Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Nha Manh (2)

Những con số hỗn loạn trong đầu, kịch liệt làm sáng rõ sự chênh lệch của thời gian.

Năm 1927, Thượng Hải tại dinh thự nhà họ Lộc.

Vào thời điểm hoàng hôn lúc mặt trời sắp lặn, ánh nắng nhạt dần trải lên bức tường trắng phủ kín dây leo. Nhưng lại không chiếu tới cửa sổ phòng Lộc Hàm. Người ấy không cần ánh sáng, nên người ấy lại càng không giống người bình thường mà sợ hãi bóng đêm.

Xe của Ueno Sasaki dừng lại trước cửa dinh thự nhà họ Lộc. Ueno Sasaki là người cầm đầu binh lính Nhật Bản ở Thượng Hải, thường xuyên qua lại với đám quan chức cấp cao. Đồng thời, việc qua lại gặp gỡ với các phú thương, cũng không hề ít, càng không cần nhắc tới Lộc gia.

"Thiếu gia nói, thân thể không được khoẻ. Tối nay sẽ không đi nghe kịch." Quản gia Đồ Tam đứng trước sô pha, trong tay Lộc Phục Luân cầm tẩu thuốc, người mặc trường sam bằng vải tơ tằm màu vàng, trên đầu đội mũ phớt phương Tây, nhìn về phía đại tá Ueno có chút áy náy.

"Khuyển tử thân thể trước nay vẫn luôn không tốt. Xem ra tối nay, việc du ngoạn thưởng cảnh của ông chủ Tôn và ông chủ Phó, xem ra không được rồi!" Lộc Phục Luân nói xong cũng liền đứng lên: "Đại tá, hôm nay nghe kịch xong, cùng đi quán rượu ngồi lát đi."

"Cũng được!" Ueno Sasaki một thân quân trang, dáng người rắn rỏi, mi nhãn giống như một con quạ đen cảnh giác và nghiêm khắc. Hai tay hắn chắp ra sau lưng, trước khi ra khỏi cửa, còn khẽ nâng mắt nhìn về phía tầng hai. Sau đó chép miệng luyến tiếc.

Đồ Tam tiễn Lộc lão gia và đại tá Ueno ra khỏi cửa, rồi mới quay lại dọn dẹp sạch sẽ trà trên bàn, xong việc mới đi lên tầng hai.

Căn phòng này, một tia ánh sáng cũng không có. Tất cả bài trí xem ra rất sơ sài, trên bàn sách bày các loại chai lọ, trong hộp cất giữ các loại hương liệu. Người đàn ông ngồi trước chiếc bàn nhắm hai mắt lại, hơi nhướn cổ ra. Đầu ngón tay của người ấy chạm qua mặt ngoài các lọ thủy tinh, khoé miệng khẽ cong lên.

Hơi thở người ấy rất nhẹ cũng rất mềm mại, mùi hương của mấy loại hương liệu này, dường như là đang đùa giỡn người ấy, đây là thế giới mà bất cứ ai cũng không thể tiến vào. Mùi hương của thế giới.

"Thiếu gia, tôi đem trà bánh tới." Đồ Tam đứng trước cửa, khom nhẹ thân mình. Nghe thấy sự đồng ý từ bên trong, mới đẩy cửa bước vào.

"Mấy giờ rồi?" Quay lưng về phía Đồ Tam, người đàn ông ngồi trong bóng tối nhã nhặn hỏi: "Lão gia và cái người Nhật Bản kia đã ra ngoài rồi sao?"

"Đã hơn bảy giờ tối rồi!" Đồ Tam nói, đem đĩa điểm tâm đặt lên trên mặt bàn.

Lộc Hàm nghiêng đầu, ngửi ngửi, lộ ra nụ cười vừa lòng. Người ấy dùng khứu giác thì liền biết, Đồ Tam đưa tới là bánh quy đào.

-------------------------------------------

Năm 2013, trường đại học Phủ Thành- Hàn Quốc.

"Gì chứ? Bánh quy đào? Tôi chả thích cái mùi này chút nào!" Oh Sehun ngồi trong nhà ăn, đối diện là bạn học Park Chanyeol. Cậu ấy đem sữa và một túi bánh quy đào đặt trước mặt Oh Sehun.

"Có ăn là được rồi, còn kén cá chọn canh!" Park Chanyeol ngoáy ngoáy tai mình, tập trung vào việc cắm ống hút vào hộp sữa rồi hút lên.

"Sao mà vẫn cáu kỉnh thế? Trong di động có gì không để người khác thấy được à? Mất thì cũng đã mất rồi, mua cái mới đi!"

