Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3



Wooyoung và San là những người đầu tiên về nhà muộn vào buổi tối hôm đó. Tiếng cửa đóng sầm lại là âm thanh đầu tiên khiến Seonghwa rời mắt khỏi tivi hàng giờ liền, dù chỉ trong chốc lát.

Hongjoong rời khỏi ghế, bước qua ngưỡng cửa vào bếp. Wooyoung đã cởi giày xong và cười toe toét khi nhìn thấy Hongjoong.

"Cái gì?" Hongjoong hỏi với vẻ nghi ngờ.

"Oh không có gì đâu anh," Wooyoung nhếch mép cười. "Yeonjun đã nhìn thấy anh và Seonghwa trong khuôn viên trường. Cậu ấy đã hỏi em khi nào anh có bạn trai mới."

Sẽ vô ích nếu cố gắng ngăn vết đỏ lan lên má Hongjoong. Người lớn hơn cố gắng phớt lờ nó, nhưng anh biết Wooyoung vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Thật là một sự tò mò ngay cả với Yeonjun," thay vào đó Hongjoong đáp, tựa người vào quầy bếp. "Yeonjun có nói làm thế nào mà cậu ấy đi đến kết luận vô lý này không?"

"Cái gì, anh và Seonghwa đã hẹn hò mà?" Wooyoung hỏi. "Có lẽ đó là cách hai người nắm tay nhau ? Không rõ ràng sao?"

Hongjoong đứng hình, chớp mắt liên tục. Thành thật mà nói, anh không có ý định nắm tay Seonghwa. Anh chỉ đang cố gắng ngăn cản chàng người cá lao ra đường lần thứ ba trong vòng chưa đầy mười lăm phút vì cậu đang cố vuốt ve một con sóc. Đó là một lý do rất chính đáng, nhưng Hongjoong biết Wooyoung sẽ không tin một lời nào về nó.

"Anh có lý do chính đáng," người lớn hơn vẫn trả lời một cách tự tin nhất có thể.

Thành thật mà nói, Hongjoong nên quen với việc Wooyoung mổ xẻ đời sống tình cảm của anh vào thời điểm này. Đã nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn đỏ mặt như một học sinh cấp hai khi bị gọi tên người mình yêu.

"Em chắc chắn là anh đã làm vậy," Wooyoung nói với anh một cách trịch thượng. "Dù sao thì Yeonjun cũng rất tổn thương vì chưa gặp anh Seonghwa."

"Tất nhiên rồi," Hongjoong khịt mũi.

Yeonjun gần như là một người bận rộn như Wooyoung, đó có thể là lý do tại sao hai người họ lại là bạn tốt của nhau. Không ai đoán được San và Soobin đã đối phó với họ như thế nào.

"Dù sao thì cậu ấy cũng đã mời tất cả chúng ta đến bữa tiệc trên bãi biển vào Chủ nhật," Wooyoung tiếp tục. Cậu tiến về phía tủ lạnh, mở nó ra và cau mày nhìn thứ bên trong. "Chúng ta có tham gia không?"

"Chúng ta nên thảo luận vấn đề này với mọi người," Hongjoong nói. "Nhưng anh sẽ tham gia."

"Không biết Seonghwa có muốn đi không," Wooyoung trầm ngâm, lấy hộp nước trái cây ra khỏi tủ lạnh. "Nhân tiện, anh ấy đâu rồi?"

"Ở phòng khách," Hongjoong trả lời. "Bọn anh đi học về và cậu ấy hỏi tivi là gì nên anh bật nó lên. Bây giờ Seonghwa đang nghiện phim tài liệu về thiên nhiên một cách vô vọng."

Wooyoung cười khẩy trước câu nói đó rồi rót một ly nước trái cây. Cậu đặt lại hộp vào tủ lạnh rồi bắt đầu đi ngang qua nhà bếp.

"San đâu?" Hongjoong hỏi khi đi theo Wooyoung.

