⚠️
Đọc kĩ mô tả truyện trước khi nhảy, chúc mọi người ngon miệng.
01.
Cuối thu, hoàng hôn đến thật vội. Vụ án đã khép lại, tập hồ sơ đã được niêm phong. Khi Takaaki Morofushi bước ra khỏi đồn cảnh sát, màn đêm đã buông xuống, biến những áng mây đỏ cam nhòe nhoẹt thành một màu xám xanh ảm đạm. Một làn gió lạnh lùa vào trong áo anh.
Anh theo bản năng kéo áo khoác sát thân mình hơn, đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo. Anh mở khóa điện thoại, vô số hình ảnh nạn nhân trong album hiện ra như một dòng sông chứa đầy bèo tấm trôi nổi, một dòng sông mà anh phải vật lộn để định hướng. Anh xem xét từng bức ảnh một, rồi dừng lại ở một tấm hình mờ nhạt được gửi đến từ hôm qua. Nhìn từ góc độ ấy, không thể phân biệt được đây là ảnh chụp hay ảnh từ camera an ninh. Một bóng người vội vã băng qua con hẻm. Ánh mắt anh dán chặt vào bóng người ấy.
Áo hoodie xám xanh, khăn quàng cổ màu xám quấn quanh cổ. Dáng người gầy gò, thấp bé, tay xách một chiếc túi đựng đàn cello màu đen và cầm một thứ trông giống như điện thoại di động.
Takaaki Morofushi dừng lại, phóng to hình ảnh ra. Một mặt dây chuyền nhỏ màu đỏ treo lủng lẳng ở đầu chiếc điện thoại bạc.
Thật giống nhau.
Giống như bóng dáng của Hiromitsu ba năm trước, đứng trước sân nhà, mặc quần áo cũ chào tạm biệt anh. Bóng hình mờ ảo, gần như tan vào làn gió cuối xuân chợt thoáng qua trong tâm trí anh.
Mặt dây chuyền khiến anh nhớ lại bức ảnh Morofushi đã gửi cho anh vài năm trước khi hai người trò chuyện - một mặt dây chuyền bằng gỗ màu đỏ có khắc chữ "Hòa Bình". Sau lần đó, Morofushi còn gửi Takaaki một cái y chang.
Ánh mắt Takaaki lướt qua những hàng ghi chú đáng ngờ, rồi chợt nhìn thấy một từ tiếng Anh đáng lẽ không xuất hiện ở đó.
"Scotch."
Một mật danh? Một bí danh? Hay chỉ là một biệt danh ngẫu nhiên?
Ánh đèn đường phản chiếu những mảnh vàng kim trên màn hình điện thoại. Đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, Takaaki cuối cùng cũng mím môi, cất điện thoại vào túi. Vỏ kim loại lạnh lẽo áp vào lòng bàn tay, hơi lạnh thấm vào da thịt.
Cái bóng xám xanh ấy trở thành một bóng hình không thể phai mờ nơi rìa tầm nhìn. Nó ngoan cố len lỏi vào bóng tối, len lỏi vào rồi lại biến đi mất khỏi dòng suy nghĩ của anh. Anh đã từng bí mật điều tra mật danh "Scotch" một cách thận trọng, nhưng thông tin anh nhận được chẳng khác nào một hòn đá rơi xuống vực. Chỉ một tiếng vang trống rỗng, chứng tỏ vực sâu thăm thẳm không thể dò thấu.
Anh vẫn tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình, như thể anh đã nhét bức ảnh và hồ sơ vụ án đã niêm phong vào kho lưu trữ và quên mất nó.
02.
Đêm ấy trời bất chợt đổ mưa, anh lại một lần nữa bị đẩy xuống vực thẳm. Lần theo một manh mối tưởng chừng như bình thường, anh lái xe tới một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố. Vừa mở cửa xe, mùi sắt gỉ nồng nặc hòa quyện với làn gió ẩm ướt của đêm mưa ập vào hai cánh mũi, kèm theo đó là một cơn đau nhói đột ngột ở phía sau đầu. Takaaki lập tức chìm vào bóng tối vô tận.
