Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Conclusion 45: Sunlight

Cô dừng lại, chớp mắt nhanh trong ánh sáng mạnh, những giọt nước mắt chưa chảy nóng lên trong mắt cô.

Cô đang sợ mình sẽ bắt đầu tuôn ra một tràng nếu hắn bảo với cô, một lần nữa, rằng hắn có thể không cảm thấy giống cô, nên cô không quay lại đối diện với hắn mà chỉ nghe tiếng giày hắn trên đá khi hắn đến gần cửa hang.

Thật là những bước chân nhẹ nhàng đối với một người đàn ông cao lớn như vậy.

Một người đàn ông cao lớn, ngốc nghếch.

Tại sao hắn không thể thấy đẩy cô đi là sự điên rồ to lớn và trần trụi?

Bởi vì cả đời anh ấy là sự điên rồ, và khi mình mang cho anh ấy tình yêu và sự minh mẫn thì chúng có vẻ là điên rồ với anh ấy.

Những hòn đá mà chân cô đã xới ra ngừng lăn lông lốc xuống vách đá, và sự im lặng dãn ra giữa họ.

- Aeris, tôi- chuyện này- sẽ không dễ dàng với tôi – Hắn nói.

Trái tim cô đập nhanh trong lồng ngực. Giờ có một cạnh mới trong giọng hắn: một nốt thô đã vỡ. Cô lén liếc nhìn đằng sau.

Hắn đứng ở cửa hang, cúi đầu như đang cầu nguyện, tóc phát sáng như thủy ngân. Rồi hắn ngẩng mặt lên: làn da trắng của hắn bắt nắng, và hai màu xanh lục khóa chặt vào cô. Trong đôi mắt sâu của hắn là một biểu cảm mới.

Anh ấy đang van nài mình.

Cô thở nhanh hơn.

Anh ấy đã làm được, cô nhận ra. Anh ấy đã thắng. Chúng tôi đã thắng.

Bàn tay cô siết chặt thanh Guard, nắm vào phần màu trắng ngọc trai cho đến khi những đốt tay cô trở nên trắng.

Một bàn tay hắn mở ra rồi đóng lại, như thể hắn muốn chạm vào cô. Hắn đứng trong ánh mặt trời, thách thức mọi thứ hắn được tạo ra để trở thành: mạo hiểm bản thân, và cô, trong một hành động của niềm tin và hi vọng.

- Tôi sẽ gây ra rất nhiều sai lầm – Hắn nói trong khi khẽ lắc lư đầu, nhưng chưa từng rời mắt khỏi cô.

- Em biết.

- Tôi có thể làm tổn thương em.

- Em biết.

- Em có thể tha thứ cho tất cả không? Kể cả những điều tôi chưa làm?

Một nụ cười tràn trên khuôn mặt cô, một nụ cười của chiến thắng, nhân từ và hi vọng, kể cả khi nước mắt làm mờ hình ảnh của hắn và chảy xuống hai má cô. Cô để thanh Guard rơi khỏi tay và giơ hai tay ra với hắn, như một người mẹ đang đỡ những bước đi chập chững đầu đời của một đứa trẻ.

- Em có thể tha thứ cho anh, và em sẽ làm vậy, và em hi vọng anh cũng có thể tha thứ cho những lỗi lầm của em, nhưng- one day at a time*, được không?

(*Làm gì thì hoàn toàn chú tâm vào việc mình làm mà không cần phải suy nghĩ hay lo lắng gì đến những việc khác, bởi vì suy nghĩ hay lo lắng cũng vô ích và không cần thiết.)

Hắn gật đầu và bước đến gần hơn, bỏ lại bóng tối ở phía sau, và cô yêu hắn vì thế, yêu hắn thậm chí nhiều hơn bao giờ hết bởi sự sợ hãi và chần chừ của hắn. Một cơn gió nhẹ nổi lên và những lọn tóc của hắn thoáng chạm vào cô đầu tiên, thì thầm qua hai bàn tay đang duỗi ra của cô.

- Em thật sự muốn điều này? Bởi vì, Aeris, nếu em không chắc-

- Oh gods, đúng, em chắc chắn. Không có gì em chắc chắn hơn.