"Cậu ấy có một bài tập phải nộp," Wooyoung giải thích. "Em nghĩ San đã bắt tay vào làm việc đó ngay lập tức."

Seonghwa ở ngay nơi Hongjoong bỏ lại cậu. Chàng người cá đang cuộn tròn trên ghế, ôm đầu gối vào ngực. Cậu thực sự đã rời mắt khỏi tivi khi Hongjoong cùng Wooyoung bước vào và chàng người cá mỉm cười với cả hai.

"Aww, anh không phải là một bức tranh sao," Wooyoung thủ thỉ, ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế bành cũ kỹ. "Đang xem gì thế?"

"Kênh Discovery," Seonghwa chậm rãi nói, liếc nhìn Hongjoong để chắc chắn rằng cậu đang nói đúng. "Bây giờ là về dơi."

Wooyoung rùng mình một cách kịch tính khi nhìn vào màn hình, hiện đang hiển thị cận cảnh về một loại dơi nào đó.

"Những điều đó làm em phát điên," Wooyoung nói dễ dàng, nhấp một ngụm nước trái cây. "Trông chúng thật đáng sợ."

"Chúng có thể nghe rất rõ," Seonghwa nói với giọng có chút trách móc, như thể chàng người cá nghĩ rằng lũ dơi sẽ có thể nghe thấy Wooyoung nói xấu về chúng.

Wooyoung phát ra âm thanh có vẻ thích thú và Hongjoong cũng nhân cơ hội ngồi xuống. Anh chọn ngồi ở phía xa nhất của chiếc ghế so với Seonghwa, nhưng anh không bỏ lỡ cái nhìn bối rối nhẹ nhàng mà chàng người cá dành cho anh.

Thật không may, Wooyoung cũng nhận ra điều đó.

"Ồ, đừng bận tâm đến em," cậu bé nói với nụ cười nham hiểm. "Đừng ngăn mình gần gũi nếu đây là điều anh đã làm trước đó."

Hongjoong trừng mắt nhìn Wooyoung, ước gì có thể bóp cổ cậu nhóc kia ngay lập tức. Seonghwa trông có vẻ bối rối hơn.

Trong một khoảnh khắc may mắn, San bước vào phòng ngay lúc đó.

"Chào mọi người," cậu nhóc vui vẻ chào hỏi. "Lớp học thế nào?"

Dễ bị phân tâm, cả Seonghwa và Wooyoung đều quay lại mỉm cười với người kia.

"Tớ đi học chung với cậu mà," Wooyoung thông báo với San, đưa tay nắm lấy.

Bạn trai của cậu nhanh chóng băng qua phòng, ngồi lên mép ghế của Wooyoung và quàng tay qua vai người yêu.

"Không phải cậu," San nói với Wooyoung. "Tớ đang hỏi Seonghwa và Hongjoong."

"Lớp học khá ổn," Hongjoong lên tiếng khi biết rằng Seonghwa sẽ không trả lời. "Giáo sư thậm chí còn cho bọn anh về sớm."

"Tuyệt," San đáp. "Seonghwa, anh nghĩ lớp học thế nào?"

Chàng người cá chớp mắt với San vài lần, vô thức nghịch nghịch một sợi tóc của mình. Đây không phải là lần đầu tiên Hongjoong nhận thấy Seonghwa làm điều gì đó tương tự và anh coi đó là một thói quen khi cậu lo lắng.

"Thật thú vị," cuối cùng Seonghwa lên tiếng. "Tôi không hiểu nhiều lắm, nhưng lớp học có vẻ hay."

"Hãy kể cho họ nghe về những con sóc đi," Hongjoong gợi ý, cười toe toét khi biểu cảm của Seonghwa sáng lên như có thể đoán trước được.

