Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1- Vol 57

Gun And Rose. Vol 57

Hội nghị cấp cao bên trong Nhà Xanh, được phát sóng trực tiếp toàn cầu. Trong một căn phòng ở nước Đức, màn hình TV đang mở, người trong phòng đều đang chờ đợi chương trình trực tiếp.

Hàng lông mày của Ngô Diệc Phàm, vẫn luôn không hề buông lỏng. Anh giương mắt lên nhìn đồng hồ trên tường, bởi vấn đề chênh lệch múi giờ, vì vậy bên Seoul bây giờ hẳn đang là 10h30 sáng. Ngồi trên sô pha không chỉ có mình anh, còn có Kim Chung Nhân và Độ Khánh Tú đang nắm tay nhau, dựa vào người anh là Trương Nghệ Hưng, Biên Bá Hiền thì ngồi bên bàn ăn. Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, khiến cho căn phòng càng rõ rệt sự yên lặng.

Nhịp tim đập của Ngô Diệc Phàm vẫn luôn rất loạn, Trương Nghệ Hưng hiểu rất rõ. Cậu có thể nghe được, anh là đang lo lắng chuyện gì đây? Nhìn cánh tay nổi lên gân xanh của Ngô Diệc Phàm, Trương Nghệ Hưng cũng nhíu mày lại.

Ngô Diệc Phàm hiểu rõ, cuộc nói chuyện với anh cả hôm đấy đã rất rõ ràng. Ngày hôm nay, anh cả nếu không bị bắt thì cũng tự mình kết liễu. Đại hội chính thức khai mạc vào hai giờ chiều, kế hoạch hủy diệt tòa nhà kia cũng vậy. Đồng thời lúc đó, tổng thống cũng sẽ mất đi tính mạng. Vậy sau giây phút ấy, anh cả sẽ làm thế nào đây?

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo Ngô Diệc Phàm. Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng anh, rồi lại quay đầu nhìn qua Kim Chung Nhân, ánh mắt hai người giao nhau. Nhất thời, nhịp tim đập của cả mấy người đều lớn đến đáng sợ. Loại cảm giác bất an nhanh chóng lan truyền, Độ Khánh Tú cúi mắt xuống, đôi con ngươi đảo qua đảo lại. Trương Nghệ Hưng vươn tay ra, nắm lấy tay Ngô Diệc Phàm.

Im lặng như tờ, giống như nhiều năm trước, khi bọn họ cùng ngồi trước tòa nhà ấy. Đoàn người bị xua đuổi, tiếng kêu gào yếu ớt của bác cùng khuôn mặt hoảng hốt của bọn họ. Khoảnh khắc ấy, rạn nứt và sụp đổ và đây sẽ là thời khắc báo thù cuối cùng.

--------------------------------------------

Tí tách, tí tách, tí tách.

Giọt nước mưa rơi trên mặt đất, bởi vì nơi này quá mức yên tĩnh thậm chí có cả tiếng vang. Lộc Hàm vươn tay ra, dựa theo ánh đèn pin nhìn đồng hồ. Mười một giờ mười lăm, cậu nuốt nước bọt, trái tim đã nhảy lên tận cuống họng. Ngô Thế Huân đứng bên cạnh sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt hai người đều hướng xuống dưới đất. Trên mặt đất đặt một quả cầu kim loại to cỡ quả bóng rổ, trên quả cầu kim loại là bảng mật mã, quả bom được đặt ở bên trong.

Trên đỉnh đầu là lỗ thông gió, nối liền với tòa nhà Sở cánh sát. Quả bom nếu nổ từ nơi này, thì tòa nhà kia trong nháy mắt sẽ biến thành tro bụi. Giọng nói của Lộc Hàm hơi run: "Đưa tôi đi, Thế Huân." Cậu nhìn về hướng Ngô Thế Huân, vươn tay ra, anh liền đưa chiếc túi đựng trang bị gỡ bom cho cậu.

Lộc Hàm nhận lấy xong, lập tức ngồi xuống. Cậu nhắm mắt lại, nói: "Anh biết đấy, lúc này nói thêm gì cũng là lãng phí thời gian. Vậy nên, tôi sẽ cố gắng ngắn gọn một chút."

Ngô Thế Huân đứng dậy, siết thật chặt tay. Anh biết Lộc Hàm muốn nói gì, vì vậy đành nhắm mắt lại, tiếng trái tim đập bùm bụp bùm bụp như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

"Mau tới Nhà Xanh, làm cho tốt việc của anh. Đúng 2h, nếu như tôi gọi điện thoại cho anh, lập tức bắt giữ Kim Mân Thạc." Lộc Hàm không ngẩng mặt lên nhìn Ngô Thế Huân, lúc này bọn họ là cộng sự. Không thể để bất cứ tình cảm nào, xen lẫn vào được, bởi việc này còn liên quan đến cả một quốc gia.

