Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

OST Nha Manh:

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

Nha Manh (1)

Nếu người ấy đã mất đi ánh mặt trời, vậy chỉ còn có thể dựa vào mùi hương để bù đắp.

Năm 1927 là thời kỳ Dân Quốc, cũng là giai đoạn bắt đầu thập kỷ hoàng kim. Các loại ngành sản xuất và công nghiệp bắt đầu phát triển. Mười năm này, ngoài ra cũng được gọi là thập kỷ tham nhũng.

Ngành sản xuất thuốc phiện vẫn tiếp tục duy trì, sòng bạc, vũ trường hoạt động kéo dài từ đêm cho tới sáng. Chính trị cấp cao và phú thương giao dịch trong thời gian đó, cũng không quan tâm có phạm phải cấm kỵ gì hay không. Người Nhật Bản đang bắt đầu rục rịch nổi loạn. Mười năm này, là những bước phồn vinh đồng thời cũng là từng bước tàn lụi.

Lộc gia là gia tộc lớn ở Thượng Hải. Từ thời nhà Thanh đã bắt đầu bán buôn hương liệu, hiện giờ ở Thượng Hải đã có ba cửa hàng. Từ thời ông cha Lộc Hàm, việc buôn bán hương liệu đã không còn đơn thuần như trước. Đang lúc khai trương phòng thuốc phiện thứ tư của Lộc gia thì Lộc Hàm ra đời.

Đó vốn dĩ đã là một ngày tốt là ngày song hỷ lâm môn. Vậy mà lại trở thành ngày nhân quả báo ứng của Lộc gia. Hoặc có thể nói là vì bọn họ mở phòng thuốc phiện và sòng bạc đã hại rất nhiều người, vì thế thiếu gia nối dõi của Lộc gia vừa sinh ra đã bị mù bẩm sinh.

Một người, từ lúc vừa sinh ra đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Điều này đã làm cho Lộc Hàm 24 tuổi có tính cách rất cổ quái. Người ấy đối với việc kinh doanh của sòng bạc và phòng thuốc phiện của Lộc gia không có hứng thú, trái lại luôn thích ngồi trong phòng nghiên cứu các loại hương liệu.

Khi đó, ngành sản xuất nước hoa tại Trung Quốc vẫn còn chưa phổ biến. Nhưng cách pha chế nước hoa, son phấn và sáp thơm của phương Tây, Lộc Hàm ít nhiều đều biết một chút...

--------------------------------------------

Đọc tới đây, Oh Sehun dùi dụi mắt, gấp lại cuốn tiểu sử cũ kĩ. Thư viện thật yên lặng, ánh mặt trời mùa hè lười nhác chiếu lên mặt bàn. Sáng hôm nay, giáo sư đã giảng tới chỗ gia tộc họ Lộc buôn bán thuốc phiện, lúc này cậu đang sắp xếp lại luận văn một chút bởi vì ngày kia đã nhất định phải nộp lên rồi.

Tìm tài liệu xong, Oh Sehun chép lại vài chỗ quan trọng, rồi mới bước ra khỏi thư viện. Sau khi về nhà cũng không để ý đến bố mẹ đang ngồi nói chuyện, mà đi thẳng về phòng mình.

Lúc ngồi trước bàn học sắp xếp lại tài liệu một lần nữa, Oh Sehun mới phát hiện ra một vấn đề rất kỳ lạ. Chỗ tài liệu mà cậu đang sắp xếp, tất cả không phải là về trùm thuốc phiện Lộc Phục Luân, mà nhiều hơn cả là tư liệu liên quan đến vị thiếu gia mù nhà họ Lộc kia, người ấy là người trực tiếp khiến cho việc làm ăn của Lộc gia phá sản, người ấy tên là Lộc Hàm.

Trên tiểu sử ghi lại, vị thiếu gia mù này vào thời kỳ trung niên bị nghiện thuốc phiện, tiêu tiền như nước, cuộc sống tê liệt, hỗn loạn bất kham, cuối cùng không biết vì sao, đắc tội với người đứng đầu quân đội Nhật Bản tại Thượng Hải, Ueno Sasaki. Trong tiểu sử cũng ghi lại, Lộc Hàm cuối cùng dường như bị Ueno nhốt đến lúc chết trong doanh trại Nhật Bản. Ở trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không có ai hay biết. Điểm này được xem là vấn đề lịch sử cận đại đáng chú ý, mà nhóm giáo sư vẫn luôn nghiên cứu.