Chàng người cá bắt đầu kể nhiệt tình cho Wooyoung và San nghe tất cả về những cuộc phiêu lưu khác nhau của cậu với những chú sóc trong khuôn viên trường, giọng nói ngày càng tự tin và to hơn. Cử chỉ của Senghwa cũng ngày càng trở nên sinh động hơn, và Hongjoong gần như tan chảy khi Seonghwa bĩu môi phàn nàn về việc Hongjoong không cho cậu chạy ra đường để thử vuốt ve một chú sóc.

"Thật là thô lỗ với anh quá mà," Wooyoung có thể đoán được sự đồng ý. "Đáng lẽ anh nên được phép vuốt ve nó."

"Có xe ô tô đang tới," Hongjoong nói, đảo mắt. "Em sẽ giết anh nếu anh để Seonghwa chạy qua đường."

"Đáng lẽ anh nên dừng xe lại," Wooyoung nhếch mép cười. "Sẽ dễ dàng hơn."

"Đúng rồi," Hongjoong chế giễu, và đang định nói thêm thì tiếng mở cửa cắt ngang lời anh.

"Có người đến kìa?" San hét lên, quay lại cố nhìn qua cửa bếp.

"MẸ CỦA CẬU!"

Wooyoung, San và Hongjoong đều bật cười trước điều đó. Seonghwa trông hoàn toàn bối rối.

Yunho đang cười toe toét khi cậu xuất hiện ở ngưỡng cửa, chiếc ba lô vẫn đeo trên vai.

"Có chuyện gì thế," chàng trai cao kều hỏi, gật đầu chào tất cả bọn họ. "Lớp học thế nào?"

"Chà, sao chép tớ chính xác quá," San nói với Yunho. "Tớ thực sự đã hỏi chính xác câu đó."

"Ồ, xin lỗi," Yunho nói, giơ tay đầu hàng. "Làm sao tớ biết được?"

"Hãy quan tâm đến hyung này," Wooyoung khịt mũi, chia sẻ cái nhìn được cho là đầy ẩn ý với Seonghwa. "Rõ ràng là anh ấy vẫn chưa có nhận thức."

"Nhận thức?" Chàng người cá lặp lại, đôi mắt càng mở to hơn khi cậu quét nhanh qua tất cả bọn họ.

"Bọn nhóc chỉ đùa thôi," Hongjoong quay sang nói với Seonghwa. "Đừng tin bất cứ điều gì họ nói."

Anh phớt lờ những tiếng thở hổn hển phẫn nộ ngay lập tức phát ra từ cả ba cậu em nhỏ hơn.

"Tớ đã bỏ lỡ điều gì sao?" Mingi hỏi, tiến đến phía sau Yunho ở cửa bếp.

"Không, không hẳn," San nói. "Chúng tớ chỉ đang hợp sức đánh lừa Seonghwa thôi."

"Công bằng nhỉ," Mingi thừa nhận, tựa cằm lên vai Yunho. "Nhưng chúng ta có thể làm điều đó trong bữa tối được không? Tớ đói rồi."

"Tớ cũng vậyyyy," Wooyoung ngay lập tức đồng ý, kéo mạnh cánh tay San. "Chúng ta có thể ăn tối được không?"

"Chắc chắn rồi," San nhanh chóng nói, trao cho Wooyoung một cái nhìn dịu dàng khiến Hongjoong phải trợn mắt.

Tính đến thời điểm này, đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh khá chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ quen với việc nhìn thấy mọi người xung quanh đều thể hiện tình cảm một cách công khai như vậy.

Để không chìm đắm trong sự thương hại bản thân, anh liếc nhìn Seonghwa. Người cá đang quan sát Wooyoung và San, trong mắt cậu có một cảm xúc nào đó quen thuộc đến đau lòng đối với Hongjoong.

Seonghwa hơi giật mình khi Hongjoong trượt lại gần cậu trên ghế, mỉm cười sau một giây.

"Bọn nhóc hơi thô thiển," Hongjoong lặng lẽ nói với chàng người cá. "Trong chuyện tình yêu và cả những thứ khác."

