Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17. Jungkook

Namjoon's pov

___________________________________

.


Tôi vẫn còn nhớ rõ. Đó là vào giờ nghỉ trưa của một ngày mưa tháng Sáu năm nay, là lúc tôi bước ra khỏi phòng Âm nhạc ở tầng bốn. Ngày hôm ấy có tiết Âm nhạc mà tôi lại để quên sách giáo khoa nên phải quay về lấy.

Tòa nhà trường cao trung Mugunhwa có bốn tầng nên phía trên tầng bốn chính là sân thượng. Lúc đi ngang qua cầu thang dẫn lên tầng bốn, tôi nghe thấy một giọng nói, chính xác hơn là tiếng sụt sịt của một nam sinh đang khóc.

Tôi vì nửa lo lắng, nửa tò mò nên đã ghé đầu nhìn trộm, và sau đó vô cùng ngạc nhiên. Đó là một bóng lưng gầy gò cùng với mái tóc đen, áo sơ mi xộc xệch lộn cả ra ngoài quần tây... Người ngồi trước cánh cửa dẫn ra sân thượng đã bị khóa lúc ấy không ai khác chính là người bạn thân mà tôi đã quá quen thuộc.

Jungkook cứ chốc chốc lại sụt sịt một lần và cố gắng kiềm chế hết mức để không khóc thành tiếng, đôi khi cậu ấy không kiềm được một tiếng nấc, âm thanh đó vang vọng khắp hành lang và lọt xuống dưới cả tầng bốn.

Tại sao Jungkook lại khóc? Tôi băn khoăn, nhất thời không biết nên lên tiếng gọi cậu ấy hay cứ để yên như vậy. Thế rồi đột nhiên điện thoại của tôi trong túi rung lên, tôi hoảng hồn, là Taehyung gọi đến, tôi bèn lánh vào sau cầu thang, rời khỏi đó một đoạn rồi mới nhấc máy.

"A lô."

"A, Namjoon đấy à. Xin lỗi vì đã đột nhiên gọi cậu nhé. Cậu có đang đi với Jungkook không?"

Tôi vừa hồi hộp vừa thấy buồn khi nghe Taehyung nhắc đến tên Jungkook. Cảm giác ấy giống như mỗi khi tôi bắt gặp hai người họ nhìn nhau hay những lúc họ nói chuyện thân mật. Tôi đã cố ghìm chặt những cảm xúc này trong tim nhưng đồng thời cũng thấy rất buồn.

"À không..." Tôi bối rối trả lời, vẫn băn khoăn về việc có nên nói rằng Jungkook đang khóc hay không.

"Vậy à..."

"Jungkook bị làm sao hả?" Tôi hỏi, giọng ngang phè như đang đọc sách.

"À, không, không có chuyện gì nghiêm trọng đấu. Chỉ là Jungkook... hôm nay trông cậu ấy hơi lạ, khi nãy cậu ấy cũng không ăn trưa mà bỏ ra khỏi phòng học, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại nên tớ hơi lo..."

Trong tim tôi càng chua chát hơn. Người được Taehyung lo lắng đến cả những chuyện vụn vặt như vậy trên đời này cũng chỉ có Jungkook thôi.

"Cảm ơn cậu nhé. Chắc tớ sẽ lên tầng bốn tìm thử."

"... Tầng bốn không có ai đâu."

"Hả?"

"À thì, tại vì tớ đang ở tầng bốn mà, tớ lên phòng Âm nhạc lấy đồ bỏ quên. Jungkook không có ở đây, tớ chẳng thấy cậu ấy đâu cả."

Tôi chẳng thấy cậu ấy ở đâu hết, kể cả ở cầu thang dẫn lên trên sân thượng cũng không.

"Vậy à... Tớ hiểu rồi. Cảm ơn Namjoon nhé, để tớ gọi Jimin thử xem."

Taehyung nói xong thì lập tức cúp máy, cánh tay cầm điện thoại của tôi uể oải buông thõng xuống. Tôi dỏng tai lắng nghe, vẫn là tiếng nấc khe khẽ ấy đang vọng tới nơi tôi đứng từ đằng sau.


.


"Sao cậu lại làm một việc như thế?" J hỏi tôi.

"Tại sao à..."

Vì tôi thích Taehyung. Đó là câu trả lời, nhưng tôi không thể nói ra. Tuy nhiên đến mức này rồi thì đến cả thằng ngốc cũng phải đoán ra được chứ hả.