Oh Sehun day day khoé mắt mình, trên cuốn nhật ký ghi rõ ngày tháng-- Ngày 21 tháng 8 năm 2013.

--------------------------------------------

Năm 1927, ngày 20 tháng 4, trên phố Phù Tang Thượng Hải, tại quán rượu Vận Phúc, những người tới chúc mừng sinh nhật tuổi 24 của đại thiếu nhà họ Lộc, con số quả thật không hề nhỏ. Lúc ấy, trong đám quan lại phú thương còn lưu hành một câu: "Bất khán tăng diện, khán Lộc diện." (*) Không ai là dám không nể mặt mũi Lộc Phục Luân, mặc dù con trai của ông chẳng có thành tựu gì, còn là một người mù.

(*)= xuất phát từ Tây Du Ký câu gốc là "Bất khán tăng diện, khán Phật diện". Đại nghĩa ở đây là chỉ cần quan tâm đến sắc mặt nhà họ Lộc mà thôi.

Lộc thiếu gia mặc bộ áo dài bằng gấm màu lam, vạt áo và cổ tay đều đính vải thêu Tô Châu, hình lá trúc. Nếu nhắc tới Lộc đại thiếu, mặc dù mù nhưng hai mắt từ lúc sinh ra rất đẹp, không đục mờ như mắt người mù bình thường, ngược lại còn toát ra một thứ ánh sáng khó lòng diễn tả. Dáng người cao ráo, da trắng, tóc đen ngang cổ, mũi cao môi đỏ, mày như cắt, giữa phong phạm anh tuấn lại mang theo chút khí chất an tĩnh.

Trong tay người ấy cầm một chiếc lọ làm từ ngọc bích, lòng bàn tay nhỏ như vậy, chất lỏng bên trong tỏa ra mùi hoa cát cánh. Người ấy hơi nhíu mày, nghiêng mặt qua, chóp mũi chuyển động, khi nhắm mắt lại lông mi khẽ rung.

"Cát cánh, nhựa cao su, diên vĩ, khí an thần.... Còn có gì nữa nhỉ..." Người ấy lẩm bẩm.

Mùi hương thoáng qua, khó thể kiểm soát, người ấy tiếp tục ngửi, lại làm lại, mùi hương toả ra đến mũi rất đúng lúc, đầu người ấy cũng càng nghiêng hơn.

Người ấy và cái quán rượu đầy náo nhiệt này không thuộc về nhau. Cho dù tiệc rượu này được tổ chức là vì sinh nhật của Lộc Hàm. Người tới chúc rượu cũng hướng Lộc lão gia đi tới, Lộc Hàm chỉ yên lặng ngồi đó, nếu không có gì quan trọng tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện.

Lúc mọi người ngà say, Lộc Hàm lại tỉnh, người ấy biết, tình người nóng lạnh. Nếu Lộc Hàm không phải thiếu gia họ Lộc, chỉ là một người mù tầm thường, những người này sẽ không sảng khoái nói cười mà tới chúc mừng như vậy. Lộc Hàm thậm chí cũng không muốn tưởng tượng ra, khuôn mặt của những kẻ mang đầy ý nịnh nọt nói cười giả lả ấy.

Ngồi một lúc, Lộc Hàm lấy lý do đau đầu rời khỏi tiệc rượu. Lộc Phục Luân sai quản gia Đồ Tam đưa thiếu gia quay về dinh thự nhà họ Lộc. Tiệc rượu này, dù thiếu Lộc Hàm cũng vẫn tiếp tục diễn ra vui vẻ được thôi.

"Tam thúc, trước khi về nhà thì đưa tôi tới cửa hàng hương liệu đã, tôi cần mang chút đồ về. Tôi còn phải nghiên cứu kĩ một chút..."

"Vâng, thiếu gia!"

Lộc Hàm ngồi trên xe, nghiêng người dựa vào cửa kính. Người ấy làm động tác nhắm mắt rồi lại mở mắt vô vị, bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Lộc Hàm vốn dĩ, không nhìn thấy được ánh sáng.