"Ừ," Seonghwa đồng ý, quay lại nhìn Wooyoung và San. Ánh mắt cậu lại dịu dàng, và Hongjoong gần như có thể thấy Seonghwa đang mong muốn một thứ gì đó đến mức nào.

"Tối qua Wooyoung đã hỏi, nhưng tôi không nghĩ cậu đã trả lời," Hongjoong tiếp tục, không muốn nhìn thấy ánh mắt đó. "Cậu có một người như vậy không? Một người mà cậu -"

"Yêu?" Seonghwa ngắt lời, vẻ mặt ngày càng buồn bã và xa cách hơn. "KHÔNG. Không hẳn."

Cách chàng người cá trả lời cho thấy rõ rằng câu chuyện còn nhiều điều hơn thế. Thật không may, Hongjoong lại có sự nhạy cảm về mặt cảm xúc rất sâu sắc và biết rằng mình sẽ chỉ xúc phạm người kia nếu cố gắng tìm hiểu sâu hơn.

"À," thay vào đó Hongjoong nói. Cả hai im lặng một lúc, và Seonghwa liếc nhìn lại cặp đôi ở chiếc ghế bên kia.

"Cậu có đói không?"

Người cá nhanh chóng nhìn anh, hơi nghiêng đầu.

"Chắc chắn rồi?" Seonghwa trả lời, khiến Hongjoong gần như mất bình tĩnh vì cậu cực kỳ đáng yêu. "Đã đến giờ...cho bữa sáng chưa?"

"Sáng hôm nay là bữa sáng mà," Hongjoong sửa lại với nụ cười khúc khích. "Cậu đang nghĩ tới là bữa tối."

"Đúng vậy," Seonghwa nói. "Bữa tối. Chính là cái đó."

Hongjoong thậm chí còn cười toe toét hơn khi Seonghwa lặp lại từ đó với chính mình vài lần nữa, rõ ràng là đang cố gắng ghi nhớ nó.

"Này, chào Seongjoong!"

"Seongjoong?" Cả hai người họ lặp lại cùng một lúc, quay sang nhìn Wooyoung với vẻ khó chịu và bối rối.

"Ừ," Wooyoung dễ dàng nói. "Seonghwa, Hongjoong. Seongjoong. Đó là tên ship của hai anh. Dù sao thì, anh muốn ăn gì cho bữa tối?"

Hongjoong vẫn còn choáng váng vì giờ đây họ đã có tên riêng cho mọi thứ và anh chỉ nhún vai bối rối. Còn Seonghwa chỉ chớp mắt với tất cả bọn họ, rõ ràng còn bối rối hơn nữa.

"Tớ đã bảo là mấy món này chán lắm," Wooyoung nói với San, thúc cùi chỏ vào người yêu. "Chúng ta nên đến quán sushi đó."

"Anh có muốn đi bộ nữa không?" San hỏi Seonghwa. "Chúng ta sẽ quay lại trường."

"Tôi ổn với điều đó," Seonghwa đảm bảo. "Không xa mà nhỉ."

"Khi nào Sangie tan làm?" San hỏi, hướng câu hỏi của mình tới Wooyoung. "Chúng ta nên đợi cậu ấy hay gọi cho cậu ấy món gì đó?"

"Tối nay Jongho sẽ đưa Yeosang đi chơi," Mingi hét lên từ trong bếp. "Họ sẽ không về cho đến tận khuya."

"Và thậm chí sau đó họ có thể sẽ bận rộn nữa," Wooyoung nói thêm với một cái nhướng mày gợi ý. "Không cần phải chờ đợi đâu."

"Quá chính xác," San thừa nhận. "Mọi người đi hết phải không?"

Tất cả đều đồng ý, và Hongjoong đứng dậy khỏi ghế để lấy ví và điện thoại.

Tất cả phải mất ít nhất mười lăm phút để ra khỏi cửa, quá trình này không hề tăng tốc bởi Seonghwa bĩu môi vì việc cậu phải đi giày lại.