Và rồi vòng tay hắn quanh cô, cô thấy hắn run lên trong kinh hoàng lẫn vui sướng khi rơi vào vòng tay cô. Cô vùi mặt vào bờ ngực trắng toát của hắn, để nước mắt gây vết trên sự cứng rắn của hắn. Trên da đầu cô, cằm hắn cứng và đôi môi hắn thì mềm, và cô hít vào mùi hương u ám và sắc nét của hắn.

- Anh cũng muốn điều này phải không?

Cô hỏi không phải vì không biết, mà là vì sự chấn động đi ngang qua hắn khi nghe thấy câu hỏi. Vòng tay quanh cô trở nên cứng và không thể lay chuyển, như thể cô đang được ôm bởi một tượng đá sống bằng cẩm thạch trắng và ấm sẽ không bao giờ, không bao giờ thả cô ra.

- Phải – Lời nói nhỏ - Bởi vì, Aeris, tôi- - Hắn nuốt nước bọt như thể từ ngữ hắn muốn nói làm nghẹn hắn. Cô cố cử động để đối mặt với hắn, nhưng vòng tay hắn cứng như thép, ôm chặt cô đến nỗi không thể cựa quậy. Hắn ấn đầu cô vào ngực mình, tránh mặt cô trong khi nói - Tôi... y-yêu... em.

Chúng là những từ cô đã mong ước được nghe, những từ cô biết hắn chưa từng nói trước đây, nhưng khi cô nghe thấy chúng, dù cô ghét bản thân mình vì điều đó, một phần trong cô thấy nghi ngờ. Chỉ là- không hề có cảm xúc trong những từ ngữ; chúng như bị cắn răng nói ra và nửa như bị bóp nghẹt. Hắn nói hoàn toàn đều đều, lời tuyên bố của hắn phát ra như một hành động lí trí hoàn toàn lạnh lùng.

Rồi có gì đó bên trong hắn đột ngột thay đổi.

Hắn kẹp cô vào ngực hắn, gần như đè bẹp không khí khỏi phổi cô, những ngón tay hắn cong lại và chôn vào lưng cô.

- Tôi yêu em! Tôi yêu em! – Giống một tiếng hét hơn là một lời thú nhận – Đừng rời xa tôi! Đừng rời xa tôi! Đừng rời xa tôi! Làm ơn!

Cô không biết mình đã trả lời gì, nhưng lời nói không quan trọng bằng âm thanh đảm bảo tha thiết của cô, cảm xúc khi nước mắt hòa với nước mắt. Bởi vì hắn đang khóc, không phải là nước mắt của một người đàn ông mà là tiếng nức nở của một cậu bé đang sợ hãi và đau đớn.

Nếu Aeris là người, cô sẽ cảm thấy có chút chấn động khi thấy mọi sức mạnh đen tối của hắn bị dỡ bỏ trước cô, bởi trong loài người, có một khuynh hướng ngoan cố về việc dày vò kẻ yếu. Nhưng Aeris không phải con người, hay đúng hơn là chỉ một nửa, vậy nên suy nghĩ đó đến và đi quá nhanh để cô kịp định hình. Co chỉ thấy hắn như bây giờ: đau khổ, bất lực, và cần cô đến tuyệt vọng.

Vậy nên cô ấn đầu hắn lên vai mình, và khi hắn dựa vào cô nặng hơn bao giờ hết, làm rung cô bởi đang khóc nức nở, cô xoa dịu chúng xuống, đu đưa hắn và an ủi tiếng khóc "Đừng rời xa tôi" rung mình của hắn bằng "Em sẽ không, sẽ không, không bao giờ, em hứa! Em ở đây, ở ngay đây".

Cô nghĩ mình có thể ôm hắn như thế cho đến khi cả hai đều khóc xong, trở thành cái neo vững chắc của hắn, nhưng rồi câu thần chú cầu thần thiếu suy nghĩ của hắn thay đổi. Hắn lên tiếng giờ còn nhỏ hơn muỗi kêu, và có vẻ hoàn toàn không ý thức được những lời hắn thút thít vào vai cô:

- Đừng rời xa tôi, đừng rời xa tôi. Tôi sẽ ngoan, tôi sẽ ngoan.

