Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.3

Vừa bước vào Đại Sảnh, cậu kêu lên một tiếng ngạc nhiên khi đâm sầm vào một người đang rẽ vào góc để rời đi. "Xin lỗi!" Cậu xin lỗi, cúi đầu mà không nhìn xem người kia là ai.

"Ồ, đừng lo," một giọng nói nhẹ nhàng nhưng nam tính đáp lại, chỉ hơi khàn hơn ở phần rìa. Nghe thật dễ chịu. "Đó là lỗi của tôi."

Khi cuối cùng ngẩng đầu lên, cậu dừng lại, mắt mở to khi nhìn rõ chàng trai trước mặt. Anh ta có mái tóc đỏ rực, đôi mắt nâu to tròn, sáng ngời và chiếc mũi cao. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng vô cùng sắc nét với đường nét rõ ràng, môi nhếch lên thành một nụ cười xin lỗi. Áo choàng xanh dương vắt trên vai, và cậu nhanh chóng đoán ra anh ta có lẽ là học sinh trường Beauxbaton. Có điều gì đó ở anh ta thật cuốn hút, nhưng Sunoo không thể nào xác định được.

Anh chàng tóc đỏ lại lên tiếng: "Tôi thực sự xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng tôi cần phải đi đâu đó. Xin thứ lỗi cho tôi. Và xin lỗi lần nữa vì đã vô tình va vào cậu!" Rồi với một cái nhìn xin lỗi cuối cùng và một cái vẫy tay, anh ta rời đi, chiếc áo choàng xanh phấp phới nhẹ nhàng phía sau.

Có điều gì đó ở người này có vẻ quen thuộc, và Sunoo cố gắng suy nghĩ để tìm câu trả lời khi cậu đi đến chỗ ngồi thường lệ của nhóm mình tại bàn Slytherin.

"Sao anh đi lâu vậy?" Riki hỏi khi Sunoo cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Xin lỗi, anh đã đụng phải một sinh viên Beauxbaton khi đang đi vào," Sunoo giải thích khi một chiếc đĩa xuất hiện trước mặt. Cậu cầm lấy nó và bắt đầu lấy một loạt đồ ăn khác nhau.

"Ồ, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì không ổn sao?" Jake hỏi với vẻ lo lắng.

"Ồ không, không có gì đâu. Anh ấy chỉ xin lỗi và nói là có việc phải đi thôi," cậu xua tay. "Anh ấy rất lịch sự. Hơn nữa, anh ấy có mái tóc đỏ rực, trông quen quen, nhưng em không nghĩ mình biết anh ấy."

Bất ngờ, người lớn tuổi nhất lên tiếng, phá vỡ sự im lặng thường thấy khi ăn. "Anh khá chắc là em đã gặp Kang Taehyun. Cậu ấy là quán quân Beauxbaton."

Một tiếng 'bừng tỉnh' bật ra khỏi môi cậu. "A, đúng rồi, Heeseung! Em nhớ ra rồi, từ buổi lễ rút thăm" cậu hào hứng nói khi nhớ lại cảnh Hiệu trưởng Park bắt ba mảnh giấy da khác nhau, mỗi mảnh cho một trường, và công bố các nhà vô địch.

Heeseung ngân nga, ăn nốt phần bánh pudding còn lại trước khi đứng dậy. "Anh đi đây mọi người."

Jay nhìn anh với vẻ nghi hoặc, "Anh có nơi nào để đi không?"

Gật đầu, Heeseung trả lời, "Anh sẽ qua thăm Hoon, và sau đó cần chuẩn bị thêm cho nhiệm vụ đầu tiên."

Cậu trai Gryffindor đặt nĩa xuống. "Anh có biết mình sẽ phải làm gì để có được nó không?" Sunoo chăm chú lắng nghe, bốn chàng trai còn lại cũng vậy.