"Hãy để anh ấy đi chân trần," cuối cùng Wooyoung lên tiếng. "Sẽ ổn thôi."

"Không, sẽ không thể," Hongjoong đáp lại. "Có thể sẽ có thủy tinh và phân trên mặt đất. Em có muốn đưa cậu ấy đến phòng cấp cứu và giải thích rằng Seonghwa thực sự không phải là con người không?"

"Có lý đấy," Wooyoung thừa nhận. "Chỉ một lát thôi, Hwa. Anh thậm chí có thể cởi chúng ra khi đến nhà hàng nếu muốn."

Seonghwa cân nhắc điều đó một lúc lâu trước khi gật đầu. Cố nén một tiếng thở dài nhẹ nhõm, Hongjoong giúp chàng người cá mang chiếc giày còn lại vào, đảm bảo rằng cả hai đều được buộc chặt trước khi đứng dậy.

Mặt trời đã bắt đầu lặn khi cả bọn đi xuống phố và Hongjoong hít một hơi thật sâu. Họ sống gần biển đến mức anh có thể ngửi thấy mùi của đại dương, mùi muối đậm đặc trong không khí ngay cả ở khoảng cách này.

Cuối cùng, họ tản ra khi bước đi, bắt cặp một cách tự nhiên. Hongjoong ngạc nhiên khi thấy mình ở cạnh Seonghwa. Anh đã mong đợi chàng người cá sẽ bị cuốn vào những trò tai quái của WooSan, nhưng cặp đôi này đang nắm tay nhau đi về phía trước một chút.

Seonghwa trông hoàn toàn thanh tao trong ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt cậu dường như bừng sáng một chút. Không có dấu hiệu nào của một chàng người cá lạnh lùng và nghịch ngợm tối qua; Seonghwa bên cạnh Hongjoong dường như hoàn toàn khác biệt. Đôi mắt của cậu mở to và liên tục nhìn xung quanh với đôi môi hầu như không hé mở.

Hongjoong nhanh chóng quay đi khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào môi Seonghwa. Phải thành thật nói rằng, đó có thể là đôi môi hoàn hảo nhất mà Hongjoong từng thấy. Tất nhiên là anh đang nhìn chằm chằm; Hongjoong cố gắng tìm ra cách vẽ chúng.

May mắn thay, Seonghwa dường như không để ý. Hongjoong kiên quyết phớt lờ những tiếng cười khúc khích thỉnh thoảng phát ra từ Wooyoung ở phía trước và Yunho cùng Mingi ở phía sau họ.

Cả bọn đến rìa khuôn viên trường khá nhanh, và Hongjoong nhìn Seonghwa dường như hơi khép lại khi nhìn thấy rất nhiều người khác. Chàng người cá dần dần bắt đầu bước ngày càng gần hơn, cho đến khi ở ngay bên cạnh Hongjoong.

Anh cố gắng phớt lờ cách bàn tay họ đang chạm vào nhau theo từng bước đi.

Hongjoong gật đầu thân thiện với những người anh biết khi họ bước đi. Anh không nổi tiếng chút nào, nhưng anh đang sống với Wooyoung, người quen biết với hầu hết mọi người. Anh cố gắng hết sức để không hài lòng với ý tưởng những người nhìn thấy anh cùng Seonghwa và nghĩ rằng cả hai đang hẹn hò.

San giữ cửa nhà hàng mở, nháy mắt đầy hiểu biết với Hongjoong khi anh và Seonghwa bước vào. Wooyoung dẫn họ thẳng đến một chiếc bàn, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

"Đây là nơi nào thế?" Seonghwa hỏi, đảo mắt nhìn xung quanh nhiều nhất có thể.

"Đây là một nhà hàng," Hongjoong giải thích. "Chúng ta có thể lấy đồ ăn ở đây."

"Anh giải thích tệ quá, hyung à," Mingi nói, huých khuỷu tay vào hông Hongjoong. "Seonghwa sẽ không biết gì đâu."