Ý thức của anh trôi nổi lên xuống, và cái bóng kia, như một bóng ma, đã lợi dụng khoảnh khắc tâm trí vốn liền mạch của anh sụp đổ, tiếp tục lặng lẽ len lỏi vào tâm trí người nọ. Anh cảm thấy mình như đã quay lại dòng sông phủ đầy bèo tấm ấy, với những cây thủy sinh quấn quanh mắt cá chân. Mỗi lần cố gắng ngoi lên mặt nước, anh lại bị kéo xuống vực sâu bằng một lực mạnh hơn.
Sau một khoảng thời gian không xác định, anh tỉnh dậy vì đau nhói và lạnh buốt.
Trên sàn nhà, hai tay anh bị trói ra sau lưng bằng những sợi dây thừng thô ráp, siết chặt cổ tay đến đau đớn. Anh cố gắng cử động cổ, hít vào mũi không khí ẩm mốc, nồng nặc mùi sắt thép của tầng hầm. Ánh mắt anh lướt qua căn phòng giam màu trắng xám. Lối thoát duy nhất là cánh cửa sắt bên phải. Căn phòng không có cửa sổ, chỉ có tiếng vo vo yếu ớt đều đều từ ống thông gió phía trên.
Cánh cửa sắt sáng bóng như kim loại từ từ mở ra, vài người mặc đồ đen bước vào. Dưới ánh sáng nhợt nhạt nhưng chói mắt, Takaaki Morofushi khó có thể ngẩng đầu lên nhìn rõ dung mạo của những người này.
Tên cầm đầu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mặt anh, gặng hỏi thông tin về các nạn nhân trong những vụ án gần đây. Giọng nói hắn ta trầm thấp và đầy áp bức.
Bọn họ có vẻ rất quan tâm đến những bằng chứng mà cảnh sát tìm thấy.
Liều thuốc bọn họ tiêm vào người anh chưa tan hết, nhưng đôi mắt Takaaki vẫn luôn trong veo, dù không giấu được vẻ mệt mỏi sau những cuộc thẩm vấn liên miên và sự khó chịu trên cơ thể. Anh nhanh chóng phân tích ý định của đám người nọ và hoàn cảnh xung quanh, cho đến khi ánh sáng từ cánh cổng sắt hé mở bị một bóng người quen thuộc che khuất.
Người đàn ông mặc một bộ đồ đen đơn giản, đầu hơi cúi, vành mũ kéo xuống rất thấp, gần như che mất nửa khuôn mặt trên. Anh ta chậm rãi tiến hai bước, ánh sáng dần dần leo lên đường nét khuôn mặt dưới vành mũ, tạo thành một đường phân chia sáng tối rõ ràng.
Hiromitsu...?
Tại sao em ấy lại ở đây?
Đôi lông mi của Takaaki cụp xuống, che giấu sự mất tập trung nhất thời. Sự nghi ngờ của anh nhanh chóng được xác nhận. Từ lâu, những hành vi bất thường của Hiromitsu đã làm anh cảm thấy điều gì đó: em trai anh có lẽ đang bị điều động vào một tổ chức ngầm. Anh biết lúc này anh không thể để bất kỳ ai nhìn thấu sự nao núng của mình, nhất là những kẻ bắt cóc đang dò xét anh.
Trên khuôn mặt Takaaki chỉ có sự thờ ơ và cảnh giác.
"Chậc, cảnh sát đúng là cứng đầu." Người đàn ông cầm đầu hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên bóp cằm Takaaki một cách thô bạo, ép anh ta ngẩng đầu lên. "Đáng tiếc thật, mày có là thần thánh thì cũng sẽ phải chết ở đây thôi."
Takaaki vẫn im lặng, ánh mắt luôn phẳng lặng, thậm chí còn mang theo chút mỉa mai. Anh ta không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông nọ. Sự phản kháng im lặng này dường như khiến tên kia tức giận. Với một tiếng cười khẩy, gã ta kéo Takaaki lên khỏi mặt đất, đập mạnh anh vào bàn kim loại. Cú đánh bất ngờ khiến Takaaki mất thăng bằng, bụng anh va thẳng vào cạnh bàn. Anh không ngừng rên rỉ, tầm nhìn chao đảo khi hình ảnh phản chiếu sắc nét của bề mặt kim loại tràn ngập trong mắt. Rồi, phía sau anh, tiếng thắt lưng được tháo ra vang lên.
