chính là con phố mà anh vừa nhìn thấy sau khi mở cửa. Điểm khác biệt duy nhất là có người ở.

"Anh, có người đang tìm anh!" Ngoài cửa, một cô gái đang ngồi thêu kêu lên. Hai tay cô bận thêu hoa văn, không ngẩng đầu lên.

"Ai tìm anh cơ?" Lăng Cửu Thời nghe được một thanh âm không phải của mình, anh muốn ngừng viết, lại phát hiện mình căn bản không cách nào khống chế được thân thể này.

"Người đàn ông tự xưng họ Trương, mặc một bộ vest đen, đẹp trai và lịch lãm, giống như một thiếu gia mới du học về." Bà Lý nhà bên có khuôn mặt bồ tát, rất tốt bụng với mọi người. Đó là một buổi sáng mùa đông, bà dời chiếc ghế mây ra ngồi phơi nắng, "A Thanh quen người như vậy từ khi nào thế?"

Khi "Lăng Cửu Thời" nghe thấy người đó họ Trương, anh đặt bút xuống và lao ra ngoài.

Nói chính xác hơn, A Thanh trực tiếp lao ra ngoài.

Bên sông Tang Càn, Trương Ứng Hoài bảo người hầu tránh mặt, tay cầm chiếc kính vạn hoa, hồi hộp chờ đợi người trong lòng.

A Thanh bước tới, sửng sốt.

Sau hai năm không gặp, Trương Ứng Hoài đã cởi bỏ trường bào và khoác lên mình bộ vest kiểu phương Tây. Mái tóc được chải gọn gàng sau đầu, bớt đi vẻ ấu trĩ thiếu thời, trở nên điềm tĩnh, tao nhã.

Đôi mắt lay động, những vụn sáng làm tăng thêm cảm giác đa tình cho đôi mắt hoa đào đó.

A Thanh sững sờ, bàn tay còn dính mực của cậu bị nắm lấy.

"A Thanh," người trước mặt gọi, "những lời nói hai năm trước vẫn còn hiệu lực chứ."

A Thanh giật mình, sau đó tai đỏ bừng.

Trương Ứng Hoài là con thứ bảy trong gia đình, anh không phải là con vợ cả, nhưng anh là con trai của dì ba được Trương lão gia yêu quý. Cuộc sống hàng ngày của anh không khác gì anh cả đích tôn. Hai năm trước, cha của Trương Ứng Hoài muốn anh ra nước ngoài cùng anh cả. Ông không yêu cầu anh đi du học mà chỉ muốn anh mở mang tầm mắt, thái độ rất cứng rắn.

Trước khi rời đi, cả hai đều uống rượu, quen nhau hơn mười năm, những cảm xúc thầm kín khó nói được thổ lộ dưới ảnh hưởng của hơi men, Trương Ứng Hoài nói ra câu "Lòng ta có đệ" đã giấu trong lòng từ lâu.

A Thanh tỉnh táo hơn và suy nghĩ nhiều hơn anh. Với thân phận và giới tính của họ, cho dù họ tâm đầu ý hợp thì tương lai cũng sẽ đầy chông gai. Rượu nồng đến mức hai người đều say rồi. Khi hơi thở của họ giao nhau, Trương Ứng Hoài chạm vào đôi môi mà anh hằng mong ước. A Thanh đẩy anh ra.

Với lý trí và sự ích kỷ, cậu nói với Trương Ứng Hoài, nếu huynh từ nước ngoài về vẫn còn có ta trong lòng, thì ta đồng ý. Cậu chỉ đọc trong sách rằng thế giới ở nước ngoài rộng lớn lắm, liệu con ếch đã nhìn thấy cảnh vật ngoài giếng có quay lại đáy giếng nhặt mảnh lá xanh nhạt nhẽo nữa không? Các biến số quá lớn, A Thanh chắc chắn điều đó là không thể. Nhưng vẫn còn một phần vạn hy vọng.

Trương Ứng Hoài hôm nay đến gặp cậu và mỉm cười nói với cậu rằng hy vọng một phần vạn đó đã thành hiện thực.

A Thanh vô cùng vui mừng, nhưng không khỏi cảm thấy bối rối. Cậu im lặng một lúc lâu, rồi quay lưng muốn bỏ chạy.

Trương Ứng Hoài không để cậu bỏ chạy, anh nắm lấy cổ tay của A Thanh kéo vào lòng, A Thanh loạng choạng ngã thẳng vào vòng tay của Trương Ứng Hoài.

"Xin đệ đó." Trương Ứng Hoài khàn giọng nói.

Tai tê dại, A Thanh nhạy cảm rụt cổ lại, mơ hồ gật đầu.

Một chiếc kính vạn hoa được nhét vào tay cậu.