"Anh có một ý tưởng, nhưng không chắc chắn một trăm phần trăm. Dù sao thì, anh cũng thấy khá hơn khi cảm thấy mình đã chuẩn bị được điều gì đó"

Jay gật đầu, gạt đi một lọn tóc đen lòa xòa. "Được rồi, chúc anh may mắn nhé."

"Cảm ơn. Hẹn gặp lại mọi người sau."

Mọi người nhìn theo cậu học sinh năm bảy rời đi rồi lại quay sang nhìn nhau. Jake lên tiếng trước. "Anh ấy thực sự rất tâm huyết với việc này. Không biết liệu anh ấy có lo lắng không nhỉ."

Jungwon trầm ngâm nói. "Trông anh ấy không có vẻ gì là lo lắng cả. Trông giống như đang rất tập trung. Hy vọng anh ấy sẽ làm tốt."

"Em cũng mong vậy," Riki nói với vẻ mặt đầy lo lắng. Sunoo biết đây không phải lúc thích hợp để khen Riki đáng yêu, nhưng sự quan tâm dành cho nhà vô địch khiến cậu nhận ra Riki ngưỡng mộ Heeseung đến nhường nào.

"Đừng lo lắng quá, Riks. Anh ấy hoàn toàn có thể tự lo liệu được mà," Sunoo an ủi, xoa đầu cậu bé và khiến cậu rên lên vì bị làm rối tóc.

Sau khi ăn uống no nê, họ cùng nhau rời đi và đến thăm Sunghoon, người đang rất vui mừng khi được gặp lại bạn bè sau thời gian dài bị nhốt trong khu bệnh xá. Trong vài giờ, họ ngồi trò chuyện, cười đùa, tán gẫu và hàn huyên trước khi lần lượt rời đi để đi ngủ.

Sunoo là người cuối cùng còn lại.

"Trời đã khuya rồi, Sun. Em nên quay về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai em có thể đến gặp anh bất cứ lúc nào mà" Ravenclaw nhẹ nhàng nói. "Nhân tiện, cảm ơn em vì đã đưa họ lên đây nhé."

Lâu đài càng tối dần khi mặt trời lặn, giờ đây được chiếu sáng bởi đuốc, nến và đèn lồng thay vì ánh sáng mặt trời. Những cái bóng đổ dài lê thê trải dài trên sàn, được tạo hình bởi bất cứ thứ gì đang che khuất ánh sáng yếu ớt. Khuôn mặt Sunghoon bị bóng tối che khuất một nửa, chỉ có phần bên phải là Sunoo có thể nhìn thấy rõ.

"Không có gì mà, Hoon. Dù sao thì họ cũng muốn đến thăm anh mà. Heeseung cũng lên đây mà, đúng không?"

Chàng trai đối diện gật đầu. "Ừ, anh ấy đến thăm một lúc rồi đi chuẩn bị cho nhiệm vụ."

"Vậy thì tốt rồi." Và Sunghoon đồng ý.

Chẳng còn gì để nói, họ im lặng. Khu bệnh xá yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ tiếng ồn ào của bà Park đang dọn dẹp cuối cùng và tiếng ghế đẩu của Sunoo kẽo kẹt mỗi khi cậu cựa quậy. Phải thừa nhận, cậu hơi mệt mỏi vì bài tập quá nhiều và thiếu ngủ. Cậu cố gắng không lắc lư chỗ ngồi.

"Sunoo, con yêu? Trông con hơi mệt mỏi. Sao con không đi nghỉ ngời đi nhỉ?" Bà Park dịu dàng đề nghị, bàn tay mềm mại đặt lên vai cậu.

Thở dài, Sunoo nhượng bộ, biết cả hai đều đúng. "Dạ vâng" cậu nói hơi miễn cưỡng. Vỗ nhẹ tay Sunghoon, cậu nói nhỏ, "Chúc ngủ ngon, Hoonie." Rồi cậu rời đi.