Ngô Thế Huân xoay người lại, cũng không nhìn Lộc Hàm thêm nữa. Anh bước về phía trước, giọng nói trầm thấp lại có phần run rẩy vọng lại: "Còn nhớ cậu đã nói gì không?" Lộc Hàm, phải an toàn nhé! Cậu còn phải tiếp tục yêu Ngô Thế Huân nữa mà!

"Đương nhiên rồi!" Lộc Hàm đáp lại. Hai người đàn ông, không nói thêm một lời nào nữa. Ngô Thế Huân cấp tốc chạy đi. Anh và Lộc Hàm, chưa hề chợp mắt lấy một lần bởi suốt gần 20 tiếng đồng hồ qua, bọn họ đều ở trong cái hầm lò này, nhưng lúc này đây thân thể không hề có cảm giác mệt mỏi. Nhịp tim đập, đang chống đỡ động tác của hai người.

Lộc Hàm cử động ngón tay, nhưng vì quá lạnh mà hơi cứng lại còn hơi run rẩy. Cậu chà xát hai lòng bàn tay lại với nhau, rồi hà hơi vào đó. Đầu tiên phải giải được mật mã, không giống như mật mã điện tử, mật mã kết nối với bom đồng thời liên kết với một dây gốc của ngòi nổ, chỉ cần ấn sai một phím, thứ này sẽ lập tức nổ tung. Mồ hôi lạnh đua nhau tuôn ra trên trán, Lộc Hàm nghe được tiếng bước chân Ngô Thế Huân ngày càng xa dần, hô hấp cũng ngày càng gấp.

Mật mã phân thành sáu ô, có nghĩa là sáu chuỗi con số sao? Lộc Hàm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trước mắt nhòe nhoẹt. Cảm giác này, tựa như trở lại rất nhiều năm trước, cậu đứng ở một nơi nào đó với dáng vẻ chỉ có thể run rẩy, mà bên cạnh là tiếng thét thảm thiết của em gái. Lộc Hàm lắc đầu tập trung tinh thần, không còn thời gian nữa.

Sáu ô. Lộc Hàm đem thiết bị dò sóng áp vào quả cầu kia. Để đọc được số liệu, đại khái phải mất ba phút mà ba phút này, lại giày vò người khác tựa như ba thế kỷ. Mỗi một giây đều không muốn nó trôi qua vô ích, nhưng lại chỉ có thể chờ đợi...

--------------------------------------------

Chiếc xe của Ngô Thế Huân, điên cuồng chạy vọt trên đường. Hai mắt anh đỏ quạch, bàn tay cứng ngắc như khối băng. Ánh mắt anh đăm đăm nhìn về phía trước, đạp chân ga. Lộc Hàm sẽ không có chuyện gì đâu, bọn họ đã hứa với nhau rồi. Trận chiến này, bọn họ sẽ sẽ thắng. Ngô Thế Huân đảo vô lăng, thân xe rẽ quặt trong chớp nhoáng.

"ĐM! Chưa lái xe bao giờ à?" Tài xế taxi thò đầu ra mắng lớn lên, mặc dù tốc độ của chiếc xe kia rất nhanh, đã lao vun vút về phía trước, người tài xế đó vẫn thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Ơ kìa! Đây chẳng phải là tên trước đây ông đã gặp phải, chỗ dừng đèn giao thông lúc chở một cậu trai từ nước ngoài trở về hay sao? Khi đó bản thân đang hút thuốc, mà tên đó lại còn ra vẻ đứng đắn hỏi thăm cả nhà ông. Người tài xế sửng sốt, sau đó lại cười cười. Ấn tượng của ông với thanh niên kia rất sâu sắc, tên đó có đôi mắt mang hình viên đạn.

Chiếc xe của Ngô Thế Huân tiếp tục lăn bánh trên đường. Bên đường có một chiếc xe ba bánh đỗ lại, tài xế đang khổ não vò đầu. Chiếc xe này bị hỏng mất một bên kính chiếu hậu, ba năm trước, vào một đêm, ông đã đụng phải một thanh niên nhưng lại nhân lúc trời tối mà chạy trốn mất. Đương nhiên ông không biết, thanh niên kia đã được một pháp y cứu giúp.

Xe đi vào trong thành phố, ngang qua một trường học. Học sinh tan học đang tiến ra ngoài. Nữ sinh mặc váy trắng đứng ngẩn ra một lúc, nhìn chiếc xe đó gầm rú phóng vọt qua.

"Sao vậy Tiết Tiết?"

"Ồ, không có gì, thấy người quen thôi." Nữ sinh ấy vén tóc mai ra sau, mỉm cười kéo tay bạn hướng nhà mình đi tới.

Trên quảng trường, ca khúc mới nhất của nghệ sĩ đang nổi Kim Tuấn Miên được liên tục phát lại: "Xin cảm ơn tất cả các bạn fans của tôi, bởi vì sự ủng hộ của các bạn chính là động lực của tôi." Chiếc xe phóng vụt qua, thu hút ánh mắt của không ít người. Trên màn hình lớn, tuyên truyền của Kim Tuấn Miên vẫn còn đang tiếp tục.