"Ta đã gặp nhà thiết kế đó ở nước ngoài và cầu xin ông ấy làm nó," Trương Ứng Hoài phấn khích nói. Anh vòng tay qua eo A Thanh, cảm thấy mình có ôm sao cũng không thỏa, "Ta nhớ đệ nói thích nó."

Bản thân A Thanh đã quên điều này.

Lần đầu tiên gặp nhau, cả hai vẫn còn là những đứa trẻ. Trương Ứng Hoài theo cha đến Lâu Phủ làm khách, và ngay lập tức nhìn thấy A Thanh cũng theo cha mình đến Lâu Phủ. Họ đến để viết hôn thư cho nhị thiếu gia nhà họ Lâu sắp kết hôn.

Cha của A Thanh là một nhà thư pháp nổi tiếng ở đây, nhưng tổ tiên của ông đã xúc phạm quý tộc nên rơi vào cảnh nghèo khó truyền đời. Thế hệ của cha A Thanh chỉ có thể nuôi sống gia đình bằng cách viết thư pháp cho những người giàu có. Cha viết, A Thanh mài mực. Trương Ứng Hoài thấy đệ đệ thanh tú đáng yêu này ra vẻ nghiêm túc khá buồn cười, không kìm được đứng bên chọc ghẹo.

"Đệ cũng viết được à? Viết vài chữ cho ta xem."

"Đệ bao nhiêu tuổi? Mặt trẻ con mà vênh như lão già vậy."

"Ta tên là Trương Ứng Hoài, gọi một tiếng ca ca ta nghe nào."

A Thanh phớt lờ anh, thậm chí không hề rời mắt.

Trương Ứng Hoài cũng không tức giận, cầm chiếc bút lên và bắt đầu viết theo cha A Thanh:

Ngày lành hôm nay, tơ hồng se duyên...

Xiêu xiêu vẹo vẹo, chó đạp lên khéo còn đẹp mắt hơn.

A Thanh liếc nhìn vài lần, cuối cùng không thể chịu được, cau mày nắm lấy tay Trương Ứng Hoài.

"Xấu chết đi được," cậu nói.

"Ta viết chữ được vậy thôi." Trương Ứng Hoài cười đùa nói: "Hay đệ dạy ta đi?"

"Cha ta nói, chữ của ta có mời cả chục thầy cũng không cứu nổi. Nếu đệ thật sự dạy được ta, có lẽ cha ta sẽ vui vẻ thưởng cho đệ hoàng kim vạn lượng cũng nên."

".........."

A Thanh quay đầu lại với vẻ chán ghét.

Không cần phải phí lời với một tên công tử ăn chơi chỉ gặp một lần.

Nhưng dường như số phận giữa hai người đã được định đoạt, Lâu phu nhân rất thích đứa trẻ tên Trương Ứng Hoài, hỏi ý Trương lão gia cho con trai ông sống ở phủ nhà họ một thời gian. Thư pháp của cha A Thanh được Lâu lão gia đặc biệt yêu thích. Một tháng liền, A Thanh hầu như mỗi ngày đều theo cha đến Lâu phủ.

Cậu không nhớ đã bao nhiêu lần Trương Ứng Hoài nài nỉ cậu dạy viết, A Thanh phiền đến mức mất bình tĩnh, cậu nắm lấy tay Trương Ứng Hoài với vẻ mặt vô cảm và viết câu đầu tiên của bức hôn thư: 

Ngày lành hôm nay, tơ hồng se duyên, rèm châu kết chùm. 

Thanh thoát bay bổng, mang theo linh khí tự nhiên.

"Quả nhiên là con trai của thư pháp gia." Trương Ứng Hoài chân thành khen ngợi.

"Luyện tập đi," A Thanh nói, "Luyện tập từng câu một. Khi luyện tập thư pháp, phải nghiêm túc chứ ai ồn ào như huynh."

"Tuân lệnh." Trương Ứng Hoài làm động tác khâu miệng, vùi đầu chậm rãi viết hai chữ, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Đệ dạy ta viết, không trả tiền thì lỗ quá."

"Đệ muốn cái gì? Thiếu gia ta có rất nhiều thứ hay ho, muốn gì có nấy."

"......." A Thanh lười tiếp chuyện.

Trương Ứng Hoài lại quấy rầy, bày ra vẻ đáng thương hỏi có phải đệ khinh ta.

"Vậy thì ta muốn cái đó." A Thanh thản nhiên chỉ vào một đồ vật bất kỳ, những món đồ bày bên ngoài Lâu phủ đều là hàng tuyển chọn quý hiếm. Trương Ứng Hoài đưa mắt nhìn, một chiếc kính vạn hoa do một nhà thiết kế nổi tiếng phương Tây làm thủ công. Lâu gia có quan hệ với nhà thiết kế này mới đặt hàng được.

"...Đợi đó," Trương Ứng Hoài cau mày không chịu thua, "Ta nhất định sẽ lấy cho đệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com