Những bậc thang dẫn xuống hầm bỗng dài như vô tận khi cậu băng qua những hành lang rộng lớn, lờ mờ ánh đèn, và khi cuối cùng cũng quay lại, cậu ngã vật ra giường, chẳng buồn thay đồ ngủ hay thậm chí kéo chăn lên. Cậu để mặc cho giấc ngủ nhẹ nhàng kéo mình vào vòng tay êm ái của nó, ôm lấy cậu mềm mại đến mức cậu chẳng hay biết gì nữa... kể cả khi một thân hình cao gầy quen thuộc - cậu bạn thân Slytherin của mình - lặng lẽ chui vào nằm cạnh và khẽ khàng kéo chăn đắp cho cậu.

"Ngủ ngon nhé, Noo."

Ngoại trừ việc hơi giật mình khi thấy mặt Riki ngay trước mắt vào sáng hôm đó, mọi việc trôi qua suôn sẻ, và cậu đã trở lại phòng bệnh sớm nhất có thể. Bà Park đã miễn cưỡng cho phép Sunghoon rời khỏi phòng bệnh để hít thở không khí trong lành vì xương của anh đã phục hôit rất tốt. Tuy nhiên, bà nghiêm cấm mọi hoạt động mạnh hoặc gây tiếng động lớn vì chấn động não của Sunghoon.

Anh không còn nhạy cảm với ánh sáng như vài ngày trước nữa, và cũng đỡ mất phương hướng hơn khi đứng, nên Sunoo quyết định đưa anh ra rìa khu rừng để gặp ai đó. Hay là gì đó.

"Chính xác thì em đang muốn cho anh thấy điều gì vậy?" Sunghoon hỏi với vẻ hoài nghi khi Sunoo kéo anh vào sâu hơn trong rừng cây xanh mướt. Ánh sáng len lỏi qua tán lá thưa thớt, nhờ tiết trời mùa thu, tạo nên những họa tiết kỳ lạ trên nền đất.

"Em chỉ muốn cho anh gặp một 'người' thôi!" Sunoo phấn khích nói, rồi tăng tốc khi nhìn thấy một khoảng đất trống quen thuộc hiện ra trước mắt.

Thay vì những bụi cây xanh tươi và cây xanh tươi tốt như vài tháng trước, giờ đây chỉ còn lại những chiếc lá chuyển sang màu nâu, vàng và đỏ, một số lá chỉ còn bám chặt vào cành, số khác thì nằm rải rác trên mặt đất. Một số lá kêu lạo xạo dưới chân họ khi họ bước đi.

"Được thôi, nhưng chúng ta sẽ gặp ai trong rừng thế?"

Sunoo không trả lời. Cậu bước thêm một chút rồi buông tay Sunghoon ra. "Ở yên đây một lát nhé?" Sunghoon làm theo lời cậu, dù có chút lo lắng không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.

Khi đến giữa bãi đất trống, Sunoo ngồi xổm xuống, rút ​​ra một đồng bạc nhỏ. "Kimmy, em có ở đó không?" Cậu gọi. Ban đầu chẳng có gì cả. Sunoo chờ đợi.

Rồi một đống lá xào xạc trước khi một cái đầu nhỏ xinh xắn thò ra, đôi mắt tròn xoe nhìn Sunoo trước khi cũng nhận ra Sunghoon đang đứng sau cậu một chút. Thật kỳ lạ, cô bé nghiêng đầu, mỏ kêu tách tách một cái, nhưng vẫn đứng ngoài, rõ ràng là hơi mệt mỏi với người mới đến.

"Em đã kết bạn với một chú niffler à?" Sunghoon ngạc nhiên hỏi.