"Namjoon thích Taehyung phải không?"

Đấy, cậu ta hiểu rồi kìa.

"... Nhưng Taehyung thích Jungkook mất rồi." Tôi hờ hững nói.

"Đến cả thằng ngốc cũng nhận ra. Thái độ của Taehyung đối với tớ và Jungkook hoàn toàn khác nhau, nó rõ ràng đến mức khó chịu. Đến mức mà chỉ một nụ cười thôi đã khác rồi..."

"Cậu quan sát Taehyung rất kỹ nhỉ."

"Tất nhiên. Vì tớ thích cậu ấy mà..."

Thích.

Khi nói ra từ đó, tôi có cảm giác như cuối cùng cũng lột được vết chai đã dính ở miệng mình suốt bấy lâu nay.

"Tớ không muốn Taehyung và Jungkook cứ quấn lấy nhau như thế."

Một khi đã nói ra những lời ẩn giấu tận sâu trong đáy lòng thì sẽ không cách nào có thể ngừng lại được. Vết chai rơi ra rồi, nhưng vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

"Tuy Jungkook không nói rõ ràng cảm xúc của mình nhưng tớ biết, chắc chắn cậu ấy cũng thích Taehyung. Bọn họ thích nhau và trong mối quan hệ ấy không có chỗ cho kẻ ngoài cuộc như tớ. Vậy mà tớ vẫn cứ thích Taehyung, vẫn cứ ghen tị và tìm cách phá đám..." Tôi nói, nghẹn ngào như sắp khóc, mà thật ra thì hình như tôi đã khóc rồi.

"Nếu lúc đó tớ nói thật với Taehyung về Jungkook thì Taehyung đã có thể đến giúp đỡ cậu ấy. Như vậy Jungkook sẽ không thình lình biến mất, thậm chí cậu ấy sẽ không phải chết, và người ở đây cùng bọn tớ ngày hôm nay sẽ không phải J mà chính là Jungkook!"

"Đấy là do cậu đã biết kết quả rồi nên mới nói thế. Tuy nhiên dù nói cũng vô ích thôi."

"Tớ biết chứ! Chuyện đó tất nhiên là tớ biết!"

Thế nhưng tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Jungkook đã đau khổ đến vậy mà tôi lại vờ như không nhìn thấy và ưu tiên cho những cảm xúc của mình. Cho dù chuyện này không liên quan đến cái chết của cậu ấy đi chăng nữa thì tôi, với tư cách là một người bạn thân của Jungkook, vẫn cảm thấy mình đã trở thành một kẻ phản bội.

"Đúng là tớ không có quyển gì để phán xét Hoseok..." Tôi cười nói, tiếng cười cực kỳ khô khốc.

"Người phải hứng chịu cơn hận thù của Jungkook chính là tớ, có đúng không J?"

J không nói gì cả. Đúng lúc ấy có tiếng xào xạc ầm ĩ vang lên, và đột nhiên từ trong rừng cây tối tăm sâu hun hút, một vật thể to lớn bất ngờ vọt ra.

Là một con lợn rừng.

Con lợn rất to, chiều dài cơ thể của nó phải đến khoảng một trăm năm mươi xen-ti-mét. Tôi không biết tiêu chuẩn của loài lợn, nhưng có cảm giác là nó rất to. Từ vị trí của nó đến chỗ tôi cách khoảng vài chục xen-ti-mét, nó đang đi đi lại lại, cái mũi dán xuống mặt đất để ngửi liên tục phát ra những tiếng khịt khịt.

Tôi sợ điếng hồn. Gặp lợn rừng thì phải xử lý như thế nào? Nếu là gấu thì đã nằm lăn ra giả chết... Không được, như thế có lẽ còn tệ hơn, tôi không nghĩ ra được cách nào thích hợp để đối phó với con lợn này cả.

"Namjoon." Đột nhiên giọng nói của J vang lên sát bên tai làm tôi giật mình.

"Con lợn rừng đang đi về phía Jimin và Taehyung đó."

Thật vậy, con lợn đang đi chầm chậm về phía hai cậu ấy, có lẽ là do nó ngửi được mùi đồ ăn. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cơm nắm và bánh cho bữa sáng ngày mai rồi để trong hành lý.

"J, gặp lợn rừng thì phải làm sao?"

"Mình không biết, xin lỗi." J nói một cách vô trách nhiệm.

Đúng lúc ấy, bỗng nhiên con lợn rừng bắt đầu tăng tốc lao về phía Taehyung và Jimin.