Bạo lực và sỉ nhục.
Takaaki trợn tròn mắt, vội vàng quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy động tĩnh của tên phía sau, gáy đã bị túm lấy, đè lên bàn.
Tay còn lại của gã đàn ông đưa ra, thô bạo xé toạc áo sơ mi của anh. Tiếng vải bị xé rách vang lên rõ ràng đến lạ thường. Cảm giác lạnh lẽo từ làn da trần trên ngực chạm vào mặt bàn kích thích những dây thần kinh căng thẳng của anh. Hai tay vẫn bị trói và siết chặt ra sau lưng, đồng tử anh bắt đầu giãn ra vì sự tàn bạo của gã đàn ông.
Takaaki cảm thấy mình sắp ngạt thở.
Bàn tay đang bóp chặt gáy anh không hề buông ra dù chỉ một chút. Anh chỉ có thể duy trì tư thế cứng đờ. Sự tỉnh táo trong đôi mắt anh bị che khuất bởi vẻ mặt gần như tê liệt. Anh nhìn chằm chằm vào bức tường xám xịt trước mặt, ánh mắt lướt từ trần nhà xuống mặt đất.
Những đốm mốc màu nâu xám bò dọc theo bức tường như những bông hoa, như những vết mực loang lổ. Anh không thể phân biệt được những tông màu tối trên khu vực rộng lớn nữa.
Màu sắc là hiệu ứng của ánh sáng và bóng tối tạo ra, hoặc có thể là ảo ảnh trong tầm nhìn không rõ nét. Anh dùng nó để giữ lại chút lý trí cuối cùng của bản thân.
Lưng anh mất kiểm soát mà cong lên để giảm bớt cơn đau. Anh cảm thấy chân mình tê liệt và những lời nói khó chịu của gã đàn ông cứ lùng bùng sau tai.
Gã đàn ông thay đổi tư thế, giật mạnh tóc anh. Cơn đau nhói từ da đầu khiến Takaaki phải cố gắng khống chế thân trên đang yếu dần, ngẩng đầu lên. Anh gần như vô thức ngước mắt lên, nhìn xuyên qua những bóng người hỗn loạn, chỉ thấy một bóng người duy nhất khiến anh cảm thấy bị trói buộc - Hiromitsu Morofushi. Cậu ấy vẫn đứng ở rìa bóng tối, cúi đầu xuống, khiến người khác không thể nhìn rõ biểu cảm đang hiện hữu trên khuôn mặt.
Giây tiếp theo, đôi mắt Takaaki bị che khuất bởi chiếc cà vạt màu xanh thẫm. Tay gã đàn ông đột nhiên thả ra khỏi mái tóc đen. Quai hàm của anh đập mạnh lên bề mặt lạnh lẽo và cứng rắn, bàn tay vốn nắm chặt giờ lặng lẽ xòe ra.
Hiromitsu bị ánh mắt ngắn ngủi kia thiêu đốt.
Hai tay buông thõng, đầu ngón tay ấn chặt vào lòng bàn tay rồi nắm lại thành nắm đấm. Ánh mắt ẩn sâu trong bóng tối dõi theo bóng dáng run rẩy của Takaaki. Khi chạm phải đôi mắt mờ ảo nhưng vẫn còn chút gì trong vắt bên trong, toàn thân cậu khẽ run lên.
Có một tia gần như van nài trong ánh mắt đó.
Chạy đi.
Dường như nghe được lời nói trong ánh mắt ấy, cậu vô thức lùi lại nửa bước, rồi bình tĩnh quay người chuẩn bị rời đi. "Scotch!" Gã đàn ông đang đè lên người Takaaki đột nhiên lên tiếng, mang theo chút trêu chọc và dò xét. "Đi đâu đó? Không nhìn nổi nữa sao? Hay là... không nhịn được nữa?" Gã đàn ông cười cợt. "Cũng đúng, tên cảnh sát này nhìn rất đẹp... Sao, cậu cũng muốn thử à?"