"Không, anh ấy giải thích rất tốt mà," Seonghwa nhanh chóng nói. "Tôi thích lời giải thích của anh ấy."

Người cá đỏ mặt khi kết thúc câu nói, và Hongjoong thấy mình cũng đỏ mặt.

"Hmmm, được rồi," Wooyoung nói và nhìn hai người họ một lúc lâu. "Có ai biết mình muốn ăn gì không?"

Họ xem qua toàn bộ menu, tương tác với người phục vụ và thực sự gọi đồ ăn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

"Vậy thì," Yunho nói khi chỉ còn cả bọn ở lại bàn. "Ai dám để cho tớ nốc cả chai nước tương này."

Hongjoong cố nhoài người qua bàn, nhanh chóng quét toàn bộ khay đựng gia vị. Anh phớt lờ những tiếng động phản kháng, đẩy nó vào bức tường phía sau.

Điều này có nghĩa là khay gia vị ở ngay trước mặt Seonghwa, khiến cậu trở thành mục tiêu của những chiến dịch thuyết phục phức tạp nhất từ ​​trước đến nay.

"Seonghwa," Yunho ngay lập tức nói, bày ra vẻ mặt đáng yêu nhất của mình. "Em đã nói với anh rằng hôm nay tóc anh trông rất đẹp chưa?"

"Rất đáng yêu," Mingi nhanh chóng thêm vào. "Và chiếc áo len đó cũng thật dễ thương."

"Của Yunho đấy," Seonghwa trả lời, càng lúc càng bối rối. "Nó mềm mại lắm."

Cả Yunho và Mingi đều đồng ý ngay lập tức khiến Wooyoung và San bật cười.

"Bọn nhóc đang cố nói chuyện ngọt ngào với cậu," Hongjoong cảnh báo. "Họ muốn lấy lại cái khay."

Seonghwa nhìn xuống chiếc khay trước mặt, chớp mắt nhìn các chai khác nhau trước khi đẩy nó trở lại bàn.

"Không không không," Hongjoong nói nhanh, dùng một tay ngăn lại. "Chúng không cần nó đâu."

"Nhưng họ muốn nó mà," Seonghwa chỉ ra. "Đó là điều mà anh đã nói."

"Mặc dù vậy, họ thực sự không nên có nó," Hongjoong trả lời. "Họ sẽ uống hết đống nước tương này và chúng ta sẽ lại bị đuổi ra ngoài."

"Không đúng," Mingi phản đối. "Lần trước chúng ta bị đuổi vì một lý do khác."

"Ồ, vậy hả?" Hongjoong hỏi, quay người lại để nhìn họ. "Không phải vì Yunho bị nghẹn nửa chai và nhổ nước tương ra khắp người San và cả bàn sao?"

"Thật là thô thiển mà," San hỗ trợ một cách hữu ích.

"San có vị như nước tương suốt một tuần luôn đấy," Wooyoung nói thêm, khiến tất cả mọi người đều tỏ ra ghê tởm ngoại trừ Seonghwa.

"Em đã ăn San sao?" Chàng người cả hỏi sau một giây, nghe có vẻ rất kinh hoàng.

"Theo một cách nào đó," San cười toe toét, ngả người ra sau và quàng tay qua vai Wooyoung. "Đừng lo lắng về điều đó."

"Thật đấy, đừng nghĩ về chuyện đó," Yunho nói thêm. "Sẽ tốt hơn cho mọi người nếu chúng ta không tập trung vào nó."

Seonghwa gật đầu sau một giây, và họ im lặng khoảng hai giây trước khi Mingi nghiêng người về phía trước để nhìn thoáng qua chàng cá.

"Vậy còn nước tương," Cậu cố gắng, cười toe toét. "Anh có muốn đưa nó qua cho em không?"

"Tôi không nghĩ vậy," Seonghwa nói với cậu sau một lúc cân nhắc.