"Taehyungggggggg! Jiminnnnnnn!" Tôi hét lên. Hai người bất ngờ ngẩng đầu nhìn về hướng tôi và nét mặt lập tức chuyển sang màu tái xanh khi bắt gặp con lợn rừng đang điên cuồng lao đến.

"Chạy mau!"

Taehyung cuống quýt nên bị vấp và ngã sõng soài ra đất, còn Jimin thì đứng dậy và bắt đầu chạy. Con lợn rừng vẫn tiếp tục chạy thẳng và đuổi theo Jimin, hình như là nhắm vào chiếc ba lô mà cậu ấy đang đeo.

"Jimin, mau vứt cái ba lô ấy đi!"

Tôi lại hét lên, nhưng lần này Jimin không nghe thấy. Con lợn rừng đã đuổi kịp Jimin, nó húc cái mũi của mình vào chân của Jimin khiến cậu ấy khuỵu gối và ngã xuống. Tôi có thể nghe thấy tiếng Jimin đang thét lên, chết rồi, không ổn, mẹ kiếp.

Tôi chạy. Dù gì thì tôi cũng là một vận động viên chứ không phải một đứa chậm chạp, thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình lại chậm chạp đến mức này. Nếu đổi lại là Jungkook, cậu ấy sẽ lao đến chỗ Jimin nhanh như một cơn gió. Chân tôi không nghe lời, dáng chạy của tôi chẳng giống với hình ảnh của Jungkook trong trí nhớ chút nào, quá nhiều động tác thừa. Sao tôi lại vụng về như thế cơ chứ, sao tôi lại chẳng thể nào chạy cho thật đẹp đẽ được.

Con lợn rừng cắn quai đeo ba lô của Jimin rồi lôi cả cậu ấy và chiếc ba lô xềnh xệch trên đất. Taehyung đang lảo đảo đứng dậy, còn J thì vốn ngay từ đầu đã không thể làm được gì. Tôi đã gần đến được chỗ con lợn, thế nhưng nhất thời lại không biết tiếp theo mình nên làm gì với nó. Trong trường hợp này nếu là Jungkook thì cậu ấy sẽ...

"Đồ ngốc." Tôi thầm mắng. "Jungkook không còn trên đời này nữa đâu!"

Đúng lúc ấy, đột nhiên có một trận gió nổi lên bên cạnh tôi. Trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ đó là Jungkook. Người có thể vượt qua tôi và để lại một vệt gió như thế ngoài Jungkook ra thì đâu còn ai khác. Thế nhưng tôi đã sai, người vừa xuất hiện chính là...

"... Hoseok?"

Hoseok xuất hiện đầy bất ngờ từ trong rừng, phóng thẳng về phía con lợn và giúp Jimin gỡ tay ra khỏi quai đeo của chiếc ba lô, sau đó thuận thế ôm luôn cậu ấy lăn mấy vòng về phía sau. Chiếc ba lô không còn vướng mắc liền bị con lợn ngậm trong miệng và lôi đi mất.

Nói thì dài dòng nhưng toàn bộ sự việc trên chỉ diễn ra trong khoảng vài giây, có khi thời gian để chúng tôi hoàn hồn lại sau những gì đã xảy ra còn dài hơn.

"Hoseok?"

Có vẻ như giọng nói của Jimin đã làm cho Hoseok sực tỉnh. Cậu ấy đẩy Jimin sang một bên rồi đứng phắt dậy, không hề nhìn ai mà lập tức bỏ chạy.

"Đứng lại, Hoseok!" Tôi hét lên và đuổi theo.

Hoseok chạy rất nhanh, thế nhưng nơi đây không phải bãi tập của câu lạc bộ điền kinh, đường thì xấu và phía trước thì cực kỳ tối tăm, hoàn toàn không phải địa thế phù hợp để chạy với tốc độ cao. Vả lại cậu ấy vừa mới chạy hết sức thế nên không quá khó khăn để tôi đuổi kịp Hoseok, tôi túm lấy vai của cậu ấy và kéo giật ngược trở về.

"Sao cậu lại bỏ chạy hả?"

Hoseok không nói gì, cũng không quay lại nhìn tôi. Tôi có thể phần nào tưởng tượng ra được lý do mà cậu ấy bỏ chạy, bèn đổi một câu hỏi khác.

Tại sao cậu trở về?

Hoseok khẽ quay người nhìn tôi, trên vẻ mặt sầu thảm của cậu ấy nở ra một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com