"Năm ngoái, em tìm thấy cô bé bị thương khi đang học lớp Chăm sóc Sinh vật huyền bí và đã chăm sóc em ấy cho đến khi có thể tự đi lại được. Thỉnh thoảng em lại ghé thăm và tặng em ấy vài món đồ lấp lánh," cậu trìu mến nói, vẫy tay gọi sinh vật nhỏ bé lại gần. "Lại đây nào, bé cưng. Sunghoon sẽ không làm em đau đâu. Anh ấy rất dễ thương," cậu âu yếm, đưa đồng xu ra xa hơn một chút.

Kimmy có vẻ thích thú với cách ánh sáng phản chiếu từ nó, đến mức cô bé thấy việc mạo hiểm rời khỏi đống lá an toàn của mình là xứng đáng. Cô bé vội vàng chạy đến, chộp lấy đồng xu và âu yếm dụi đầu vào tay Sunoo để cảm ơn.

"Nhóc con dễ thương quá," Sunghoon nhẹ nhàng bình luận, vẫn không rời khỏi chỗ ngồi vì lo sẽ làm nó sợ.

"Anh có thể đến đây, Hoon. Em nghĩ em ấy sẽ tin tưởng vào phán đoán của em. Dù sao thì em cũng hy vọng vậy." Sunoo nhẹ nhàng vuốt ve đầu Kimmy bằng một ngón tay, mỉm cười khi cô bé nhắm mắt lại và dựa vào đó. "Hoon đến thăm em được không?" Cậu hỏi nhỏ, như thể đó là một bí mật.

Như thể đã hiểu, cô mở mắt nhìn anh, hơi nghiêng đầu. "Anh hứa là anh ấy ngoan lắm." Cậu ra hiệu cho Sunghoon lại gần. "Nhẹ nhàng thôi. Đừng làm em ấy sợ."

Sunghoon khẽ nhích lại gần, chờ đợi bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào, nhưng chú chim nhỏ vẫn đứng yên, tin tưởng Sunoo đủ để chờ đợi. Khi Sunghoon cuối cùng cũng đến được chỗ hai người, anh cúi xuống, nhìn kỹ Kimmy. Cô bé có cái mỏ màu cam, hai mắt đen láy đang nhìn thẳng vào anh, cùng với một ít lông trắng trải dài trên đầu và hòa lẫn với màu đen bao phủ toàn bộ cơ thể. Cô bé có hai bàn tay nhỏ xíu với những móng vuốt sắc nhọn đang nắm chặt đồng xu Sunoo vừa đưa, và đôi chân nhỏ xíu.

"Chào Kimmy," Sunghoon khẽ chào, môi nở một nụ cười nhẹ. "Giờ thì anh hiểu tại sao em bảo anh mang cái này rồi," anh nói, rút ​​từ trong áo ra một đồng bạc nhỏ. Khi anh lấy nó ra, mắt cô bé sáng lên rồi lạch bạch đi về phía anh để nhận giải thưởng. Cô bé chỉ do dự một giây trước khi đưa tay ra giật lấy nó từ lòng bàn tay đang mở của anh, dụi mỏ vào mu bàn tay anh rồi lùi lại và trở về bên Sunoo.

"Em ấy thích anh đấy," Sunoo cười khúc khích. "Em ấy chỉ hơi nhút nhát thôi. Khi anh đến thăm thêm vài lần nữa, em chắc chắn cô bé sẽ cởi mở hơn thôi," cậu nói, mãi sau mới nhận ra rằng câu nói đó nghe như một lời mời. "Tất nhiên là chỉ khi anh muốn thôi! Dành thời gian với một chú Niffler có vẻ không phải là lựa chọn hàng đầu của anh nhỉ..."

Tuy nhiên, cậu chỉ lo lắng trong giây lát, vì nụ cười của Sunghoon rõ ràng hơn và anh gật đầu, "Anh không thể chờ đợi đến lần tiếp theo được nữa."

Và nếu tim của Sunoo mất kiểm soát ngay lúc đó, có ai có thể thực sự trách anh ấy không?