Thế giới này, thật ra vẫn luôn giao lấy nhau như thế.

Bạn có phát hiện ra không?

--------------------------------------------

"Thưa Ngài Tổng thống, bài diễn thuyết của ngài đã chuẩn bị xong rồi!" Việc trong Nhà Xanh được tiến hành theo trình tự. Phóng viên được mời đến cầm thiệp mời, chờ bên ngoài cửa phòng hội nghị. Kim Mân Thạc giao bài diễn thuyết cho Ngài tổng thống, rồi liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ cổ trên hành lang.

Một giờ bốn phút chiều, càng gần thời điểm kia, trái tim đập càng dữ dội. Anh đi sau tổng thống, từng bước đi về phía trước. Khẩu súng giấu bên hông trong áo vest, đã lên đạn. Đợi đến khi chiếc đồng hồ cổ kia gióng chuông điểm đúng 2h, anh sẽ rút súng rồi bóp cò. Trên khuôn mặt anh, vẫn giữ nguyên nụ cười, bắt tay từng vị khách một.

"Cũng sắp đến lúc, nên để phóng viên vào rồi." Tổng thống ngoảnh đầu nói với Kim Mân Thạc, anh gật đầu, đi về phía cửa. Lúc mở cửa, các phóng viên lần lượt tiến vào trong theo trình tự. Một giờ rưỡi, hầu như tất cả khách mời đều đã đến đông đủ. Hai giờ, lúc bắt đầu cũng chính là kết thúc.

--------------------------------------------

"Này em gái, cái này em không đúng rồi! Chỉ là một cái sandwich, cho sư huynh ăn thì đã làm sao???" Tòa nhà Sở cảnh sát, tổ trọng án trên tầng bảy, tổ trưởng Bánh Xe cười hihi kéo vai sư muội cùng phòng nói.

"Anh đúng là vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, lúc trước khi Ngô sir lớn vẫn còn ở đây, anh chỉ biết vuốt mông ngựa. Giờ cả Ngô sir nhỏ và Lộc sir đều không ở đây, anh liền hoành hành ngang ngược!" Cô gái vừa nói, vừa đấm một phát vào bụng Bánh Xe.

"Này này này, đùa tý thôi cho đoàn kết nội bộ mà!" Bánh Xe nhe răng toét miệng nói. Hệ thống sưởi trong phòng làm việc, vẫn đang mở.

"Giao nước, giao nước đây, các cô cậu cảnh sát ơi!" Công nhân giao nước gật gật đầu, bước vào trong văn phòng, đi tới máy lọc nước bên cạnh điều hòa, nhanh nhẹn tháo bình nước xuống, bởi vì tay trơn khiến cho bình nước tuột xuống rơi loảng xoảng trên mặt đất.

--------------------------------------------

"Ôi dời ơi, không biết đám tầng bảy lại làm trò gì nữa!" Cùng một vị trí, nữ cảnh sát tầng sáu hai tay cầm cốc nước vừa rót, vì tiếng động ở tầng trên mà giật mình khiến cốc nước bị đung đưa, một vài giọt nước rớt xuống trên đống dây điện long ra.

----------------------------------------------------

"Á!" Người mới đến ở tầng bốn rụt lại tay, căn bản là định chỉnh lại hướng gió điều hòa, nào ngờ chân lại bị tê, lúc co chân lại đồng thời mắt kính trên mặt rơi xuống đất, bị tiền bối không để ý dẫm phải. Lúc mảnh thủy tinh bị vỡ ra, người kia lại đá một cú, một mảnh thủy tinh rơi xuống ống thoát khí, mảnh thủy tinh kẹt vào trục cánh quạt thông gió, khiến cánh quạt ngừng hoạt động.

Lạch cạch, lạch cạch. Bởi vì quạt thông gió không hoạt động nữa, nhiệt độ tòa nhà tăng lên một cách chóng mặt. Sức nóng trên mặt đất tăng lên, khí lạnh dưới lòng đất thu lại, hầm lò còn cách mặt đất một khoảng, nhưng Lộc Hàm cũng mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ hầm lò đang hạ xuống.

Có hai tai họa ngầm, nếu như cậu không nắm chắc thời gian, ngón tay thật sự tê liệt hoàn toàn thì sẽ không phá được khối bom này. Thứ hai, nếu như nó nổ tung bây giờ cộng thêm áp lực từ cả móng nhà, có thể phạm vi nổ sẽ lan ra không chỉ tại mỗi tòa nhà này. Tòa nhà này rất cao, sẽ tạo thành điện năng và nhiệt năng, một khi áp lực thu lại hậu quả thật không thể lường được.

Thế giới này, luôn vì một chút vi diệu nhỏ bé kia mà thay đổi.

Bạn có lại phát hiện ra không?

--Vol 57--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com