Oh Sehun làm sao mà nghe lọt tai mấy lời Park Chanyeol nói chứ. Cậu hiện tại đang cầm điện thoại của cậu ấy, vẫn không chịu thua mà gọi vào số điện thoại của mình. Đương nhiên, cậu cảm thấy chuyện này rất lạ. Cậu nhớ rõ, đêm qua khi nghiên cứu mấy chủ đề mà mình đang theo thì điện thoại vẫn còn để trên mặt bàn.

Sau đó, cậu hình như ngủ quên đi một lúc. Không, cái kia có lẽ là ác mộng mới đúng. Bởi vì cậu có chạm vào, còn rõ ràng bị người nào đó va vào mới tỉnh dậy. Sau đó, thì không thấy điện thoại đâu nữa.

"Lạ thật!" Đầu dây điện thoại bên kia nhắc nhở số máy vừa gọi không nằm trong khu vực được phục vụ. Oh Sehun có chút chán nản đưa điện thoại trả cho Chanyeol, nói: "Chỉ cảm thấy rất lạ. Rõ ràng một giây trước vẫn còn, giây sau đã không thấy đâu!" Dứt lời, cậu liền thở dài.

"Sao thế, trong điện thoại có ảnh của cô ấy à?" Park Chanyeol nhún nhún vai nói. Khuôn mặt Oh Sehun lập tức dài thượt ra, dùng ánh mắt cảnh cáo Park Chanyeol không được tiếp tục chủ đề này nữa.

Park Chanyeol gãi gãi cổ, liếm liếm môi, nói: "Đúng rồi, cái luận văn lịch sử Trung Quốc cận đại kia, tôi thấy cậu rất chuyên tâm làm. Về sau muốn tập trung tấn công qua mảng lịch sử nước ngoài sao?"

"Cũng không hẳn." Oh Sehun lẩm bẩm. Sau đó nghiêng nghiêng cần cổ, nhíu mày nói: "Chỉ là cảm thấy có ý nghĩa hơn so với tưởng tượng thôi!"

-------------------------------------------
Năm 1927(*), Thượng Hải Trung Quốc tại dinh thự nhà họ Lộc.

(*)= đoạn này trong bản gốc tác giả lại để năm 1937, nhưng chị nghĩ là do lỗi type nên chị vẫn để 1927.

"So với tưởng tượng phải có ý nghĩa hơn mới phải!" Lộc Hàm mím mím môi nói.

Đồ Tam đã ra khỏi phòng nhưng Lộc Hàm cũng không tiếp tục nghiên cứu hương liệu nữa. Trên bàn đặt một vật không rõ là gì, nếu Lộc Hàm nhìn được, chắc chắc sẽ nhìn thấy món đồ kia chỉ cần chạm vào là phát sáng, ánh sáng hắt lên khuôn mặt người ấy.

"Thủy tinh?" Đầu ngón tay Lộc Hàm nhẹ nhàng chạm vào vật kia, cảm xúc lạnh lẽo ở đầu ngón tay rất giống thủy tinh. Lộc Hàm dùng ngón tay, vòng theo đường cong mô tả hình dáng món đồ này: "Thuỷ tinh hình vuông..."

Người ấy cúi người xuống, đưa mũi tới trước vật kia ngửi ngửi.

"Sữa..." tiếp tục ngửi "Mùi gì vậy nhỉ?...

Đối với Lộc Hàm mà nói, từ lúc sinh ra đã bị mù nên khứu giác cực kỳ nhạy bén. Người ấy có thể nhờ vào mùi hương, phân biệt các loại đồ vật, nhưng mùi hương của vật này quá phức tạp. Giữa lúc đó Lộc Hàm lại tiếp tục chạm vào một lần nữa.

Màn hình sáng lên, toả ra ánh sáng trắng, lại lần nữa làm sáng lên khuôn mặt Lộc Hàm. Hai mắt Lộc Hàm bởi vì không nhìn thấy, cho nên mới không biết trên màn hình kìa là một đôi tình nhân ngọt ngào. Lộc Hàm khi ấy cũng không biết, có thứ gì đó, đã liên kết mình lại cùng với người trên bức ảnh kia một cách thật vi diệu.

"Kỳ lạ thật..." Đây là kết luận cuối cùng mà Lộc Hàm đưa ra.

Tối hôm qua ở cửa hàng hương liệu nhặt được vật này, Lộc Hàm cũng đưa cho Đồ Tam xem qua, ông cũng nói chưa bao giờ từng thấy thứ này.

"Thật kỳ lạ quá..."

-------------------------------------------

Năm 2013, tại Hàn Quốc- Nhà họ Oh.

"Kỳ lạ!" Oh Sehun cầm điện thoại của mẹ mình trong tay, ngồi khoanh chân trên giường, tại sao lại không gọi được nhỉ? Cậu cau mày, một tay sờ mũi tay kia lại tiếp tục gọi điện.