Họ ngồi đó một lúc, tận hưởng tiết trời mát mẻ và thời gian bên nhau. Kimmy tự nhủ rằng mình không bận tâm đến sự hiện diện của Sunghoon nên nhích lại gần hơn một chút để đứng giữa hai người. Khi trời bắt đầu tối dần, họ quyết định quay về, vẫy tay chào tạm biệt Kimmy, rồi cô bé biến mất sau những chiếc lá khô.

Sunoo suýt nữa đã đề nghị họ đến Đại Sảnh Đường ăn tối, nhưng rồi cậu nhớ ra trong đó khá ồn ào nên quyết định không đi. Cậu đưa Sunghoon về tận bệnh xá và chào tạm biệt anh để đi ăn tối lần nữa.

Vài ngày tiếp theo trôi qua tương tự, hoặc là họ ngồi nói chuyện, hoặc là đến thăm Kimmy, hoặc chỉ đơn giản là đi dạo quanh lâu đài để Sunghoon không phát điên. Sunoo cố gắng chỉ cho Sunghoon về một số bài học mới của môn Độc dược, việc này cũng không quá khó khăn vì Sunghoon vốn đã khá thành thạo, nhưng suy nghĩ quá nhiều thì không tốt cho một bộ não đang bị chấn động, nên anh hạn chế các hoạt động ở trường ở mức tối thiểu.

Ngày thi đầu tiên trôi qua, và đến tối, cả bảy chàng trai đều ở bệnh xá ăn mừng chiến thắng của Heeseung trong thử thách đầu tiên. Khi được hỏi liệu suy đoán của anh có đúng không, anh gật đầu. "Anh nghe ai đó nói rằng thử thách này có thể sẽ liên quan đến rồng, nên anh đã tìm hiểu và chuẩn bị một số phép thuật cho nó."

"May mắn thật đó chớ!" Jay nói, vỗ vào lưng anh. "Anh thật xuất sắc cmn nhất ở ngoài kia. Ước gì hai người cũng có mặt ở đó!" Anh nói với Sunoo và Sunghoon, những người đã ở bên nhau cả ngày chờ đợi kết quả với hơi thở dồn dập. "Tất cả bọn họ đều phải lấy một quả trứng vàng," Jay chỉ vào quả trứng của Heeseung đang đặt trên giường cạnh Sunghoon, "một cách hiệu quả nhất có thể trong khi phải trốn tránh một con rồng! Heeseung đã rút Quả cầu lửa Trung Hoa, và khi ra ngoài đó, anh ấy đã sử dụng phép thuật Draconifors để biến một tảng đá gần đó thành con rồng của chính mình! Nó đã đánh lạc hướng con rồng thực sự trong khi anh ấy lấy được quả trứng. Hai đầu áo choàng của anh ấy bị cháy xém một chút trong khi anh ấy trốn thoát, nhưng những quả trứng còn lại vẫn ổn, vì vậy anh ấy đã đạt điểm cao nhất!" Sunoo không nghĩ rằng cậu đã từng thấy đôi mắt của Jay sáng rực như vậy, nhưng điều đó khiến cậu cảm thấy có gì đó ấm áp và nhẹ nhõm trong lồng ngực.

Thực ra, tất cả bạn bè cậu đều đang cười nói, vui vẻ ăn mừng. Cậu lặng lẽ quan sát, mỉm cười khi bạn bè tiếp tục bàn tán xôn xao về nhiệm vụ tiếp theo, được cho là ẩn chứa trong quả trứng vàng nằm cách họ chưa đầy năm feet.

Sau những ngày đầy rối ren, tội lỗi và lo lắng, cuối cùng cậu cũng có thể cho phép mình nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng khi nhìn Sunghoon, người đang cười phá lên vì câu nói của Jake, mắt nheo lại và cong lên vì thích thú, cậu biết mọi chuyện sẽ ổn thôi. Làm sao có thể không ổn khi trái tim cậu đang tràn ngập cảm xúc chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com