Cụm từ mới xuyên qua cô như mảnh băng, bởi nó là một tàn dư của những ngày lần cuối hắn khóc lóc từ lâu trước, và cô nín thở và đau đớn rên rỉ:

- Oh, gods, họ đã làm gì với anh?

Hắn có vẻ đột nhiên nhận ra mình đang nói gì và tách ra, xấu hổ bởi nước mắt của mình. Nhưng cô bắt lấy tay hắn khi hắn định che mặt và dịu dàng đẩy nó ra, để lộ ra lần nữa khuôn mặt giờ sưng phù, ướt đẫm và đỏ au giống một vết thương hở. Đến lượt cô cầu xin.

- Để em – Cô nói khẽ.

Để em vào. Em biết chuyện đó xa lạ với anh, nhưng hãy để đây là nỗi buồn đầu tiên anh san sẻ.

Cô đứng yên, và hắn không xấu hổ quay đi, không cố giấu đi đôi mắt đỏ au hay những tiếng sụt sịt đang cố nuốt xuống. Hắn để cô dẫn dắt bàn tay hắn tới sườn cô, để chúng chạm vào ngực cô dưới áo jacket, để cô đứng phía trên hắn và ôm lấy mặt hắn bằng cả hai tay. Khi cô cúi về phía trước, đôi mắt đồng tử xẻ dọc của hắn nhắm lại, đôi môi mỏng của hắn mở ra chờ đợi.

Tất cả những gì cô vừa dâng hiến xem chừng chỉ là đồ vặt khi so với những gì cô vừa đánh thức trong hắn- một khao khát mãnh liệt làm khó thở và bị giấu kín trong cả cuộc đời. Cô chỉ có sự lãng quên của đam mê và sự an ủi của âu yếm, nhưng có lẽ trong khoảnh khắc này, thế là đủ, và thậm chí sau đó, tất cả những gì của cô sẽ là của hắn và một mình hắn. Miệng cô lướt qua miệng hắn, nếm những giọt nước mắt, để sức nóng quý giá của môi hắn sưởi ấm cả hai người.

Hắn run rẩy bởi cái chạm và có vẻ muốn đẩy ra, nhưng rồi lưỡi cô trượt vào giữa môi hắn, và bàn tay hắn nắm lại trên áo jacket nhỏ của cô. Cô tạo ra những tiếng lầm bầm nhỏ mượt mà trong cuống họng khi nụ hôn sâu hơn, biến từ sự khám phá ân cần sang sự chiếm hữu dịu dàng của riêng mình. Cô không cần được bảo cũng biết kiểu hôn này mới mẻ với hắn. Cô đang hôn lên vết thương trong linh hồn hắn, hôn sự cô đơn của hắn: nó có nghĩa nhiều hơn một nụ hôn; đó là điểm để nhấn toàn bộ con người cô vào vực thẳm đau đớn không thể đo lường của hắn.

Một nụ hôn không bao giờ bị lấy đi, chỉ nhận lại.

Cô không muốn kết thúc nó, vậy nên cô nấn ná, môi cô chạm vào môi hắn một lần lại một lần, cảm nhận hắn uống vào sự có mặt của cô như cách mặt đất cằn cỗi quanh họ uống nước mắt của họ. Khi cô mở mắt ra, hắn vẫn đứng yên trong một lúc lâu, bàn tay hắn vẫn nắm lấy áo khoác của cô, mắt vẫn nhắm. Chữ "V" trắng tạo bởi lông mày hắn đã đảo ngược, dốc lên trên thay vì xuống dưới, một biểu cảm đầu hàng vô lực. Cô trượt hai bàn tay quanh đầu hắn, chôn những ngón tay vào mái tóc trắng như tuyết và đẩy đầu hắn tựa vào tim cô. Hắn rùng mình và tan chảy trong vòng tay cô, hai cánh tay trắng toát móc lại trên eo cô. Họ đứng như thế một lúc lâu, một điểm sống ở giữa đá và xương, và mặt trời đang mọc rút ngắn bóng của họ, phản chiếu lên nâu-vàng và trắng-bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com