Trên đường vẫn còn người đi lại, cảnh đêm này thật ra rất yên ắng, xe kéo chạy qua những con hẻm nhỏ, tiếng chuông rung lên đinh đinh đang đang, Lộc Hàm chú ý lắng tai nghe.

Xe cuối cùng cũng dừng trước cửa hàng bán hương liệu, quản gia Đồ Tam giúp Lộc Hàm xuống xe, mở cửa của cửa hàng ra.

"Chú đứng ngoài này đợi tôi đi, nơi này tôi rất quen thuộc rồi!" Lộc Hàm nói xong liền rút tay mình ra khỏi bàn tay đang đỡ lấy mình của Đồ Tam, đi vào bên trong. Đồ Tam cũng không đi theo, thiếu gia thường hay giả như tiện đường mà qua cửa hàng cũ này của Lộc gia đi tiểu tiện, quả thật đối với nơi này đã quá quen thuộc.

Trong cửa hàng ngay cả một ánh đèn cũng không có, mà Lộc Hàm căn bản cũng chẳng cần tới ánh đèn chiếu sáng. Bởi người ấy sinh ra đã mất đi ánh mặt trời, vì vậy nên người ấy lại càng biết cách làm thế nào để nắm giữ được mùi hương. Các loại hương liệu đặt ở đó, vô ý dẫn dắt bước chân của Lộc Hàm dẫn người ấy tiến về phía trước. Lộc Hàm tuyệt đối không đụng phải cái gì.

Lộc Hàm nhẹ vươn hai tay ra, bàn tay chạm vào tủ gỗ, bình thủy tinh trên tủ gỗ lần này lại khác với cái người ấy đã từng tìm kiếm.

"Cát cánh...Khí an thần...Khí an thần."

Lộc Hàm nghiêng nghiêng cần cổ, bàn chân dịch bên phải sang ngang từng bước. Bỗng nhiên, hai tay nắm chặt, lông mày nhăn lại, nhịp tim cũng bắt đầu đập lộp bộp. Phần eo của Lộc Hàm, rõ ràng chạm phải vật giống như mép bàn, chân phải cũng rành rành đụng phải đầu gối của người nào đó.

"Ai?"

"Ai đó?"

--------------------------------------------

Oh Sehun đột ngột mở mắt, dồn sức nhìn sang bên trái. Trên trán cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, dòng dòng chảy xuống hai bên tóc mai. Trong phòng chỉ có tiếng máy điều hoà chạy ro ro, ngọn đèn mờ toả ra sắc cam chiếu lên trên cuốn tiểu sử, cậu cảm giác lưng mình đang run lên, cổ cũng cực kỳ nhức mỏi.

Hai mắt mờ đi một lúc, mãi sau mới tìm lại được tầm nhìn. Lồng ngực cậu bắt đầu nóng dần lên, sau đó còn liếm liếm đôi môi khô nứt. Lúc tinh thần đã được phục hồi, Oh Sehun mới phát hiện ra đang lúc mình sắp xếp tài liệu, thì lại ngủ quên mất.

Vì sao giật mình tỉnh lại? Bởi vì cậu cảm giác rõ ràng có tiếng bước chân người đi đến, còn chạm vào đầu gối mình. Cậu mò tay xuống sờ xuống đầu gối, mới lấy lại tinh thần.

--------------------------------------------

"Thiếu gia? Không sao chứ?"

Đồ Tam nghe thấy tiếng kêu của thiếu gia lập tức lao vào cửa hàng. Lúc đến nơi, ông lại đang thấy thiếu gia loay hoay xoay người nhặt cái gì đó.

"Tam thúc, chú nhìn kĩ lại xem, cửa hàng có phải bị trộm hay không?" Lộc Hàm nhíu mày nói.

Đồ Tam đồng thời đỡ lấy Lộc Hàm, người ấy liền đem thứ mình vừa nhặt được đưa cho đối phương.

"Vừa mới đụng vào cái gì đó, hình như có đồ rơi xuống nữa, là vật gì vậy?"

Tam thúc nhận lấy đồ từ tay Lộc Hàm, chăm chú nhìn.

--------------------------------------------

"Mẹ ơi, mẹ có thấy điện thoại của con đâu không?"

Post 1 chương thử nghiệm kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com