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không nằm trong khu vực được phục vụ..."

Có hơi tức giận mà cúp điện thoại, cậu ngây người ra một lúc. Hay là có thể gửi tin nhắn chăng? Nghĩ thế nào thì làm luôn như thế, bàn tay của cậu ngay lập tức không ngừng chuyển động trên màn hình điện thoại.

[Xin chào, xin hỏi có phải bạn nhặt được điện thoại của tôi không? Tôi là một sinh viên, trong điện thoại có ít đồ rất quan trọng đối với tôi. Mong bạn có thể trả lại điện thoại cho tôi được không?]

Oh Sehun kiểm tra lại một lượt nội dung tin nhắn, rồi mới ấn nút gửi đi. Tốc độ gửi đi vô cùng chậm chạp, cái này cũng làm cho Oh Sehun cảm thấy kỳ lạ, đồng thời có chút sốt ruột.

-------------------------------------------

Năm 1927, Thượng Hải tại dinh thự nhà họ Lộc.

Tin nhắn mới, tin nhắn mới.

Bất chợt có tiếng của con gái vang lên, khiến cho đại não Lộc Hàm nhất thời trống rỗng. Tiếng nói kia rất lớn, Lộc Hàm dường như lập tức đứng thẳng dậy. Bởi vì không nhìn thấy, cho nên người ấy mới hoảng hốt như vậy.

"Ai đó?" Bởi vì hoảng hốt, giọng của Lộc Hàm có hơi run rẩy. Người ấy chầm chậm lùi về sau. Trong bóng đêm, từng bước rời khỏi chiếc bàn mỗi lúc một xa.

"Tam thúc!" Lộc Hàm gọi lớn.

Đồ Tam ở dưới tầng đang cắt tỉa cây cảnh trong chậu, vừa nghe thấy tiếng gọi của thiếu gia thì ngay lập tức vội chạy lên tầng hai. Trong nháy mắt cửa đã mở ra, Lộc Hàm lập tức lùi ra, xem sắc mặt, chắc hẳn đã bị doạ không ít.

"Làm sao vậy thiếu gia?" Đồ Tam đỡ lấy Lộc Hàm, người ấy vẻ mặt thất thần nắm chặt cánh tay Đồ Tam.

"Trong phòng có người, có người." Tay Lộc Hàm run rẩy. Đồ Tam cũng bắt đầu lo lắng nhìn vào trong phòng. Trong phòng tuy rất tối nhưng nếu có người thì vẫn có thể nhìn thấy. Ông giúp Lộc Hàm trấn tĩnh lại, rồi đi vào trong, cẩn thận kiểm tra xong mới quay trở lại bên cạnh thiếu gia.

"Thiếu gia, không có người nào cả. Cậu có phải có chỗ nào trong người không thoải mái không, có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Đồ Tam đưa Lộc Hàm còn chưa hoàn hồn trở lại trong phòng, đưa người ấy tới ngồi xuống mép giường rồi mới nói: "Thiếu gia vẫn nên năng ra ngoài đi lại một chút thì hơn."

Lộc Hàm không nói gì nữa, chỉ cắn môi dưới, Lộc Hàm biết mình đã thất thố rồi. Lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện, mình có phải trong lúc nhất thời hoảng loạn mới nghe thấy tiếng của con gái hay không. Dinh thự họ Lộc này, không phải ai cũng có thể vào được.

Lộc Hàm hít một hơi, rồi day day huyệt thái dương. Có lẽ là mình đã lo lắng quá mức rồi: "Chú ra ngoài trước đi...Nhớ buổi đêm tới quán rượu đón lão gia."

"Dạ được!"

Lúc Đồ Tam ra khỏi cửa, đã tắt đèn và khép cửa lại. Ông cũng được xem như là người làm lâu năm của nhà họ Lộc. Bởi ông đã theo lão gia từ khi còn trẻ, rồi làm việc ở đây luôn, cũng tính là đã nhìn thấy thiếu gia ngày một trưởng thành. Thiếu gia bởi vì mắt có bệnh nên tính cách cổ quái, hành vi cũng có chút ảm đạm, là người nhạy cảm lại có chút bi quan.

Đồ Tam nhớ rằng, Lộc Hàm đã từng nói với mình, cậu nói, người Nhật Bản giống như quạ đen. Bay quanh bầu trời Trung Quốc, không phải vì thưởng thức mảnh đất này, mà vì muốn gặm nhấm đống thịt thối rữa này mà thôi.

Đó chỉ là những lời nói hồ đồ, hay là gì? Đồ Tam không thể phân biệt được. Nhưng thiếu gia không giống người thường, có căn bệnh cũng không giống người thường. Ông đi xuống tầng tiếp tục công việc cắt tỉa, nhưng lại không biết rằng, lúc này, căn phòng vẫn luôn tăm tối quanh năm của Lộc gia kia, đang có sự thay đổi kỳ diệu.