"Cậu biết tôi thích cậu là có lý do mà," Hongjoong kêu lên, huých vào một bên Seonghwa.

Hongjoong cố gắng bỏ lỡ việc Seonghwa ngay lập tức đỏ mặt vì điều đó, nhưng Wooyoung chắc chắn thí không làm vậy.

"Vậy thì Seonghwa," Wooyoung ngay lập tức lên tiếng bằng tông giọng gióng lên hồi chuông cảnh báo trong đầu Hongjoong. "Con người và người cá có thể có mối quan hệ được không?"

"Tôi nghĩ là có," Seonghwa chậm rãi trả lời. "Tôi không thể nghĩ ra lý do nào mà họ không thể."

"Ồ vậy ư?" Wooyoung hỏi lại, hoàn toàn phớt lờ những nỗ lực của Hongjoong đang đá vào cậu dưới gầm bàn. "Vậy liệu tất cả các bộ phận đều tương thích, anh có hiểu được ý em không?"

Hongjoong không dám nhìn Seonghwa, nhưng nụ cười toe toét của Wooyoung chắc hẳn khiến chàng người cá đỏ bừng mặt.

"Tôi, uh," Seonghwa lắp bắp. "Tôi không chắc nữa?"

Wooyoung ậm ừ đầy hiểu biết, nghiêng người về phía trước để chống khuỷu tay lên bàn.

"Chà," Cậu nhóc lại nói với một tiếng thở dài đầy kịch tính. "Nếu anh muốn thử, em chắc chắn rằng một số người ở bàn này sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ anh."

Lần này Wooyoung nhảy cẫng lên khi chân Hongjoong tiếp ngay trên xương bánh chè của cậu bé.

"Đừng đá em," cậu hét lên. "San, cái anh này đang đá tớ!"

"Cậu đang khiêu khích anh ấy," San chỉ ra đều đều. "Cậu đã tự chuốc lấy điều này."

"Thật thô lỗ mà," Wooyoung gắt gỏng. "Seonghwa, hãy ghi nhớ những gì em nói nhé."

Hongjoong đá cậu lần nữa, khiến Wooyoung phải lè lưỡi trêu chọc anh.

Seonghwa định mở miệng hỏi nhưng may mắn thay người phục vụ đã cắt ngang và quay lại cùng đồ ăn.

Hongjoong nhanh chóng đẩy khay sushi về phía cậu, cố gắng hết sức để đánh lạc hướng chàng người cá bằng những mô tả chi tiết nhất có thể từ trước đến nay.

Seonghwa ngay lập tức bị mê hoặc, còn Hongjoong nhanh chóng điều chỉnh được âm thanh Wooyoung cười khúc khích và Mingi cố gắng ăn hết cả đống mù tạt.

Người cá tận hưởng mọi thứ mình ăn, khiến Hongjoong cười toe toét. Anh gần như quên ăn và phải được Seonghwa động viên từng miếng.

"Cái này ngon quá," Seonghwa gần như rên rỉ khi cắn một miếng, hất tóc ra khỏi vai bằng một tay. "Món này là gì thế?"

"Đó là California Roll," Hongjoong giải thích. "Chúng ngon lắm."

Seonghwa nhanh chóng chọn lấy một món khác, theo cách hoàn toàn không quan tâm đến đồ dùng và chỉ sử dụng bằng tay. Hongjoong cũng làm theo, nhét một miếng vào miệng.

Cả hai người cố gắng ăn gần hết cái khay rất nhanh, và Seonghwa cuối cùng cũng ngả người ra sau với tiếng rên rỉ hài lòng. Chàng người cá ngửa đầu ra sau hoàn toàn, thậm chí còn nhắm mắt lại trong giây lát.

"Tôi no rồi," cậu nói với Hongjoong. "Anh ăn hết phần còn lại đi."

Hongjoong cũng ở trong tình trạng tương tự, và anh chỉ chuyển những gì còn sót lại qua bàn. Yunho và Mingi vui vẻ hoàn thành chúng.