Không khí như đông cứng lại. Thân hình Hiromitsu như bị ánh mắt kiên định của người đàn ông kia ghim chặt tại chỗ.
Cậu ta đã bị tổ chức nghi ngờ, và vụ việc bắt đầu trở nên phức tạp hơn vào giữa tháng trước.
Cậu biết mình nên làm gì bây giờ.
Nhưng...
Hiromitsu chậm rãi xoay người, từng bước một đi về phía giữa phòng. Dưới ánh mắt lạnh lùng của gã đàn ông, cậu dừng lại bên cạnh Takaaki.
Gã đàn ông nhường chỗ cho cậu một cách lố bịch, như thể đang chia sẻ một món ăn ngon.
Động tác của Hiromitsu có chút chậm chạp, những ngón tay lạnh lẽo của cậu ấn chặt vào cánh tay bị trói của Takaaki. Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Takaaki run lên dữ dội, chẳng phải vì lạnh, mà là vì nỗi đau đớn và sự kháng cự sâu thẳm trong tim. Anh theo bản năng muốn trốn thoát, muốn chạy xa khỏi tình cảnh vô lý và tuyệt vọng này. Lông mi anh rung lên dưới cà vạt khi cố vùng vẫy điên cuồng trong bóng tối. Hiromitsu siết chặt hơn, cậu không hề lay động, nghiêng người về phía trước cởi trói cho cánh tay. Cậu lật ngược anh lại, còng tay anh và ghì chặt anh xuống bàn. Chân tay anh tê cứng vì bị ép vào bàn kim loại quá lâu, đôi chân run rẩy bị nhấc lên và gập lại. Ngực Takaaki phập phồng theo hơi thở gấp gáp, những suy nghĩ hỗn loạn của anh buộc phải tập trung lại. Anh cảm nhận rõ ràng từng cử động của Hiromitsu, và những lời nói nhỏ nhẹ, phù phiếm của cậu tuôn ra như suối vào tai anh.
"Ồ, sao phải vội? Đồ ngon thì phải thưởng thức từ từ chứ."
Nỗi tuyệt vọng gần như nhấn chìm anh, phản ứng của cơ thể, như bị thúc đẩy bởi thuốc và bạo lực, đã phản bội anh một cách không thể kiểm soát. Những giọt nước mắt sinh lý thấm đẫm cà vạt, hàm răng cắn chặt lại. Anh ngửa đầu ra sau vì đau, môi vô thức hé mở, không thể kìm nén dòng nước mắt.
Những tiếng nức nở dâng trào.
Đầu ngón tay anh trơn trượt vì mồ hôi lạnh, anh nắm chặt gấu áo của Hiromitsu. Cơn đau buốt như điện giật cuộn trào, bóp nghẹt hơi thở yếu ớt của Takaaki một cách âm thầm.
Thời gian kéo dài trong sự sụp đổ im lặng. Các giác quan trở nên mơ hồ và mờ nhạt. Ma sát của những chuyển động khiến một góc cà vạt đã thấm ướt nước mắt tuột ra. Ánh sáng chiếu thẳng vào con ngươi đã chìm trong bóng tối từ lâu. Anh chớp mắt liên tục và một chấm đen nhấp nháy ở góc dưới tầm nhìn báo hiệu cơ thể anh đã kiệt sức.
Hiromitsu không dám nhìn vào đôi mắt xám xanh kia, màu xám xịt như thể linh hồn đang bị nghiền nát từng chút một khiến cậu ta đứng hình.
Đôi tay Takaaki vô thức nắm chặt lấy mép bàn.
Ánh sáng chói lọi đáng lẽ nên ở trên bầu trời giờ đây bị trói buộc và ném xuống vực sâu thẳm.
Cậu không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Cậu ấy oán giận vì không thể cứu được Takaaki.
Nếu như thân phận bí mật bị bại lộ, vậy thì không chỉ bản thân cậu, mà cả Takaaki cũng sẽ bị liên lụy nữa.