Phòng tối, không còn tối nữa.

Ánh sáng trắng xanh lóe ra, dựa vào chuyển động chiếu sáng cả chiếc bàn.

Lưng Lộc Hàm cứng lại. Bởi vì người ấy lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ kia, giống như một giai điệu có quy luật, nhưng lại không giống những thứ diễn tấu mà mình đã từng nghe.

Khuôn ngực Lộc Hàm phập phồng, có quy luật mà hít vào thở ra, hai tay trắng bệch, có chút luống cuống. Người ấy nhíu chặt lông mày, cặp mắt mù loà kia lại mang theo sợ hãi. Thanh âm kia cũng không lớn, nhưng cũng đủ làm cho Lộc Hàm cảm thấy hoảng hốt.

Lộc Hàm có thể phán đoán được là tiếng động tới từ chỗ bàn sách. Đại não rất nhanh đã có phản ứng, là âm thanh phát ra từ vật mình đã nhặt được đúng không?

Có lẽ do tò mò, hoặc cũng có lẽ là do sợ hãi tột độ. Ngược lại còn khiến cho Lộc Hàm có dũng khí đứng dậy, từng bước tiến lại gần chiếc bàn. Hai tay Lộc Hàm đưa về phía trước, trước tiên là mò mẫm chạm được vào lưng ghế dựa, tiếp theo mới là chậm rãi ngồi xuống.

Yết hầu người ấy động đậy, khoé miệng khẽ nhếch lên. Tiếng hít thở của Lộc Hàm cùng với giai điệu kia, tựa như hoà quyện vào nhau. Tay phải vô lực đặt lên bàn, trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh. Đầu ngón tay Lộc Hàm lại chạm vào vật kia, lại run lên. Tiếng nhạc vẫn còn tiếp tục, cổ họng người ấy khô khốc, hoàn toàn không có sức lực.

Đầu ngón tay lại chạm lên bề mặt bằng kính kia, bởi vì muốn tìm hiểu cẩn thận mà đầu cũng hơi ghé sát đến.

Đồng thời tiếng nhạc cũng dừng lại...

Rẹt rẹt...ồn ào một trận đinh tai, giống như là xuyên thủng màng nhĩ của mình, Lộc Hàm nhắm mắt lại, hai tay bịt chặt lỗ tai mình. Khoảnh khắc đó, Lộc Hàm cảm thấy mình thậm chí không còn hô hấp. Trong đầu người ấy loạn thành một đống.

-------------------------------------------

Năm 2013, tại Hàn Quốc- Nhà họ Oh.

Rẹt rẹt... Oh Sehun cau mày để điện thoại ra xa một chút. Cậu vốn còn đang kích động và đầy hy vọng, bởi vì điện thoại rốt cuộc cũng kết nối được. Đang lúc tít tít chuyển sang trạng thái chờ nghe máy, bất thình lình lại có âm thanh từ đâu vang lên, làm cho cậu nhất thời chẳng suy nghĩ được gì.

"Cái gì vậy chứ?" Cậu thở gấp, có lẽ bởi tiếng ồn kia quá lớn, lỗ tai vẫn còn đang ong ong.

"Cậu là cái gì vậy?" Trái tim Oh Sehun nhất thời như bị bóp chặt, cậu nghe thấy trong điện thọai dường như có tiếng người đang nói. Không, không phải đơn giản như vậy. Cậu để điện thoại ra xa một chút nhưng giọng nói kia vẫn rất rõ ràng.

Giọng nói của người kia rất rõ, lỗ tai mình lại ong ong nghe không ra, tại sao lại tưởng tượng ra cảm giác này? Giống như, giọng nói kia là giọng nói trong đầu mình vọng lại, nhưng trong đầu cậu lúc này chẳng phải mọi thứ đều chỉ có tiếng ù ù thôi sao.

"Cuối cùng là cái gì vậy chứ?" Oh Sehun ngây người ra tại chỗ. Cậu thậm chí cảm thấy mình không thể cử động, âm thanh lạch cạch rung động bên tai, giọng nói kia và tiếng ồn ấy thế mà lại được tách bạch rõ ràng. Hơn nữa, đó là ngôn ngữ mà Oh Sehun nghe không hiểu.

Qua một lúc lâu, người kia dường như không nói gì nữa. Oh Sehun mới áp điện thoại gần lên tai mình...

"Alo? Bạn có nghe thấy tôi nói gì không?"

Những con số hỗn loạn trong đầu, kịch liệt làm sáng rõ sự chênh lệch của thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com