"Chà, anh nghĩ sao về sushi," San hỏi, nghiêng người về phía trước để bắt gặp ánh mắt của Seonghwa.

"Thích lắm," Seonghwa nói mà không ngẩng đầu lên. "Tôi có thể ngủ ngay tại đây."

"Em rất vui vì anh thích nó," San mỉm cười. "Nhưng hãy gác việc ngủ lại sau cho đến khi chúng ta về đến nhà. Anh sẽ tự chuốc lấy những vấn đề về cổ đấy."

"Có lẽ tôi đã bị cái đó rồi," Seonghwa trả lời. "Những chiếc gối tối qua cứng như đá. Tôi tưởng gối thì phải mềm."

"Hongjoong có lẽ bị bệnh ở đầu, đó là sự thật," Wooyoung xen vào. "Em nghĩ những chiếc gối của anh ấy là lý do lớn nhất cho sự điên rồ của anh ấy."

Seonghwa mở mắt, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

"Gối của Hongjoong?" Cậu lặp lại, nhìn nhanh vào giữa cả ba người họ. "Đó là phòng của anh à?"

Seonghwa chuyển câu hỏi đó cho Hongjoong, người kia gật đầu.

"Ừ," anh trả lời. "Mọi người đều ở chung phòng và đồ đạc, nên phòng của tôi là hợp lý nhất."

"Nhưng anh ngủ ở đâu?" Seonghwa hỏi, có vẻ rất quan tâm.

"Ồ, anh ấy ngủ ở trên ghế," Yunho tiếp tục. "Chúng thực sự rất thoải mái. Yeosang đã ngủ quên trên đó nhiều tháng nay rồi."

"Tôi đã chiếm giường của anh à?" Seonghwa hỏi lại, bây giờ trông càng lo lắng hơn.

"Ừ," Hongjoong lặp lại. "Nhưng không sao đâu Seonghwa, tôi hứa đấy."

Seonghwa chắc chắn có vẻ không bị thuyết phục, nhưng cậu cũng không phản đối ngay lập tức.

"Tối nay tôi sẽ ngủ trên ghế," Seonghwa thủ thỉ với Hongjoong khi họ chuẩn bị rời khỏi nhà hàng. "Tôi không thể chiếm giường của anh hai lần liên tiếp."

"Uh, cậu có thể," Hongjoong đảm bảo. Họ bước đi xuống vỉa hè, nhịp độ tự nhiên. "Tôi muốn cậu sử dụng nó."

"Nhưng căn phòng là của anh mà," Seonghwa phản đối. "Tôi không thể lấy trộm phòng của anh và mọi thứ."

"Đó không phải là trộm," Hongjoong chỉ ra. "Đó chỉ là mượn, giống như cậu đang mượn quần áo, giày dép và nhiều thứ của Yunho vậy."

"Mượn," Seonghwa chậm rãi lặp lại, quay lại nhìn Hongjoong khi họ bước đi.

"Dùng bao lâu tùy thích," Hongjoong nói. "Tôi không biết cậu dự định ở lại với chúng tôi bao lâu, nhưng phòng của tôi là của cậu cho đến khi cậu quyết định rời đi."

Seonghwa cân nhắc điều đó một lúc lâu, môi hơi mím lại khi đang suy nghĩ.

Hongjoong chắc chắn không nhìn chằm chằm.

"Được rồi," cuối cùng Seonghwa cũng trả lời. "Cảm ơn anh vì đã rất hào phóng với tôi."

"Tôi không phiền đâu," Hongjoong vui vẻ đáp.

Seonghwa mỉm cười rạng rỡ với anh, khiến Hongjoong phần nào cảm thấy như mình đang say sưa trong ánh nắng. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu mình thực sự được tỏa sáng, chỉ nhờ nụ cười rạng rỡ của chàng người cá.

Họ chậm rãi đi bộ về nhà, tay chạm vào nhau theo từng bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com