Cậu biết rằng sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi ấy, Takaaki đã bình tĩnh đón nhận sự xâm lược của cậu. Đôi tay run rẩy cố gắng níu giữ quần áo làm điểm tựa, nghiến chặt răng đến mức gần như không phát ra tiếng động. Hành động cuối cùng của anh lại là quay đầu đi, che giấu vẻ mặt yếu đuối để không ai có thể nhìn thấy.
Cậu chưa bao giờ phải đối mặt với sự tan vỡ của anh trai mình.
Anh trai, vẫn luôn mạnh mẽ, dịu dàng và điềm tĩnh. Mỗi khi cậu ngước nhìn anh, anh ấy luôn quay lại, chìa tay ra, chờ cậu nắm lấy.
Anh trai tôi lúc nào cũng vậy, như tuyết đầu xuân phủ lên những cây non đang thức giấc - tuyết ấy không phải là sự băng giá lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt, cũng không phải là những bông tuyết nhẹ nhàng và thoáng qua thuở cuối xuân. Nó mang một sự thầm lặng, âm thầm mài nhẵn những góc cạnh sắc bén của mùa đông, bên dưới bề mặt lạnh lùng ấy thực ra lại chứa đựng độ ẩm thấm sâu vào đất và mang lại sức sống cho những mầm cây đang nhú lên dần.
Ngay cả khi anh trai cậu mở cửa tủ và tìm thấy cậu sau cái ngày định mệnh mà cha mẹ hai người bị giết, ánh mắt ấy cũng tràn ngập sự bình tĩnh và đáng tin cậy, mang một hơi ấm khiến cậu tin tưởng vô điều kiện nắm lấy bàn tay đang đưa ta trước mắt.
Nhưng giờ đây, sự hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần đã vượt quá mức chịu đựng
Cậu đã tự tay bóp nát sự bình yên, đích thân ném nắm tuyết trong tay xuống dòng suối xiết.
Hiromitsu cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ của Takaaki, cắn nhẹ vào bên cổ anh.
Đằng sau cử chỉ như đang sỉ nhục ấy lại là một sự an ủi dịu dàng, như đang liếm láp, khe khẽ trấn an anh bằng đầu lưỡi.
Cậu cúi đầu che giấu nỗi đau trong mắt và cẩn thận đè nén tiếng thì thầm buồn bã đang tràn ngập lồng ngực và sắp trào ra khỏi miệng cậu.
Takaaki nhắm mắt lại, nước mắt lẳng lặng chảy dài xuống thái dương. Mọi thứ xung quanh sụp đổ, mờ ảo như một cơn ác mộng. Vầng trán ướt đẫm, mái tóc rối bù, bầu không khí u ám cuốn trôi ý thức của anh như cơn mưa rào liên miên chẳng thể dứt.
Cảm giác ngột ngạt cuối cùng cũng ngưng lại khi đôi tay yếu ớt của anh đột nhiên nắm lấy vai Hiromitsu, chiếc cà vạt trượt hẳn qua trán anh khi cơ thể anh bị kéo xuống. Khi Hiromitsu cúi xuống nhìn vào đôi mắt vô hồn mờ đục đã nhòa lệ kia, mọi chuyện đã kết thúc.
Hiromitsu đột ngột dừng lại, nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm trong mắt Takaaki, cậu liền không dùng sức nữa.
Cậu cởi áo khoác ngoài ra, ném lên người Takaaki, vẻ mặt thản nhiên. Dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, cậu ta lạnh lùng thốt ra hai chữ, không hề có lấy một tia do dự.
"Bẩn thỉu."
Cậu không còn đủ can đảm để nhìn cơ thể anh trai mình mềm oặt trên chiếc bàn kim loại. Việc giữ vẻ mặt bình tĩnh đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của cậu.
Hiromitsu chậm rãi đi về phía cổng sắt. Mấy người phía sau cười nhạo với ý đồ mờ ám. Cậu không quay đầu hay dừng lại, mà đi thẳng vào bóng tối đằng sau cổng.
Cánh cổng sắt đóng lại, ngăn cách thế giới hỗn loạn, che khuất hoàn toàn bóng dáng mờ nhạt của Takaaki từ phòng giam phía sau. Cậu đứng thẳng tắp, bước chân vững vàng, thậm chí còn có cả chút thờ ơ như khi hoàn thành một nhiệm vụ. Vẻ bất cần đời khi nãy đã khiến cậu ta trở thành một cái xác không còn chút năng lượng nào.
Bên ngoài tòa nhà ấy, trời đã tối đen. Cậu bước ra phía trước xe và lấy một bao thuốc lá từ ngăn kéo ghế phụ. Trước đây, cậu không hút thuốc thường xuyên, chỉ vài điếu trước khi làm nhiệm vụ để chống mệt mỏi. Nhưng giờ, cậu đã nghiện rồi. Gió đêm lạnh buốt thổi qua, khiến cậu ta thêm phần tỉnh táo. Nhưng cậu phải bật lửa vài lần mới có thể châm được điếu thuốc.
Tay Hiromitsu đang run rẩy.
Cậu hít một hơi thật sâu, khói thuốc tràn đầy khoang phổi. Trông cậu ta như một cậu học sinh trung học lần đầu thử hút thuốc vì tò mò. Cậu nghẹn thở, cúi gập người ho sặc sụa, hổn hển không ngừng. Vai cậu run lên bần bật, cậu ngượng ngùng đưa tay lên lau đi giọt nước đang trào ra bên khóe mắt vì cơn ho dữ dội.
Ánh sáng đỏ của đầu lọc thuốc lá lập lòe trong bóng tối tựa như nhịp đập chậm rãi của trái tim. Mọi chuyện xảy ra dưới tầng hầm lại hiện về trong tâm trí cậu. Cậu ngồi giữa đám đông, sững sờ nhìn những cảnh tượng quen thuộc.
Ánh mắt hướng về phía cậu không phải là tiếng kêu cứu, mà là ánh mắt cầu xin gần như là mệnh lệnh. Đôi mắt như thủy tinh vỡ, tiếng thở dài đầy đau đớn, những vết sẹo in hằn trên cơ thể anh, tất cả đều phản chiếu rõ ràng trong mắt cậu.
Khói thuốc che mờ nỗi đau hiện hữu quá thật trong não bộ. Cậu không động đậy điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống. Hiromitsu dường như không còn để ý đến cảm giác nóng rát trên đầu ngón tay. Cậu chỉ lặng lẽ đứng trước xe, nhìn màn đêm đen kịt xa xăm.
03.
"Chậc, sếp bảo chúng ta không được quá cực đoan."
Takaaki bị ném vào sâu trong một con hẻm.
Anh đã rơi vào trạng thái hôn mê, quần áo rách rưới dính chặt vào cơ thể, hơi thở yếu ớt gần như không thể nghe thấy.
Anh chỉ có chiếc áo khoác của Hiromitsu để che đi phần da thịt hở ra của mình.
04.
Chiếc xe đen hòa lẫn vào màn đêm của thành phố. Hiromitsu cúi mặt nhìn màn hình điện thoại di động, trên đó hiển thị vị trí của thiết bị định vị.
Cậu đã đặt một thiết bị định vị nho nhỏ vào túi bên trong của áo khoác.
Cậu không có cách nào để cứu Takaaki Morofushi.
Cậu biết rõ rằng nếu cậu đích thân đến đó bây giờ, mọi nỗ lực từ trước tới nay sẽ vỡ lở.
Cậu giả danh dân thường gọi cảnh sát đến đó, cầu nguyện Takaaki có thể cầm cự đến khi cứu viện đến. Chiếc máy định vị nhỏ ấy là điều duy nhất cậu có thể làm cho anh trai trong lúc anh ấy tuyệt vọng. Dường như có một sợi dây đang thắt chặt trái tim cậu ngay lúc này.
Cậu chỉ có thể tiếp tục hoàn thành xuất sắc vai diễn Scotch, phi chiếc xe về phía vực thẳm sâu không đáy dưới sự giám sát lặng im của tổ chức.
Cậu cố giam cầm nỗi đau đang thiêu đốt trái tim và nung chảy từng khúc xương vào một chiếc lồng, khóa lại rồi giấu sâu bên trong trái tim mình.
Hiromitsu cũng từng mơ tưởng cậu có thể chạm vào thứ ánh sáng ấm áp đó, dù chỉ một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com